Chương 12

CHƯƠNG 12: Chỉ bán nghệ, không bán thân

Những người khác đã ngồi vào chỗ, có người cầm thực đơn, những người khác đang tán gẫu, phòng khách nhỏ bên kia chỉ còn Cảnh Bác Hiên và Lương Đồng, hết sức cay mắt.

Cảnh Huyên thực sự đau lòng cho Mạc Thiếu Khanh.

Khương Hàn bị Dịch Minh Lãng gọi đi, Cảnh Huyên tìm một góc ngồi xuống, quyết định chỉ ăn mà không nói lời nào. Mạc Thiếu Khanh nhìn Cảnh Huyên đầy ẩn ý, nhìn đến nỗi Cảnh Huyên sững sờ, bạn gái anh thông đồng với Boss của anh, anh nhìn tôi làm gì?

Ở bên kia, ngược lại thì Lương Đồng muốn quyến rũ Cảnh Bác Hiên, nhưng Cảnh Bác Hiên từ đầu đến cuối một bộ xa cách tẻ nhạt, khí lạnh toàn thân có thể kết ra mảnh băng.

Cô ta có chút không hiểu Cảnh Bác Hiên gọi cô ta đến làm gì, vừa rồi là cô ta ngồi xe của Mạc Thiếu Khanh đến, trên đường đi Mạc Thiếu Khanh cảnh cáo cô ta đừng nói những điều không nên nói, không phát hiện ra tổng giám đốc Cảnh có thiện cảm với tiểu thư Cảnh hay sao?

Cô ta cảm thấy buồn bực, làm sao lại luôn là Cảnh Huyên, vì cái gì vẫn cứ là cô ấy vậy! Buồn bực xong lại tức giận, giận thái độ của Mạc Thiếu Khanh, nhát gan!

Cô ta vô cùng khao khát một người đàn ông mạnh mẽ để cho cô ta dựa vào, mạnh mẽ đến nỗi cô ta không cần nhìn sắc mặt bất kỳ ai cả, người đàn ông giống như Cảnh Bác Hiên vậy.

Kết quả vừa vào phòng riêng Cảnh Bác Hiên đã gọi cô ta lại: “Tiểu thư Lương này, tôi có thể tâm sự cùng cô không?” Anh ấy ngồi trên sofa, mặc một bộ vest màu xám, tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, lúc đưa mắt nhìn cô ta, cô ta cảm thấy trái tim thiếu nữ của mình sống lại rồi.

Cô ta đã ở trên giường của rất nhiều đàn ông từ khi rất sớm. Khao khát tình yêu của cô ta đã bị đàn ông làm hao mòn rồi, đây là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được nhịp tim không bình thường của mình.

“Đương nhiên có thể.” Cô ta dùng giọng nói mềm mại nhất cả đời mình trả lời anh ấy, nụ cười trên mặt thậm chí mang theo chút ý tứ lấy lòng.

Sau đó anh ấy ra hiệu cho cô ta ngồi xuống, cô ta ngượng ngùng đến gần anh ấy rồi ngồi xuống, phát hiện ra anh ấy không tỏ ra tin từ chối nào mới thở phào nhẹ nhõm, nụ cười càng ngọt ngào, cô ta hiểu rằng đàn ông và phụ nữ khác biệt, đàn ông tùy thời tùy chỗ đều có thể đè phụ nữ ở dưới thân, chỉ cần người phụ nữ kia đủ xinh đẹp, có thể gợi lên du͙© vọиɠ của anh ta.

Cô ta đối với tướng mạo và vóc người của mình vẫn có lòng tin.

Trước tiên anh ấy hỏi vai diễn của cô ta trong bộ phim này, lại tâm sự với cô ta về một số bộ phim mà cô ta từng diễn, một bộ dạng trò chuyện. Cô ta không rõ dụng ý của anh ấy, chỉ có thể cẩn thận phụng bồi.

Thỉnh thoảng vén tóc dài, hơi di chuyển cơ thể, vắt chéo đùi, cô ta dùng tất cả ám hiệu anh ấy cũng không liếc nhìn cô ta một cái, điều này khiến cho cô ta có chút không hiểu được, chẳng lẽ thật sự chỉ là tới tìm cô ta nói chuyện phiếm sao? Điều này là không thể nào!

“Tiểu thư Lương vẫn là sinh viên sao?”

“À, đúng vậy, học viện Trung Ảnh, năm nay là năm ba đại học, nhưng mà năm hai đại học tôi đã xem như là ra mắt rồi.”

“Tiểu thư Lương thật là lợi hại, có lẽ là đã ký công ty quản lý rồi đi?”

“Vâng, ký với Tinh Hoa, vừa mới ký năm nay ạ.”

“Thật là tiếc quá, bây giờ Huyết Ảnh rất thiếu thành phần mới mẻ, tôi còn nghĩ rằng có cơ hội hợp tác với Lương tiểu thư!”

Lương Đồng cảm thấy vui mừng lại hối hận, tại sao mà lại ký hợp đồng sớm như thế!: “Nếu biết tổng giám đốc Cảnh sẵn lòng muốn tôi thì tôi còn suy nghĩ Tinh Hoa gì chứ, bây giờ thật là hối hận, đợi tôi hủy hợp đồng nhất định tôi sẽ suy nghĩ đến Huyễn Ảnh đầu tiên, liền xem đến lúc đó tổng giám đốc Cảnh có còn sẵn lòng muốn tôi hay không.” Giọng nói của cô ta ngọt ngào, ném cho anh một ánh mắt quyến rũ.

Trong lòng Cảnh Bác Hiên giễu cợt “A” một tiếng, khẽ nhếch môi: “Nếu tiểu thư Lương đã có sát nhập, tôi đây cũng không nói nhiều nữa.” Nói xong, anh ấy đứng lên: “Chúng ta nên đi rồi, tiểu thư Lương.” Người phụ nữ như vậy thì ứng phó với cô ta không có chút ý nghĩa nào, anh ấy cảm thấy không có hứng thú.

Lương Đồng đi theo, chỉ cảm thấy có một mũi tên đâm vào trong lòng, đau quá! Tinh Hoa thật sự không so sánh được với Huyễn Ảnh, làm sao lúc trước mình lại đần độn như vậy chứ.

Bên kia gần như đã kín chỗ, Lương Đồng muốn ngồi bên cạnh Mạc Thiếu Khanh nhưng phát hiện bên cạnh anh ấy lại có người, một bên là một người đàn ông, bên kia là một người mẫu, đến khách mời của đoàn phim, không nghĩ đến hôm nay không đến phiên, uổng công chờ đợi một ngày đến ăn cơm cùng nhau.

Trong lòng cô ta không vui vẻ nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài, đi đến vị trí còn trống ở bên cạnh Cảnh Huyên.

Cảnh Huyên đang lướt web, cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua cánh tay trái, vừa giương mắt thì nhìn thấy Lương Đồng, đột nhiên cảm thấy cả người không ổn, ngũ hành phạm trùng! Cô bĩu môi, không để ý đến Lương Đồng, cúi đầu tiếp tục lướt web.

Lương Đồng không có nơi trút giận, giật điện thoại của cô: “Cảnh Huyên, cô có ý gì vậy?”

Gương mặt Cảnh Huyên thoáng chốc trở nên lạnh lẽo: “Lương Đồng cô muốn phát điên thì ra ngoài mà phát, cô là sợ người khác không biết chúng ta bất hòa à? Hay là não cô đem cho chó ăn rồi?” Cô thấp giọng cảnh cáo cô ta, một tay lấy lại điện thoại của mình.

Sắc mặt Lương Đồng rất xấu, biết rõ Cảnh Huyên nói rất đúng, chỉ là bản thân không có cách nào khống chế được cảm xúc của mình, cô ta ghét Cảnh Huyên, hận không thể xé cô thành hai mảnh.

Lương Đồng hơi né ra, tay của Cảnh Huyên chưng hửng trên không, không lấy được điện thoại của mình, nếu bây giờ không có ai phỏng chừng cô sẽ tát một cái lên trên mặt của Lương Đồng mất.

“Đưa đây!”

Lương Đồng thay đổi sắc mặt, nở nụ cười xinh đẹp: “Ơ, khẩn trương như thế à, để tôi xem cô đang xem cái gì.” Ánh mắt cô ta dừng lại trên điện thoại, nhìn chằm chằm một lúc rồi ra vẻ kinh ngạc mà “Oa” một tiếng: “Huyên Huyên, thế mà cô lại xem nửa xx của thầy Khương, cô thật là quá lộ liễu…”

Một tiếng hô này, tất cả mọi người bắt được hai từ mấu chốt “thầy Khương”, “nửa xx”, quay đầu nhìn về phía này, trong nháy mắt mặt Cảnh Huyên đỏ lên, chỉ một tin tức mà thôi, cô nhất định phải dùng từ như vậy sao?

Cô ngẩng đầu, Khương Hàn ngồi đối diện với cô, mật nước thẹn thùng*! Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt trước sau như một trong trẻo lạnh lùng không gợn sóng, cũng không biết là chột dạ hay là như thế nào mà Cảnh Huyên không khỏi cảm thấy ánh mắt anh chứa đầy thâm ý.

Phát điên mất! Cô cầm lấy điện thoại của mình, trừng mắt liếc Lương Đồng một cái, sau đó bình tĩnh uống một ngụm nước, dùng giọng điệu bình thản nhất mà nói: “Hai chúng tôi chỉ đùa giỡn thôi!”

Ôn Viện Viện đang lật thực đơn, nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Huyên mà cười, trêu chọc cô: “Nhìn ảnh chụp gì chứ, để ảnh đế Khương cởi ra cho cô xem, dù sao cơ thể của anh ấy cũng là tác phẩm nghệ thuật đại chúng đấy.”

Khuôn mặt Cảnh Huyên ra vẻ bình tĩnh xuất hiện một vết nứt, nữ thần ơi, chúng ta có chút gánh nặng thần tượng được không, ưu nhã đâu? Làm sao có thể giở trò lưu manh ở trước mặt nhiều người như vậy chứ.

“Chị Viện Viện, chị thật biết nói đùa!”

“Đâu có nói đùa, tôi nói thật đó, ảnh đế Khương luôn luôn đáp ứng yêu cầu của fans, anh ấy sẽ khiến cô hài lòng, đừng thẹn thùng mà quấy rầy anh ấy đi, qua thôn này sẽ không còn cửa hàng nào như thế nữa đâu.” Ôn Viện Viện quay đầu nhìn Khương Hàn: “Đúng không?”

*Qua thôn này sẽ không còn cửa hàng nào như thế: ý chỉ do dự không quyết sẽ không còn cơ hội nào.

Ôi, để tôi chết cho rồi! Cảnh Huyên im lặng mà uống thêm ngụm nước nữa, không dám nhìn về phía Khương Hàn, đoán chừng sau này cô không còn mặt mũi nào mà đối mặt với Khương Hàn nữa.

Một đám người cười lên, liên hoan ám muội trêu chọc đối tượng gần như là truyền thống, bây giờ gần như là điểm nóng rồi.

Khương Hàn chỉ cười nhạt: “Tôi chỉ bán nghệ, không bán thân.”

Đột nhiên nghe thấy ảnh đế Khương nói đùa, một đám người sửng sốt một hồi mới phát hiện, nhất thời không nhịn được mà bật cười.

Cảnh Huyên cũng không nhịn được mà giương mắt nhìn anh một cái, cảm giác như đã khai quật được thuộc tính khác biệt của ảnh đế thì phải!

Lương Đồng một bộ xem náo nhiệt không chê chuyện này lớn : “Huyên Huyên của chúng ta là fan chân chính của thầy Khương đó, năm trước lúc mà thầy Khương chúc sinh nhật, cô ấy tốn hai tháng trời cắt video chúc phúc, ây dô, tràn đầy tình yêu, video kia ở trong trường chúng tôi được lưu truyền rất rộng, lượt truy cập đều trên mười triệu.” Lúc này cô ta hận không thể trực tiếp đem Cảnh Huyên nhét vào trong l*иg ngực Khương Hàn, đỡ để Cảnh Bác Huyên phải nhớ thương.

Cô ta đã quyết định, dù chỉ làm bạn giường cô ta cũng muốn trở thành người phụ nữ của Cảnh Bác Hiên, không tiếc bất cứ giá nào, cho nên ai cũng không thể chắn đường của cô ta.

Cổ họng Cảnh Huyên sặc nước, cúi người ho khan, mặt căng đến đỏ bừng, sốt sắng mà hơi kéo Lương Đồng: “Câm miệng, đừng nói nữa!”

Lương Đồng ô ô ô mà kêu lên: “Huyên Huyên xấu hổ à.”

Xấu hổ cái em gái cô! Cảnh Huyên đều muốn bịt miệng cô ta vào.

Có người bị gợi lên hứng thú, hỏi Lương Đồng: “Cắt nội dung gì vậy? Khẳng định không phải video chúc phúc bình thường đâu, nếu không lượt truy cập không có khả năng cao như vậy.”