Chương 11

CHƯƠNG 11: CAY MẮT

Hốc mắt Cảnh Huyên đỏ hoe, nhìn thấy anh, hoảng sợ, sau đó u oán nhìn anh một cái.

Dường như nhìn một người xấu bội tình bạc nghĩa.

Khương Hàn bị trực giác của mình làm cho bật cười, lại giơ tay lên lau nước mắt cho cô: ""Đừng khóc... Xấu hổ chết rồi.""

Cảnh Huyên chép miệng: ""Anh mới xấu xa, cả nhà anh đều xấu xa, không... Cả nhà anh chỉ có anh xấu."" Vừa mới khóc xong nên giọng cô khàn khàn, hơi híp mắt, bĩu môi có vẻ rất trẻ con.

Giống như đứa trẻ!

Anh không nhịn cười được: ""Lần này diễn rất tốt, người mới diễn với anh và Ôn Viện Viện, ít nhiều sẽ luống cuống, em phát huy rất tốt.""

Cảnh Huyên ""Ồ"" một tiếng, trong lòng lặng lẽ nhổ nước bọt anh, nhìn anh tự luyến, một bên lại cảm thấy không khỏi kiêu ngạo, không nhịn được cũng cười toe toét, lộ ra một hàng răng trắng, lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Sau đó cảm thấy mình trở mặt quá nhanh rất mất mặt, lặng lẽ cúi đầu thấp xuống.

Anh sờ sờ đầu cô giống như khi còn bé. Cảnh Huyên cả kinh ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt đen nhánh của anh, trái tim đập thình thịch kịch liệt, chỉ có thể cúi đầu xuống, làm bộ dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Cảnh Huyên chỉ cảm thấy cả người nổi hết da gà, từ ngày cô biết mình có giao ước kết hôn còn nhỏ với Khương Hàn, cô liền không dám tới gần anh.

Bởi vì... Sẽ thành sự thật! Má ơi!

Nhϊếp ảnh gia đứng bên ngoài nhìn hai người trong màn hình, không nhịn được cười ra tiếng: ""Ai da má ơi, quá màu hồng, nếu để lọt ra ngoài sẽ phát hỏa!""

Cuối cùng buổi trưa bắt đầu mưa, tạm thời gác lại kế hoạch quay phim, Cảnh Bác Hiên thuận tiện mời mọi người đi ăn cơm.

Nhà tư bản mời khách, mọi người thích nghe ngóng, lái xe đi địa điểm chỉ định, chuẩn bị ăn chực một bữa, an ủi mấy ngày vất vả này.

Cảnh Huyên không có người đại diện, không có trợ lý, tự nhiên cũng không có xe bảo mẫu, tất cả mọi người thương lượng hợp lại ngồi xe chung, bởi vì hiện trường đóng phim không có mấy chiếc xe, có người tiếp đón Lương Đồng: ""Đồng Đồng, cô ngồi xe chị Ôn đi! Bên này còn có thể chen một chút.""

Lương Đồng cong môi, có chút kiêu ngạo ngửa đầu: ""Không cần, tội lại không phải là không có xe ngồi, quá chật chội, tôi không muốn tham gia náo nhiệt, để Cảnh Huyên chen đi! Mạc tiên sinh nói sẽ đón tôi.""

Giọng nói kia... Thật là muốn ăn đòn! Người gọi cô ta vẻ mặt xấu hổ đứng bên cạnh xe, nhất thời chưa lên xe, liếc mắt xin lỗi nhìn Ôn Viện Viện trong xe.

Ngài tích chút khẩu đức đi! Cảnh Huyên bất lực chửi, mặt không thay đổi đi tới, tội gì tốn miệng với đống shit.

Ôn Viên Viên nhìn qua cửa kính xe: ""Huyên Huyên, em sang ngồi xe thầy Khương đi! Không có ai ngồi trong xe đó, còn có đạo diễn ở đó, các người có thể nhân tiện trò chuyện chút."" Cô ấy cười dịu dàng, vẻ mặt dìu dắt hậu bối.

Lương Đồng lập tức cảm thấy mất hứng, cảm giác vui sướиɠ mới vừa đè ép được Cảnh Huyên yếu đi, có thể nói chuyện với đạo diễn như Vu Tại Trung là một chuyện vinh hạnh cỡ nào, tự mình tiếp xúc, nói không chừng bộ phim tiếp theo nghĩ tới bạn, đây là điều bao nhiêu người không thể cầu.

Hơn nữa có Khương Hàn ở bên kia thành lập quan hệ.

Cảnh Huyên biết Ôn Viện Viện cố ý nói cho Lương Đồng nghe, hiểu hoàn cảnh lên tiếng: ""Được, đúng lúc em muốn trò chuyện với đạo diễn Vu chút!""

Khóe mắt nhìn sắc mặt Lương Đồng rất kém, Cảnh Huyên không để ý cô ta, xoay người chui vào trong xe Khương Hàn.

Bên trong nào chỉ là không có người nào, ngoại trừ Vu Tại Trung và nhà làm phim A Hành, Tống Thần ngồi ghế cạnh tài xế, Mẫn Hạo lái xe, đạo diễn Vu và A Hành ngồi trước mặt Khương Hàn, Cảnh Huyên suy nghĩ một chút, ngồi xuống cạnh Khương Hàn, lời Ôn Viện Viện nói, người trong xe chắc chắn đều nghe được, nhưng mà Cảnh Huyên vẫn lại lập lại một lần: ""Ngại ngùng, xe bên kia hết chỗ, tôi tới đi nhờ.""

Vu Tại Trung và A Hành cười một tiếng, Tống Thần quay đầu nhìn thoáng qua Cảnh Huyên, cũng cười: ""Mấy năm không gặp, tiểu nha đầu này em ngược lại lễ phép hơn nhiều."" Ngày đó vào đoàn anh ta còn ngạc nhiên, thấy cô còn bị dọa cho phát sợ, sợ Khương Hàn lại một lần nữa ngớ nhẩn vì cô, không nghĩ tới Khương Hàn đã sớm biết cô vào đoàn, hại anh ta lo lắng vô ích một trận.

Cảnh Huyên âm thầm nghiến răng, dám bôi đen cô trước mặt đạo diễn: ""Chú Tống, mấy năm không gặp, miệng chú vẫn chán ghét như vậy." Cảnh Huyên khẽ hừ nhẹ.

""Ồ, mới vừa khen em một câu đã lộ ra nguyên hình. Nhưng mà chú là cái quỷ gì, mấy hôm trước còn gọi là anh Thần mà nhỉ, nhìn tôi già hơn Khương Hàn rất nhiều sao?""

Cảnh Huyên nhìn anh ta một cái, vẻ mặt vô tội một bộ ""Tôi nhìn anh lớn lên giống như ông chú"".

Mấy người phì cười.

A Hành hơi không hiểu nhìn cô và Tống Thần trước mặt: ""Anh Tống quen Cảnh tiểu thư?""

"Không không, là Khương Hàn quen biết."" Tống Thần nhìn thoáng qua Khương Hàn: ""Mấy năm trước tôi gặp mấy lần, lần Khương Hàn bị thương đó, tiểu nha đầu mang khẩu trang chính là cô ấy.""

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, khi đó sự nghiệp Khương Hàn như mặt trời ban trưa, vừa mới cầm danh ảnh đế, độ chú ý tự nhiên rất cao, sau khi bị thương rất nhiều đại lão trong vòng đến thăm, trong phòng bệnh luôn có một cô gái nhỏ, không phải người trong vòng, nghe nói là em gái, Khương Hàn cũng không giới thiệu, vì vậy tất cả mọi người ăn ý không hỏi, nhưng tỷ lệ cô xuất hiện dưới ống kính cao, gầy gò nho nhỏ, luôn đeo khẩu trang, ấn tượng nhất là một đôi mắt, xinh đẹp vô cùng.

"Ừ, chính là cô ấy, khi đó cô ấy còn nhỏ!"" Tống Thần biết A Hành và đạo diễn Vu nhớ lại, gật đầu. Sau đó ý vị không rõ liếc nhìn Cảnh Huyên một cái, lúc trước ngăn cản Khương Hàn vạch trần hôn ước mặc dù lời lẽ chính đáng, nhưng rốt cuộc vẫn có chút áy náy/

Hiện tại sự nghiệp Khương Hàn đã ổn định rồi, địa vị trong vòng cũng vững chắc, cho dù kết hôn lúc này sẽ không ảnh hưởng nhiều, Tống Thần trực giác Khương Hàn có ý với Cảnh Huyên, anh ta không ngại đổ thêm dầu vào lửa.

Có đôi lời nói thế nào nhỉ, quy định phạm vi hoạt động, từ từ mưu tính, giữ ở bên người tóm lại không sai.

Vu Tại Trung và A Hành lập tức hiểu, quan hệ giữa Khương Hàn và Cảnh Huyên không bình thường, biết rõ gật đầu.

Vu Tại Trung chợt nhớ tới: ""Tôi có một sư đệ, nửa đầu năm sau có một bộ phim sẽ quay, vai nữ chính vẫn chưa quyết định, tôi nghĩ cô khá phù hợp, muốn thử một lần không? Nhưng phim nam chính, phần diễn vai nữ chính không nhiều, chỉ có khoảng hơn hai mươi phút."" Ông ấy tức thời ném ra một cành ô liu, lần này Khương Hàn chịu hạ mình tới quay phim truyền hình tuy nói công lao lớn nhất là nhà làm phim, nhưng ông ấy vẫn rất cảm kích, không nghĩ ra nên trả ân tình này thế nào.

Cảnh Huyên hỏi một câu: ""Đạo diễn nào ạ?""

""Lạc Thịnh Huy.""

""Trời ơi!"" Cảnh Huyên cảm thấy sợ hãi: ""Là Lạc Thịnh Huy đã quay «Tuyệt Địa Phản Kích» và «Hoang Hỏa» đó?""

Vu Tại Trung bị vẻ mặt cô gái nhỏ chọc cười: ""Tôi cũng chỉ có một sư đệ tên Lạc Thịnh Huy.""

""Có hưng thú, rất có hứng thú, nhưng mà đạo diễn Lạc có yêu cầu rất cao với tác phẩm mình, tôi chưa quay phim điện ảnh bao giờ, có thể được không?"" Cảnh Huyên cảm thấy như một cái bánh từ trên trời rơi xuống, vô cùng kích động, Lạc Thịnh Huy chỉ quay phim điện ảnh, tác phẩm không nhiều, nhưng mỗi một bộ đều lót nền hai trăm triệu.

""Thế nào? Không tin ánh mắt của tôi?""

""Không phải không phải!"" Cảnh Huyên vội vàng lắc đầu, cô chỉ không tin tưởng mình.

""Đi thử một lần nếu không được đạo diễn Lạc cũng sẽ không dùng em, cảnh diễn yêu đương của anh ta rất ít, phụ nữ đều làm nền, cho nên yêu cầu không quá cao, nhưng độ chú ý tương đối cao, là một cơ hội tốt đối với em."" Khương Hàn đột nhiên mở miệng.

Bất kể Khương Hàn nói gì đều có một loại năng lực để cho người tin phục, Cảnh Huyên lập tức yên tâm, gật đầu cười: ""Vậy cảm ơn đạo diễn Vu tiến cử.""

""Không khách khí."" Vu Tại Trung cười một tiếng, nhìn Khương Hàn, hiếm thấy anh để tâm chuyện gì, Khương ảnh đế chưa bao giờ thích phát biểu ý kiến hình như hôm nay phá lệ. Với trực giác đàn ông, ông cảm thấy dường như mình đã hiểu cái gì đó.

""Cảnh Huyên, cô và Khương ảnh đế thật sự là anh em?""

""Ặc..."" Cảnh Huyên nhất thời không biết trả lời thế nào.

""Không phải!"" Khương Hàn nói trước khi Cảnh Huyên mở miệng: ""Hai nhà chúng tôi là thế giao, không có quan hệ máu mủ.""

Cố ý giải thích! Vu Tại Trung càng chắc chắn, xem ra mình ném cành ô liu này không sai.

""Ồ, như vậy à!"" A Hành cười không rõ ràng, cuối cùng lúc này anh ta mới hiểu chút, không nhịn được liếc nhìn Cảnh Huyên một cái, tóc dài hơi xoăn, làn da rất tốt, đặc biệt là đôi mắt vô cùng xinh đẹp, con ngươi vừa đen vừa sáng, hình mắt rất đẹp. Lúc cười lên có núm đồng tiền như ẩn như hiện, trên hàm răng có răng nanh nho nhỏ, manh viết hoa.

Thật không nghĩ tới không nghĩ tới, hoá ra Khương ảnh đế thích kiểu này.

"Ừ, ông nội tôi và ông nội anh ấy là đồng đội, cha tôi và cha anh ấy cũng xuất thân quân đội, khi còn bé ở khu đại viện, hai nhà rất quen thuộc."" Cảnh Huyên nhìn anh giải thích, bổ sung một câu.

""Thanh mai trúc mã nha!"" A Hành nở nụ cười: ""Thảo nào thầy Khương tốt với cô như vậy, ngày trước đến bây giờ anh ấy không tiếp xúc với nữ minh tinh nào, đừng nói là lau nước mắt."" Vừa nãy anh ta cũng nhìn thấy.

Cảnh Huyên bĩu môi: ""Mới không phải, khi tôi còn nhỏ anh ất rất hung dữ, đi đâu cũng không dẫn tôi đi, xấu xa lắm!""

Một đám người nở nụ cười ha ha ha, ngay cả Mẫn Hạo đang chuyên tâm lái xe cũng không nhịn được nở nụ cười: ""Cảnh tiểu thư cô lên mạng hỏi fan hâm mộ thầy Khương, xem có nguyện ý để thầy Khương hung ác từ nhỏ đến lớn, cô đây là đang kéo thù hận nha.""

Khương Hàn nghiêng đầu nhìn cô, hơi nhướng mày, dường như đang hỏi cô: ""Thật sao?"" Cô lập tức chột dạ, chân chó cười: ""Đương nhiên, xấu xa tôi cũng thích, ai bảo tôi là người cuồng nhan sắc, ai lớn lên đẹp mắt tôi sẽ đi theo, nếu không đã không bị anh ấy hung ác từ nhỏ đến lớn.’’ Cảnh Huyên ra vẻ phiền muộn lắc đầu: ""Đều là mê trai gây ra họa."" Chọc cho một đám người lại nhịn không được bật cười.

Khương Hàn chỉ cảm thấy trái tim lỡ nhịp không lý do, nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt gương mặt quen thuộc này, giống như khi còn bé, như đúc từ ngọc, không thể để cho người ta chán ghét.

Khi đó anh hung cô, nhưng đó là vì cô lớn lên quá đẹp, khi đó cô mới bảy tám tuổi, vừa mới lên cấp 2 cấp 3, anh đã 15 - 16 tuổi, đúng lúc huyết khí nam sinh cuồn cuộn, lúc cô đến gần luôn cảm thấy có một ngọn lửa tà ác đang chạy trong cơ thể, khiến anh giống như một kẻ biếи ŧɦái, cho nên hung cô, muốn để cách xa mình một chút.

Cô luôn tủi thân, chớp chớp đôi mắt liền rơi lệ, trong nháy mắt đã quên, vẫn hấp ta hấp tấp đi theo anh, sau đó lại hung cô thành thói quen, nhìn dáng vẻ cô tủi thân cũng là lạc thú.

Nha đầu quỷ này, không dễ đau lòng như vậy.

Vu Tại Trung và A Hành nhìn hai người ngồi trước mặt, đột nhiên cảm giác thấy rất xứng đôi, một người muộn tao, một người trêu chọc moe, ở chung với nhau có lẽ sẽ rất vui vẻ.

Lúc nói chuyện, trong lúc vô tình Khương Hàn liếc thấy cổ tay cô bị thương hai chỗ, không khỏi nhíu mày, Cảnh Huyên nhanh chóng nói: ""Không cẩn thận bị Hạt dẻ cắn, không có chuyện gì đâu, vết thương rất nhỏ, hai ngày nữa là tốt rồi."" Hạt dẻ là con mèo trắng vừa đóng phim, là đoàn phim mượn Trình Dương, lúc ôm tới Cảnh Huyên còn chậc chậc cảm thán không nghĩ tới Trình Dương tiểu thịt tươi ấm như ánh mặt trời lại là nô mèo.

Khương Hàn luôn chuyện bé xé ra to, khi còn bé cô yếu ớt, vừa bị vva chạm ông nội đã dỗ dành như tâm can bảo bối, dẫn đến người xung quanh đều nuông chiều cô, Cảnh Bác Hiên sợ nhất cô bị thương, che chở cô như bảo bối, sợ không cẩn thận bị thương ông nội trách anh không bảo vệ tốt em gái.

Về sau khi bảy tám tuổi, cô thích đi theo Khương Hàn chơi đùa, nghiễm nhiên trở thành cái đuôi nhỏ không ném được, Cảnh Bác Hiên tự nhiên thấy vui mừng, thỉnh thoảng đổ thêm dầu vào lửa, cô càng thích đi theo anh, mỗi lần đi đâu chơi, Cảnh Bác Hiên sẽ nhét một ít băng go vào trong túi Khương Hàn, khi còn bé cô nghịch ngợm, hay bị thương, vết thương rất nhỏ, thực ra không xử lý cũng không quan trọng lắm, nhưng từ khi bắt đầu biết chuyện Khương Hàn rất sợ cô bị thương, cánh tay cọ xát trên mặt đất một chút anh đều cau mày, sau đó tỉ mỉ xử lý giúp cô.

Khả năng cũng bị Cảnh Bác Hiên tẩy não.

Anh không nói chuyện, trực tiếp hỏi Mẫn Hạo một câu: ""Hòm thuốc ở đâu?""

""Ở đằng sau tủ nhỏ phía dưới.""

A Hành cách gần, giúp anh lấy ra, Khương Hàn nhận lấy, cầm bông ngoáy tai chấm chút rượu, cầm cổ tay cô, bắt đầu bôi, Cảnh Huyên nói câu: ""Để em tự làm đi!"" Anh không để ý cô, cô chỉ có thể mặc cho anh xử lý, dù sao cũng đã quen.

Vết máu khô rồi, Khương Hàn dùng cồn rửa sạch, mới bôi thuốc mỡ, cuối cùng dán một cái băng go cho cô.

Thức ăn cho chó phát sóng trực tiếp, A Hành cảm thấy cẩu độc thân đã chịu 10 ngàn điểm bạo kích, không nhịn được lấy điện thoại di động ra chụp một tấm, trong ảnh chỉ có nửa gương mặt Khương Hàn, còn có tay Cảnh Huyên. Khương Hàn cúi đầu nghiêm túc dán băng go xuống cánh tay, mấu chốt là tay kia rất xinh đẹp.

Anh ta đăng Weibo, với một icon [doge], không nói gì, ngược lại để cho người ta suy nghĩ xa xôi.

A Hành và Khương Hàn quen biết đã lâu, nói lý ra là bạn tốt, cho nên rất nhiều fan Khương Hàn theo dõi anh ta, lập tức nổ tung chảo. Official website và hậu viện hội đã đói khát quá lâu, đột nhiên nhìn thấy một con đường như vậy, quả thực kích động sắp điên rồi, y y a a chuyển tiếp trước, rồi suy đoán chủ nhân của cái tay này là ai, khu bình luận chơi rất happy.

Đương nhiên đây là nói sau.

Xuống xe, đoàn người trực tiếp đi ghế lô, nhà tư bản nạm kim cương Cảnh Bác Hiên mời khách, tất nhiên sẽ không chọn chỗ tùy tiện, là một hội sở xa hoa, biên chế hội viên, tính bảo mật rất cao, thích hợp các minh tinh ra vào. Có người phục vụ dẫn bọn họ đi lên, toàn bộ hành trình mắt nhìn thẳng, tố chất chuyên nghiệp thật không phải là vỏ bọc.

Vào ghế lô, từ xa Cảnh Huyên đã nhìn thấy Cảnh Bác Hiên ngồi trên ghế sô pha bên cạnh là Lương Đồng, tươi cười đầy mặt nói gì đó với Cảnh Bắc Hiên, tay thỉnh thoảng vuốt tóc dài mình, cảm giác đầu tiên, oa, chân chỉ cần cao thêm một chút nữa sẽ hết thân, cảm giác thứ hai, trời ơi, cay mắt quá!