Chương 1

CHƯƠNG 01: THỜI CƠ XOAY CHUYỂN

Editor: TTTN

Cảnh Huyên ăn một mạch hết chiếc bánh Black Forest, uống một cốc trà sữa lớn, cơn tức nghẹn ở ngực kia mới dần bình phục lại.

Nửa tháng trước nhà làm phim liên hệ cô đi thử một nhân vật nữ 3, thử kính xong bày tỏ yêu cầu nhân vật, trước khi khởi động máy phải giảm cân xuống dưới 90, cô tàn bạo giảm được 8 cân thịt, bây giờ đột nhiên nói cho cô, đổi vai, diện tích bóng ma trong lòng cô đã có thể che phủ cả vũ trụ.

Cô vừa ăn vừa nhổ nước bọt với bạn thân: ""Quá ức hϊếp người rồi, không muốn thì nói sớm đi! Hại tớ gặm táo nửa tháng, quá độc ác!""

Giản Thư Dao gật đầu: ""Ừ, quá độc ác!"" Sau đó vui sướиɠ khi người gặp họa cười nói: ""Nói cho cậu cái này càng xấu xa hơn, người thay cậu chính là nghệ sĩ mới năm nay của Công ty điện ảnh Tinh Hoa, là sinh viên lớp bên cạnh trong học viện Lương Đồng kia.""

Cảnh Huyên suýt nữa phun ra ngụm máu: ""Tại sao lại là cô ta!""

""Nghe nói người ta là kéo vốn vào đoàn, cậu đừng cảm thấy không công bằng, ai bảo cậu không có một phú nhị đại có thể vì mình vung tiền như rác chứ!""

Cảnh Huyên âm trầm lườm cô ấy một cái: ""Cô ta đã thay tớ ba lần, lần đầu là người mẫu in cho tạp chí, lần thứ hai là quảng cáo, lần này diễn phim thần tượng nữ số 3 cô ta cũng tới phá rối!""

Nói tới ân oán của cô và Lương Đồng, có lẽ phải nói từ lúc khai giảng, bên trong khoa biểu diễn của học viện, có một đống mỹ nữ, nhưng mỹ nữ cũng có ưu nhược điểm khác nhau, thời điểm chọn hoa khôi của khoa, Lương Đồng và Cảnh Huyên ngang sức ngang tài, sau lại không biết vì sao, tên tuổi hoa khôi của khoa rơi trên đầu Cảnh Huyên, lẽ ra cái này không đến phiên cô, không biết vì sao từ đó đến nay Lương Đồng nắm không buông, khắp nơi đều muốn tranh giành cao thấp với cô, đam mê.

""Dù sao bây giờ mới là năm ba, cũng không gấp, vẫn nên nghiên cứu sâu hơn!"" Cảnh Huyên chỉ có thể tự mình an ủi mình như vậy.

""Nói thì nói thế, nhưng thứ kỹ thuật diễn này, trừ bỏ thiên phú trời cho cũng chỉ có thể tu luyện từ thực chiến, tự mình có thể tìm ra cái gì đó.""

Cảnh Huyên lắc đầu, chuyện này không thể cưỡng cầu! Bao nhiêu người trong Học viện Điện Ảnh lăn lộn đã lâu còn chưa thể vào được một tác phẩm tốt.

Cô vừa định nói gì đó, thì nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía sau lưng tới: ""Ah, đây không phải là Cảnh Huyên và Thư Dao sao, thật trùng hợp!""

Cảnh Huyên quay đầu lại, thấy nữ sinh toàn thân màu đỏ trang điểm tinh xỏa, yên lặng trợn mắt trắng, đúng là oan gia ngõ hẹp!

""Ah, là Lương Đồng à, thật trùng hợp!"" Giản Thư Dao ý vị thâm trường nhìn cô ta một cái, cười đến tế nhị: ""Nghe nói gần đây nhận bộ phim mới, chúc mừng nhé!""

Lương Đồng nhìn Cảnh Huyên cũng cười: ""Không có gì, một vai nữ 3 thôi, nếu không phải có đạo diễn và biên kịch tên tuổi, tôi cũng sẽ không nhận, rốt cuộc quay phim mà, không tỉ mỉ nhiều, không phải diễn cái gì tôi cũng nhận.""

Mọi người đều biết, Cảnh Huyên là một em gái mười ba liều mạng, cho dù lớn hay nhỏ, chỉ cần có thông báo liền lên, quả thực điển hình là kiểu đói bụng ăn quàng trong vòng, lời nói này của Lương Đồng, rõ ràng có ý trào phúng.

Ngược lại Cảnh Huyên không cảm thấy gì, đây là lời nói thật, cô đã sớm thành thói quen, tính tình Giản Thư Dao nóng nảy, người khác nói cô ấy một câu có thể trả về mười câu, nghe vậy cười càng thêm quỷ dị: ""Đúng vậy, quả thực không thể cái gì cũng nhận, giống Huyên Huyên nhà tôi, tôi đã nói cô ấy bao nhiêu lần, cứ không nghe, không phải là tiền sao, làm sao tránh không kiếm được, mấy ngày hôm trước tôi còn nói với cô ấy, với tướng mạo của cô ấy, thừa sức câu được một phú nhị đại, cần gì phải liều mạng như vậy, nhưng cô ấy ngại bẩn, cô nói xem, cái này sao có thể gọi là bẩn, đây là theo nhu cầu, giao dịch công bằng, haz, đầu óc chậm chạp, đúng không?""

Vẻ mặt Lương Đồng thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng không thể cười nổi nữa, vẻ mặt cứng đờ nói: ""Thư Dao cô đây là nói gì vậy.""

Giản Thư Dao vô tội chớp chớp mắt: ""Lời tôi nói đều là thật! Phú nhị đại tốt bao nhiêu, không thể vào đoàn phim nào, rõ ràng có thể dựa vào giá trị nhan sắc, cần gì phải dựa vào thực lực, cô nói đúng không?""

Rốt cuộc Lương Đồng không kìm được nữa, vẻ mặt tối sầm xuống nói có chuyện phải đi trước, Cảnh Huyên nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng bật cười: ""Ô kìa Dao Dao, miệng cậu cũng quá độc rồi, xem người ta tức giận kìa.""

Giản Thư Dao hừ hừ: ""Tớ còn không phải vì cậu sao, nói cũng thật là, sao cái gì cậu đều nhận, thiếu tiền như vậy à?""

""A, không phải chuyện tiền nong."" Cảnh Huyên rũ mắt xuống, gật đầu rồi lại lắc đầu.

Giản Thư Dao dùng tay ra hiệu dừng: ""Không muốn nói thì đừng nói, tớ hiểu, chờ cậu muốn mở miệng thì nói cho tớ.""

Cảnh Huyên cảm kích nhìn cô ấy, gật đầu, không phải là không muốn nói, có mấy lời, chẳng qua không biết mở miệng thế nào.

Vào kỳ nghỉ lễ ngắn ngày 1 tháng 10 Quốc Khánh, Cảnh Huyên không có việc gì làm nên thu dọn đồ đạc về nhà Biệt thự Lâm Hồ số 33 ở ngoại ô phía đông thành phố cũ, đây là ngôi nhà cô đã sống 22 năm, trong nhà có 2 người làm, còn có cha.

""Cha, con đã về!"" Vừa vào cửa Cảnh Huyên đã gọi, sau đó cô nghe thấy tiếng bánh xe lăn ma sát với sàn nhà, chờ cô thay giày xong, cha đã xuất hiện trước mặt cô, ngồi ở trên xe lăn, giơ hai tay khoa tay múa chân, nói đứt quãng: ""Về... Trở về..., Huyên Huyên!""

Cảnh Huyên chạy tới nắm tay ông ấy, gật đầu, cười vô cùng xán lạn: "Ừ, đã trở lại rồi, là Huyên Huyên đã trở về!""

Người đàn ông khó khăn lặp lại câu: ""Huyên... Huyên.""

Mỗi lần nhìn thấy cha cố hết sức nói ra một câu nói, cô cảm thấy rất khổ sở, luôn cố nén nước mắt, cười trả lời ông.

Mười hai năm trước xảy ra một tai nạn, chân của cha bị bại liệt, não bộ bị tổn thương mãi mãi, không thể nói hơn nữa không thể viết, trí nhớ thì lúc tốt lúc xấu, phạm vi trí lực cũng giảm xuống.

Dù có trôi qua bao lâu thì cô cũng không bao giờ có thể chấp nhận được sự thật này, ở trong mắt cô, cha mãi là ngọn núi hùng vĩ, là thành lũy vĩnh viễn sẽ không sụp đổ, là người cô sùng bái nhất trên thế giới này, cha cô giỏi như vậy, cô sẽ mãi hãnh diện vì ông.

Tất cả mọi người nói cô đói bụng ăn quàng, không bằng nói cô cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, cô quá muốn hết khổ, vì cha, cũng là vì chính mình. Tai nạn mười hai năm trước, không chỉ hủy diệt cơ thể cha, còn có danh dự, năm đó cô không có tài cán gì bất lực, mà bây giờ, cô lại càng không thể làm gì được nữa.

Anh trai mặc kệ, vậy cô đến nhúng tay.

Nhớ tới Cảnh Bắc Hiên, cô liền có chút khổ sở, hỏi dì Phương: ""Anh con anh ấy... Có trở về không?""

Ánh mắt dì Phương ảm đạm, nhẹ nhàng lắc đầu: ""Không có.""

""Gọi điện thoại qua không?""

Vẫn lắc đầu. Cảnh Huyên nhắm lại mắt cũng biết là như vậy mười hai năm rồi, cô còn ôm hy vọng gì nữa.

Cô chỉ không rõ, Cảnh Bắc Hiên có thể cưng chiều cô đến tận trời, có thể mỗi năm gửi tiền cho cha, vì sao lại không thể trở lại thăm một chút?

Cảnh Huyên cũng hỏi qua: ""Dì Phương, dì biết, năm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc vì sao anh con anh ấy hận cha như vậy.""

Ánh mắt dì Phương hơi trốn tránh, dường như muốn lảng tránh vấn đề này: ""Dì cũng không rõ lắm.""

Cảnh Huyên có trực giác, những người khác đều biết, chỉ mình cô. Nhưng không có ai nói cho cô biết.

Cô thường xuyên nhớ lại mười hai năm trước chính là mùa đông đó, bởi vì cha mẹ đều là diễn viên, không rảnh chăm sóc cô, cho nên cô từ nhỏ ở nhà ông ngoại, đó là một mùa đông rất bình thường, trời rất lạnh, cô không muốn ra khỏi cửa, ở nhà nghỉ đông một mình, chờ cô thò đầu ra nhìn thế giới bên ngoài, chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ.

Mẹ qua đời, cha ngã từ trên cao xuống, trên người nhiều chỗ bị thương, nghiêm trọng nhất là não bộ, tổn thương vĩnh viễn.

Khi đó anh trai vừa mới thi đậu đại học nước ngoài, trở về tham gia tang lễ của mẹ, chẳng qua lúc đó cô không ý thức được.

Nhất định là vào lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng cô lật xem lại tin tức lúc đó vô số lần, mẹ xảy ra ngoài ý muốn, cha lúc đó đang quay phim, đột nhiên từ trên cao ngã xuống, bởi vì quá trùng hợp, cho nên truyền thông xào đến lửa nóng, bịa đặt rất nhiều tai tiếng, chính những cái đó, rõ ràng trăm ngàn chỗ hở, Cảnh Huyên không tin tưởng chút nào.

Cha bây giờ đã không thể cãi lại, những scandal đó liền trở thành bê bối mãi mãi.

Ông ngoại rõ ràng đã từng nói qua, những cái đó đều không phải sự thật. Nếu scandal là sự thật, đúng là cha phải xin lỗi mẹ, vậy thì sao ông ngoại sẽ bảo vệ cha khắp nơi, chắc chắn không phải.

Như vậy Cảnh Bác Hiên rốt cuộc bởi vì cái gì? Cô nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ không thông.

Kỳ nghỉ 5 ngày, cô ở nhà với cha 3 ngày, ngày thứ 4 cô muốn về trường học, có cơ hội thử kính lần này là nữ số 2, hơn nữa phần diễn cũng không ít, nghe nói vốn đầu tư rất lớn, dù thế nào cũng phải đi thử một chút.

Trước khi đi, dì Phương, người bảo mẫu đã ở nhà cô hơn mười năm, đưa cô ra cửa: ""Khi nào có thời gian hãy trở về, cha con nhớ con, không có chuyện gì cứ nhắc mãi, lần này con trở về 3 ngày, trạng thái tinh thần cha con đã tốt hơn ngày trước nhiều.""

Cảnh Huyên có chút khổ sở: ""Con sẽ, dì Phương, chỉ cần rảnh rỗi con sẽ trở về, nhờ dì chăm sóc tốt cho cha con, đã làm phiền dì rồi.""

Trong nhà có tài xế, là chồng của dì Phương chú Giang đưa cô ra sân bay, trên đường cũng nói: ""Hãy trở về thăm nhà, cha con luôn muốn gặp con.""

""Vâng, con biết ạ.""

Đúng bảy giờ tối tới trường học, cô đi thẳng đến nơi thử kính, một vòng cuối cùng, khó khăn lắm mới đến kịp, khi nhìn thấy người phỏng vấn, Cảnh Huyên ngẩn ra, đây không phải là đoàn làm phim lần trước bị Lương Đồng thay sao?

""Cảnh Huyển đúng không? Tôi nhớ rõ cô."" Người phỏng vấn nói như vậy, mấy người trao đổi ánh mắt, sau đó đưa cho cô kịch bản số 3: ""Lần trước chúng tôi rất xem trọng cô, xuất hiện chút biến động chúng tôi cũng rất tiếc, cho nên lần này cố ý mời cô đến đây! Cô diễn đoạn này một chút đi!""

Cảnh Huyên cảm thấy cuộc sống mẹ nó bách chuyển thiên hồi, thử vai xong, cô gọi điện thoại cho Giản Thư Dao: ""Mất nữ số 3, nhặt được nữ số 2, cậu nói xem có phải thời cơ tớ đến rồi không, tớ có nên đi mua mấy tấm vé số không?""

Giản Thư Dao vừa mới nằm ngủ, nhổ nước bọt hồi lâu mới trở lại bình thường: ""Vẫn là đoàn phim kia? Đạo diễn Vu Tại Trung, biên kịch Tưởng Thục Đình?""

Đến khi nhận được câu trả lời khẳng định, Giản Thư Dao lập tức nở nụ cười điên dại: ""Chúc mừng cậu, lại một lần nữa thành công làm tức chết Lương Đồng rồi, nếu cô ta biết, chắc trong lòng cũng có ý định muốn gϊếŧ cậu.""

""Đó là lòng dạ cô ta hẹp hòi, đáng đời!""

*** 1 ***