Chương 14

CHƯƠNG 14: SỰ XẤU HỔ TỘT CÙNG.

Đôi giày cao gót lặng lẽ giẫm lên thảm ở hành lang khách sạn, hiện tại đang giữa đêm khuya lại còn xuất hiện ở một nơi như vậy quả thực có hương vị mập mờ, Lương Đồng cũng không liếc mắt, mặc cho những người thuê phòng đi qua đều nhìn chằm chằm vào cô ta

Hôm nay Mạc Thiếu khanh đã hẹn gặp cô ta cũng vừa đúng lúc mà cô ta muốn gặp anh ta. Có trời mới biết cô ta cảm thấy thế nào khi nghe tin Vu Tại Trung sẽ giới thiệu Cảnh Huyên với Lạc Thịnh Huy, cô ta tuyệt đối sẽ không bao giờ để Cảnh Huyên cưỡi lên đầu mình một cách oai phong lẫm liệt.

Vừa đi, cô ta vừa nghĩ lát nữa sẽ nói với Mạc Thiếu Thanh rằng cô muốn gia nhập đoàn làm phim của Lạc Thịnh Huy. Tốt nhất là lên giường thì nói thông thường khi đó anh ta tương đối dễ nói chuyện hơn, nếu cô ta cố gắng một chút nói không chừng anh ta sẽ cảm thấy vui vẻ như vậy cô ta có thể nắm chắc năm mươi phần trăm rằng anh ta sẽ đồng ý.

Ừm, cứ như vậy đi.

Cắm thẻ vào khe cửa rồi bước vào, trong phòng rất tối chỉ có chút ánh sáng yếu ớt phát ra từ trong phòng ngủ.

Anh ta không bao giờ đến sớm hơn cô ta, nhưng hôm nay ... Có lẽ nào anh ta thật sự muốn gặp cô ta sao?

Nghĩ đến đây, cô ta kìm lòng được mà mỉm cười: "Anh yêu, em đến rồi."

Khi cô ta vừa đẩy cửa, đèn trên đầu giường đồng thời bật sáng, cảnh tượng sau đó khiến đồng tử của cô ta đột ngột co lại.

Mạc Thiếu Khanh nửa người không mặc đồ đang dựa người vào đầu giường còn người mẫu nhí ngồi bên cạnh Mạc Thiếu Khanh trong bữa tối lúc này cũng đang trần trụi nửa người trong vòng tay anh ta, quần áo của hai người họ vương vãi trên đầu giường vả lại hai người họ đều đang hơi thở dốc, nhìn chung giống như là đang nghỉ ngơi.

Sự tức giận thiêu đốt lý trí, cô ta suýt chút nữa ném túi xách của mình về phía đấy, có lẽ đoán được cô ta đang nghĩ gì nên cô người mẫu cười nhẹ: "Sao em gái đây lại tức giận như vậy, đều là người rõ ràng nên đừng lo, tôi sẽ đi ngay lập tức, tôi sẽ không làm mất thời gian của em. "

Nói xong, cô người mẫu nhí chui ra khỏi chăn và tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lắc lư trước mặt Lương Đồng để tìm đồ lót.

Mạc Thiếu Thanh không nói một tiếng, tìm một điếu thuốc rồi cho vào miệng sau đó liền châm lửa, hút một hơi rồi thở ra một vòng khói trắng xám, sau đó mới di chuyển tầm mắt nhìn Lương Đồng: "Đi tắm đi! "

" Anh ...! "Cô ta giận dữ hét lên và nhìn Mạc Thiếu Khanh một cách không thể nào ngờ tới được. Chẳng lẽ anh ta muốn ngủ với hai người phụ nữ trong một đêm và hưởng phúc của tất cả mọi người?

Đây chính là một sự sỉ nhục, cô ta thật muốn quay người rồi bỏ đi, và thậm chí trước khi rời đi còn muốn tát anh ta một cái.

Nhưng cuối cùng, cô chỉ nới lỏng nắm đấm, bước vào phòng tắm mà không nói một lời, cô đã nghe thấy tiếng cười nhạo báng của người mẫu nhỏ.

"Đừng nghĩ rằng bản thân chính là bạn gái của hắn khi cô chỉ là một món hàng. Đắc tội với kim chủ đối với cô không có lợi lộc gì đâu mà đó chính là một hành động ngu dốt." Cô người mẫu nhí đã nói câu này khi đi ngang qua.

Khi cô ta bước ra khỏi phòng tắm, người mẫu nhí đã rời đi rồi, trong phòng vẫn còn những dấu vết và mùi hương đầy ái muội. Cô ta mím môi, tuy rằng cuối cùng không thể miễn cưỡng nở một nụ cười, nhưng cô ta vẫn từ từ leo lên giường và dựa vào bên người anh ta.

Mạc Thiếu Thanh cúi đầu nghịch tóc cô ta, lúc mà anh ta muốn hôn thì cô ta lại do dự một lúc chính điều đó đã khiến khuôn mặt của Mạc Thiếu Thanh trầm xuống khi cô ta muốn kháng cự.

Đêm hôm đó anh ta thực sự rất thô lỗ, phát tiết một hồi cuối cùng nằm trên người cô ta, lúc nghỉ ngơi cũng không hề rút ra.

Lương Đồng rơi lệ: "Anh Mộ, em đau quá ..."

Anh ta cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn, nhưng giọng điệu vấn rất lạnh lùng: "Ủy khuất sao?"

"Không dám."

"Ồ" anh ta đột nhiên cử động hai lần: "Nếu cảm thấy ủy khuất thì cút." ANh ta vỗ vỗ lên mặt cô ta: "Tôi thật sự rất ghét nhìn thấy phụ nữ khóc."

Lương Đồng cố nuốt nước mắt vào trong, hôn anh ta như để lấy lòng: "Em xin lỗi anh Mộ, em sai rồi."

Anh ta nheo mắt nheo mắt: "Ngoan."

Trực giác của Lương Đồng cảm thấy tối nay tâm trạng của hắn không được tốt. Không biết lí do là gì nhưng cô ta cũng không dám hỏi. Cuối cùng cô ta cũng hiểu ra rằng, bản thân mình ở trong mắt anh ta chỉ là một con điếm, có thể tùy ý ăn nằm, vậy mà cô ta còn muốn nhận được một cái gì đó từ anh ta, trách cô ta quá ngu ngốc mới có thể cho đây là một giao dịch công bằng.

Đêm đó, cô ta phải lấy lòng anh ta một cách vô cùng nhục nhã hết một buổi tối. Khi đi ngủ cô ta cảm thấy mình sắp chết đến nơi, sau đó cô ta liên tục gặp ác mộng, mơ thấy anh ta đánh cô ta một trận đòn roi còn cô ta thì quỳ dưới chân anh ta giống như một con chó con mà cọ cọ chân của anh ta.

-

Ngày hôm sau, cảnh quay đầu tiên của ngày thứ hai là của Lương Đồng, nhưng đã tám giờ mà cô ta vẫn chưa đến, trợ lý của cô ta lo lắng bấm điện thoại. Cô ấy cứ gọi đi gọi lại vào số điện thoại đấy nhưng vẫn liên tục báo lại là đang trong trạng thái tắt máy.

"Cô của tôi ơi, làm ơn trả lời điện thoại nhanh lên! Chị Lăng sắp tức điên lên rồi." Lời cầu nguyện của trợ lý nửa câu cũng không ứng nghiệm, loa của điện thoại di động vẫn liên lục là giọng nói của hệ thống như trước.

Cảnh Huyên buồn chán cầm lấy điện thoại, dựa vào ghế tựa của Khương Hàn để lướt Weibo, bởi vì Lương Đồng không tới, nên chỉ vừa mới quay cảnh diễn của cô, đó là một cảnh phải cưỡi ngựa và không may cho cô rằng con ngựa diễn chung với cô ấy quá kích động đến nỗi cô bị hất rơi xuống mặc dù người huấn luyện đang xem.

Tuy không bị thương nhưng cô ấy lại nằm trên mặt đất với một tư thế kỳ lạ, sau một lúc lâu choáng váng, cô ấy phát hiện ra rằng mình không thể đứng dậy được.

Cả hai chân đều mềm nhũn ra, sau khi nhận ra điều đó thì khóc một tiếng “oa”.

Thật đáng xấu hổ, sau đó Khương Hàn tưởng cô bị gãy chân, bế cô lên chuẩn bị đưa cô đến bệnh viện.

Dưới ánh mắt của mọi người, Cảnh Huyên cảm thấy xấu hổ kéo tay áo anh rồi nhỏ giọng nói với anh: "Em không bị thương đâu, em chỉ sợ."

Trên mặt anh hiện lên những đường đen, không nói không rằng ôm cô đặt lên trên ghế salon để cô nghỉ ngơi một lúc.

Đạo diễn Vu đến an ủi cô, nhân tiện dặn cô phải nghỉ ngơi thật tốt, vì vậy cô không biết xấu hổ trốn ở đây mà lười biếng.

Vào cuối tháng 10, thời tiết đã hơi lạnh, nhưng hôm nay trời lại có nắng đẹp lại còn cảm thấy có chút nóng, Mẫn Hạo quạt cho cô ấy với vẻ khờ khạo: "Cô Cảnh, cô cảm thấy như thế nào? Muốn đi tới bệnh viện hay không, tôi sẽ đi cùng với cô để xem tình hình! Hay cô muốn ăn gì, tôi sẽ mua cho cô? "

Cảnh Huyên nhìn anh ta khó hiểu: "Không có chuyện gì chắc chắn sẽ không ân cần quan tâm như này, anh muốn gì? Nếu anh có điều gì muốn nói thì hãy nói đi đừng làm điều này, rất đáng sợ."

Mẫn Hạo vặn một chai nước và đưa cho cô ấy, cười đến mức không nhìn thấy mắt: "Cô Cảnh, cô biết nói đùa thật đấy, tôi chỉ là thay thầy Khương chăm sóc cho cô thôi, với tư cách là một trợ thủ đắc lực, chuyện của thầy Khương cũng là chuyện là của tôi."

Cảnh Huyên chỉ cảm thấy rùng mình, "Cảm ơn, cảm ơn, không cần, tôi không sao, thực sự là khá tốt." Vị trợ lý nhỏ này làm việc rất tự nhiên, Cảnh Huyên nghiêm túc mà hỏi anh ta: "Giống như một chân sai như vậy thật sự không tốt, chẳng lẽ thầy Khương của anh đối xử tốt với một ngôi sao nữ nào thì anh lại chạy tới để thể hiện sự hiếu khách của mình à? Như vậy sẽ dẫn đến hiểu lầm của mọi người dành cho anh, đặc biệt là thầy Khương của anh thường dùng chiêu này tán gái đúng hay không? "

Mẫn Hạo suy ngẫm một lúc rồi lại mỉm cười: "Không phải, từ trước đến nay thầy Khương chỉ quan tâm đến chuyện của cô Cảnh. Anh ấy luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ hỏi về các sao nữ. Tôi cũng không có cơ hội được tiếp đãi họ như vậy. "

" Ồ! "Cảnh Huyên không nói gì, thầm than trong lòng, làm ơn đừng cười như thế hàm răng của anh trắng chói mắt lắm đấy. Hơn nữa anh Mẫn cười như vậy có ý gì đây, tôi đối với thầy Khương của anh cũng không có ý gì cả.

Tôi không biết đã mất bao lâu, sau khi Cảnh Xuân hết lướt Weibo, vào WeChat xong rồi vào WeChat, cuối cùng lại đi vào kiểm tra xem Đài B có gì hay không thì Khương Hàn cuối cùng cũng quay xong, cô nghĩ rốt cuộc cô cũng có thể nói với anh rằng cô không sao rồi rồi, bây giờ đã có thể đi lại.

Cô đứng dậy vừa bước một bước, lập tức dừng lại, bên dưới bầu trời nóng rực, hình như là ... Chuyện lớn rồi! Dì! Mẹ!

Không hề có một chút gì phòng bị, rõ ràng thời gian còn chưa đến.

Sau đó cô cảm thấy cả người đều không ổn, nhất là bây giờ cô vẫn đang mặc trang phục diễn, nếu như bị bẩn thì thật xấu hổ và bối rối, cô không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng người Khương Hàn đang bước tới với vẻ oán giận, anh vẫn mặc trang phục diễn, một thân áo choàng đen, khuôn mặt như ngọc vương miện, người cao lớn tựa như cây tùng, nếu thay đi khuôn mặt lạnh như tảng băng trôi sẽ hoàn hảo hơn.

Anh cởi chiếc áo khoác dày nặng của mình đưa cho Mẫn Hạo, quay mặt lại nhướng mày nhìn cô: "Em thấy khỏe hơn chưa chưa?"

Cô lắc đầu, lại là cảm giác nóng bức đó ập tới khiến cô cảm thấy khuôn mặt mình đã nóng đến mức có thể nấu trứng, cô thầm nghĩ cách để diễn đạt một cách uyển chuyển rằng dì của cô đang ở đây thật.

Cô liếc nhìn xung quanh, không có người con gái nào mà cô quen thuộc và bây giờ cô thực sự nhận ra tầm quan trọng của một trợ lý.

Khương Hàn hiển nhiên không biết cô đang nghĩ gì, thấy cô đỏ mặt vì thế anh đưa tay chạm vào: "Bị sốt à?"

Nếu là bị sốt thì còn tốt...

Cô vẫn lắc đầu, Cảnh Huyên cảm thấy trái tim mình gần như tan nát.

Sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng cô cũng gạt thâm tâm mình sang một bên, vội vàng ghé vào tai anh nói một câu.

Sau đó lỗ tai của Ảnh đế gần như không ửng đỏ, anh ấy không được tự nhiên ho khan một tiếng, vươn tay nói với Mẫn Hạo là cần quần áo, sau đó đem quần áo mặc vào người cô, cuối cùng không nói một lời mà trực tiếp đem cô ôm đi.

Những người đang bận rộn ở đó bất ngờ quay đầu lại và chứng kiến cảnh Ảnh đế ôm Cảnh Huyên rời khỏi trường quay.

"Tôi thấy cái gì đây, có chuyện gì thế?"

"Chắc là Cảnh Huyên bị thương! Nhưng cô ấy không phải không có chuyện gì sao? Lúc nãy đi qua tôi còn hỏi một câu."

"Đây là cảm giác của chuyện bị nɠɵạı ŧìиɧ sao, tôi cũng muốn được bế công chúa, cảm giác như tôi sắp mất chồng vậy huhu..."

“...”