Chương 10

Chương 10: KHÓC CÁI GÌ

Cảnh Bác Hiên nghiêm túc gật đầu: ""Như vậy à, khó trách sẽ hồi hộp, Cảnh tiểu thư vất vả rồi, tối nay tôi thay cô ấy mời mọi người ăn cơm!""

""Ah, làm sao không biết xấu hổ Cảnh tổng chứ, quá làm phiền anh.""

""Không phiền, ý định ban đầu hôm nay là đến mời mọi người ăn cơm. Hơn nữa Thiếu Khanh là thư ký tôi, là bạn gái của bạn mình, thế nào tôi cũng phải chăm sóc một chút. Đúng không? Lương tiểu thư?"" Hơi dừng lại, anh ấy quay đầu hỏi Mạc Thiếu Khanh: ""Là Lương tiểu thư à?"" Mạc Thiếu Khanh lập tức gật đầu: ""Đúng vậy, tổng tài.""

Một đấm Lương Đồng nện ở trên bông, trong lòng im lặng mắng Cảnh Bác Hiên một tiếng đầu heo, trong cổ họng giống như nghẹn cục đá. Cảnh Huyên suýt chút nữa bật cười, nín, nâng mắt nhìn thoáng qua Lương Đồng, hơi nhướng mày. Lương Đồng tức giận thở mạnh.

Ấu trĩ, không giữ được bình tĩnh, không có đầu óc, đây là tất cả đánh giá của Cảnh Huyên đối với Lương Đồng, cô thực ra rất đáng thương cô, đường sau này đi không dài, cũng chỉ có thể làm bình hoa lúc lắc trong vòng giải trí, nhưng tiếc là, trong giới giải trí xưa nay không thiếu bình hoa.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa tranh trang trí và tranh cổ là một bức sẽ mất giá theo thời gian, còn bức còn lại sẽ tăng giá trị, mà Lương Đồng chính là tranh trang trí kia, đẹp thì đẹp đó, nhưng không lâu dài.

Mạc Thiếu Khanh nhìn thoáng qua Cảnh Huyên, trong lời nói Cảnh tổng có gì đó không bình thường, lúc này mới nhìn kỹ lại, trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ điên rồ, Cảnh tổng hình như có một em gái?

Anh ta lập tức phủ nhận, với thực lực của Cảnh tổng, em gái anh ấy đi ngang trong giới giải trái cũng không có vấn đề gì, cần gì phải cẩn thận như vậy, vừa mới nghe tiếng mắng chung quanh, mặc dù không đến mức quá khó nghe, nhưng cũng đủ đả thương người, tháng ngày sau không dễ chịu.

Hay là coi trọng nha đầu này? Anh ta cẩn thận nhìn lại, đúng là xinh đẹp, mặt mày kia, sinh động vô cùng.

Ánh mắt anh ta trở lại nhìn trên người Lương Đồng, cau mày, im lặng cảnh cáo cô ta im miệng đi!

Cảnh Huyên hơi cúi người, nói: ""Vậy không làm phiền Cảnh tổng, tôi đi trước?""

""Ừ, đi thôi!"" Cảnh Bác Hiên nở nụ cười, trên gương mặt lạnh lùng kia hiếm khi có nụ cười ôn hòa, chẳng qua chỉ trong chớp mắt, lại khôi phục, mặt không cảm xúc cúi đầu vuốt chiếc nhẫn đuôi[1] trên tay.

[1] nhẫn đuôi: Đeo nhẫn đuôi tôm bên tay phải có ý nghĩa tụ tài, chống rò rỉ của cải, tài lộc lăn dài!

Qua khoảng hai phút điện thoại di động vang lên móc ra nhìn là Cảnh Huyên.

""Anh trai, cầu anh, chừa chút mặt mũi, lúc không có người thì giáo huấn em được không, lát nữa em trở lại giải thích với anh được không ~"" Phía sau kèm theo một icon làm bộ đáng thương.

Khóe môi anh ấy cong lên, có thể tưởng tưởng vẻ mặt của nha đầu này khi nói ra, từ nhỏ đã như vậy, cứ làm sai liền làm nũng, làm người không thể giận được.

Nhưng mà, giáo huấn em ấy? Anh ấy không có ý định này...

Ánh mắt dừng trên người Khương Hàn, ngay sau đó liền hiểu, có lẽ là Khương Hàn không nói cho em ấy phía đầu tư đã lấy được danh sách diễn viên trước. Nha đầu kia còn sợ mình tức giận!

Lúc mới biết, quả thực có tức giận, không vui vì Cảnh Huyên không nghe lời, em ấy còn nhỏ, không hiểu rất nhiều chuyện, cái vòng này lại phức tạp, sợ em ấy ăn thiệt thòi.

Nhưng đôi khi cứng rắn quá cũng có thể phản tác dụng, anh ấy liên lạc với Khương Hàn, hi vọng cậu ấy gánh vai nam chính, một mặt khác công ty sản xuất cũng mong muốn Khương Hàn diễn, chẳng qua chưa lấy được câu trả lời chính xác, một mặt khác là Cảnh Bác Hiên có tư tâm, muốn cậu ấy chăm sóc Cảnh Huyên. Có Khương Hàn mang theo, tóm lại Cảnh Bác Hiên có thể yên lòng hơn.

Thời tiết đột nhiên u ám, giống như sắp mưa, nửa bầu trời bị mây đen bao phủ.

Vu Tại Trung nhìn bầu trời, kiểm tra lại dự báo thời tiết, cuối cùng đưa ra quyết định: ""Quay cảnh 76 trước đi! Trời sắp mưa rồi, thừa dịp thời tiết."" Nói xong người phụ trách và tổ đạo cụ đi sắp xếp.

Cảnh 76 là Ôn Viện Viện diễn với Khương Hàn, Cảnh Huyên diễn một đoạn trong đó.

Nhân lúc tổ đạo cụ còn chưa chuẩn bị xong, ba người đi thay quần áo, trang điểm lại, sau đó đọc kịch bản, chờ bắt đầu.

Chỉ trong chốc lát, cả bầu trời tối sầm, gió nổi lên, Vu Tại Trung ra hiệu có thể, sau đó đập bảng.

Ôn Viện Viện đóng vai Vinh Cẩm quý nữ Vũ Hầu, người được Hoàng Thượng ban hôn cho Đại tướng quân Vương gia Tiêu Trình Dục, chàng ấy chiến thắng trở về, hôm sau đã vội vã cưới Vinh Cẩm, sau tiệc rượu hôn lễ, chàng không đến động phòng, nàng đợi cả một đêm.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Thái hậu giá lâm, đang chờ kính chén trà, Vinh Cẩm khẩn trương lòng bàn tay đổ mồ hồi, không biết Tiêu Trình Dục đi đâu, vừa bi thương, vừa bất đắc dĩ.

Cuối cùng chàng đã trở về, đổi một bộ quần áo, phong thần tuấn lãng, chẳng qua nét mặt lạnh hơn bình thường, cũng không có giải thích thêm, chỉ nâng cằm: ""Đi kính trà với ta.""

Tiêu Trình Dục là em trai cùng mẹ sinh ra với Hoàng Thượng, con trai của đương kim Thái hậu, thân phận, tướng mạo, không cần phải chọn, các cô nương nhà ai chưa xuất giá đều muốn gả cho anh, mặc dù thân phận Vinh Cẩm là quý nữ Vũ Hầu, cũng cảm thấy mình đang trèo cao.

Nàng nhắm mắt theo đuôi đi phía sau anh, cũng không dám sánh vai với anh, liền dẫm lên bóng lưng anh, đi từng bước một, nhìn dáng người cao ngất, chợt hiểu được thời gian tốt đẹp như vậy, dừng ở thời khắc này cũng tốt.

Đình viện rất sâu, những tán cây cao nhìn nghiêng ngả sang một bên, gió thổi lá bay rì rào, bầu trời u ám sắp mưa.

""Vương gia chàng... Tối hôm qua đi đâu?"" Rốt cuộc nàng lấy hết can đảm hỏi chàng.

Chàng đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đen như mực có vẻ hơi đáng sợ: ""Ta không phải Vương gia gì cả, tân triều mới vừa lập, triều cục không yên, chiến loạn dồn dập, ta chỉ là một võ tướng thôi, trên chiến trường, tùy thời có thể mất mạng, nàng gả cho ta... Thực sự không phải lựa chọn sáng suốt.""

Vinh Cẩm nghe hiểu, chàng không muốn cưới nàng, chẳng qua dưới áp lực của Hoàng Thượng và Thái hậu, sợ mẫu thân nàng đi xin Thái hậu ban hôn, có lẽ chàng đã biết.

""Ta không hối hận!"" Nàng nói: ""Vương gia là một anh hùng, chẳng sợ chỉ có thể làm phu thê một ngày, ta cũng cảm thấy vinh dự, không hối hận!""

Chàng trầm mặc nhìn nàng một cái, sau một lúc lâu, mới lạnh lùng nói câu: ""Tùy nàng!"" Sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Vinh Cẩm vẫn nhắm mắt đi theo, quật cường, cẩn thận từng li từng tí nhìn bóng lưng chàng.

""Cắt, rất tốt, cảnh tiếp theo.""

Đám người vỗ tay một hồi, nhìn nam thần cấm dục Khương Hàn diễn cảnh yêu đương luôn đặc biệt cảm giác. Nhóm cô gái nhỏ kích động mặt đỏ rần.

Cảnh Huyên đứng một bên bĩu môi, trêu hoa ghẹo nguyệt!

Đi kính trà Thái hậu, vẻ mặt Tiêu Trình Dục vẫn không mặn không nhạt, Vinh Cẩm không dám nói lung tung, một bên im lặng, một bên lén lút nhìn bà ấy.

Tự Âm được Tiêu Trình Dục mang về, ở Thiên viện, vừa sáng sớm bị người đánh thức đi quỳ nghênh đón Thái hậu, một bụng tức giận mới rời giường không có chỗ chút, thở phì phò đứng trên cầu hồ nhân tạo.

Một con mèo lông dài trắng tuyền cọ bên chân của nàng, nàng ngồi xổm xuống, ôm mặt của nó tàn nhẫn giày vò.

Nhào nặn xong rồi, bớt giận, lại cảm thấy có lỗi với con mèo trắng, móc ra quả hạch ăn còn dưa lại từ trong ngực cho nó ăn, nó thử ngửi rồi ăn hết, Tự Âm cảm thấy chơi vui, bắt nó ôm vào trong ngực.

Lúc trở về Tiêu Trình Dục và Vinh Cẩm đi qua nơi này, Tự Âm giương mắt nhìn, cỗ cảm xúc buồn tủi vừa mới dâng lên đã lập tức phai nhạt đi, khóe môi không nhịn được sụp xuống, hốc mắt nóng đỏ, nước mắt như muốn chảy ra.

Nàng không nhịn được nghĩ, một đôi bích nhân xứng đôi vừa lứa, nghĩ xong lại cảm thấy trong ngực một trận hoảng sợ, đứng lên bỏ chạy.

Vinh Cẩm đi theo sau Tiêu Trình Dục, trong nháy mắt nhìn thấy Tự Âm, nàng kinh ngạc, Vương gia đánh trận trở về dẫn theo một cô nương, nàng biết, nhưng không nghĩ... Đẹp như thế.

""Vương gia..."" Nàng không nhịn được mở miệng.

Chàng dường như biết nàng định nói cái gì, mở miệng ngắt lời nàng: ""Khách trong phủ, nàng đừng trêu chọc nàng ấy.""

Vinh Cẩm chỉ cảm thấy khó xử, đau buồn nhắm lại mắt, cực kỳ khổ sở.

Bên kia Tự Âm đã chạy xa, ngồi xổm xuống, nước mắt rơi lã chã, cũng không biết tại sao mình khóc, chỉ cảm thấy khó chịu, giống như bị người đâm một đao vào ngực, đau lòng.

Con mèo bị nàng ôm chặt vào ngực, rít gào lên từ trong ngực nàng giãy giụa chạy đi.

Đạo diễn nhìn màn hình theo dõi, nói câu: ""Xinh đẹp! Cắt! Mọi người nghỉ ngơi một chút.""

""Mọi người vất vả rồi, vất vả rồi!"" Ôn Viện Viện cười với nhân viên công tác, sau đó đi tới nhìn màn hình chiếu lại.

Vừa quay đầu, Khương Hàn vẫn còn đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn hướng Cảnh Huyên, nha đầu kia còn chưa thoát khỏi cảnh diễn, tủi thân ngồi xổm trên mặt đất.

Sau đó Ôn Viện Viện nhìn thấy Khương Hàn hơi nhíu mày, nhấc chân đi đến chỗ Cảnh Huyên.

Cảnh tiếp theo quay trong nhà, tất cả mọi người đang vội vàng thu dọn đồ đạc, cách đám người, Khương Hàn đi tới trước mặt Cảnh Huyên, cũng ngồi xổm xuống, giơ tay lau sạch nước mắt giúp cô: ""Khóc cái gì?""