Chương 17

CHƯƠNG 17: KẺ HÈN HẠ ẮT SẼ BỊ TRỜI PHẠT

"Đi với ai?"

Cảnh Huyên ngoan ngoãn đáp: "Thư Dao, trợ lý của em.”

“Chỉ có hai người các em?”

"À, ừm."

"..." Khương Hàn hít sâu một hơi, muốn mắng người.

Có một khoảnh khắc, Cảnh Huyên cho rằng Khương Hàn muốn đánh cô, nhưng một lát sau anh cũng không làm gì cả, xoay người rời đi.

Anh đi tới trước tủ, lấy máy sấy sấy tóc, Cảnh Huyên ngồi trên sô pha, nhìn bóng lưng anh, cảm thấy đầu óc choáng váng.

Vừa rồi cô uống không nhiều lắm, nhưng tửu lượng của cô không tốt, lúc này hẳn là đã say, rượu ngấm hơi lâu, đầu óc lờ đờ.

Cảnh Huyên tựa vào ghế sô pha, híp mắt nhìn Khương Hàn, vai rộng eo thon, thân hình cao gầy, ai dà, nhìn thế nào cũng thấy hoàn mỹ.

Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy giống như nằm mơ vậy. Trước đây cô cũng thường xuyên nhìn anh ngủ, đương nhiên, cách một cái màn hình.

Khương Hàn sấy tóc xong, quay đầu lại nhìn, cô nhóc này nghiêng người, vậy mà lại ngủ thϊếp đi, bởi vì uống rượu say, vành mắt và hai má đều ửng hồng.

Anh đi qua vỗ vỗ cô: “Cảnh Huyên?”

Cô mở to hai mắt, nhìn anh một lát, không biết nhớ tới cái gì, đôi mắt cong cong cười lên, ôm tay anh cọ cọ.

Nghiêng đầu... Lại ngủ tiếp!

Khương Hàn bất đắc dĩ rút tay về, xoa xoa đầu cô, đứa nhỏ này vẫn giống như trước kia vậy, không có một chút phòng bị nào.

Vừa rồi anh thật sự tức giận, hai cô nhóc, nửa đêm đi ra ngoài uống rượu, thật sự cho rằng thiên hạ đại đồng*, thế giới bình yên?

*Thiên hạ đại đồng: là một tư tưởng cổ đại của Trung Quốc, dùng để chỉ thế giới lý tưởng mà con người có thể đạt được, và đại diện cho tầm nhìn cao đẹp của con người đối với xã hội tương lai. Đặc điểm cơ bản của tư tưởng này là mọi người đều yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, nhà nhà an cư lạc nghiệp, không có chênh lệch, không có chiến tranh.

Lúc này nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, cơn tức giận lại tiêu tan hơn phân nửa, nhưng mà vẫn không thể tha thứ.

Bây giờ đã gần mười một giờ, anh còn chưa nghĩ ra làm thế nào để đưa cô trở về, đạo diễn đã gọi điện thoại bảo anh đi qua đó một chuyến, anh đành phải mặc quần áo xuống lầu.

Cánh cửa khép hờ, vừa đẩy ra, anh phát hiện mấy diễn viên chủ chốt trong đoàn làm phim đều ở đây, còn có phó đạo diễn, nhà sản xuất và biên kịch.

Vu Tại Trung nhìn thấy Khương Hàn, lại hỏi một câu: “Có ai thấy Cảnh Huyên không? Tôi gọi cho cô ấy mà không thấy nghe máy, gõ cửa cũng không ai trả lời, cô ấy đã đi đâu rồi?”

Trợ lý nhỏ vừa mới chạy việc vặt về hỏi một câu: “Hay là bây giờ tôi lại đi qua đó xem một chút nhé?”

Khương Hàn cuộn tay thành nắm đấm, đặt lên môi ho nhẹ một tiếng: “Không cần đi đâu, cô ấy uống hơi nhiều, ngủ thϊếp đi ở trong phòng tôi rồi.”

Vu Tại Trung "A" một tiếng, gật gật đầu, giống như đột nhiên hiểu được gì đó, bỗng nhiên lại "A?” một tiếng: “Cậu nói cái gì?”

Khương Hàn lặp lại một lần nữa, một đám người vốn đang nhỏ giọng thảo luận, lúc bấy giờ bỗng nhiên im lặng, nghiêng đầu nhìn về phía này.

Có gian tình! Mẹ ơi, không nghe nhầm đâu!

Một người phụ nữ say rượu ngủ trong phòng của một người đàn ông, ừ, bọn họ không nghĩ gì bậy bạ đâu.

Không nghĩ mới lạ đấy!

Vu Tại Trung phản ứng lại rất nhanh, dùng ánh mắt sâu xa nhìn Khương Hàn một cái: “Vậy chúng ta nói luôn đi! A Hàn, lát nữa cậu về nói lại với Cảnh Huyên một chút nhé?”

Khương Hàn "ừm" một tiếng.

Vẻ mặt Vu Tại Trung nghiêm túc: "Đầu tiên phải nói xin lỗi mọi người. Tin tức hôm nay hẳn là mọi người cũng đã thấy. Lương Đồng gây scandal, hơn nữa bộ phận quan hệ xã hội bên Tinh Hoa làm việc không thuận lợi, tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn, bị tung ra không ít chuyện. Tôi vừa nghe nói Lương Đồng hiện đang làm loạn ở Tinh Hoa đòi hủy hợp đồng, phỏng chừng trong thời gian ngắn rất khó giải quyết. Nhà đầu tư đồng ý bỏ tiền ra mời một diễn viên khác, xoá bỏ tất cả phân cảnh của Lương Đồng. Thế nên rất xin lỗi, phân cảnh của cô ta có thể phải quay lại, tôi chỉ có thể nói là vất vả cho mọi người rồi.”

Chuyện của Lương Đồng quả thật gây ra nhiều xôn xao. Người đại diện của cô ta - chị Lăng sắp nổ tung rồi, lúc đi còn làm rơi một cái ly. Đúng vậy, lăng xê ra được một hoa đán không dễ dàng gì. Tinh Hoa cũng tốn rất nhiều tiền cho Lương Đồng. Một scandal bao trùm tất cả, trong thời gian ngắn cô ta rất khó vươn mình lần nữa.

Mọi người tỏ vẻ thấu hiểu, nhưng cũng không mấy vui vẻ, thấy Khương Hàn và Ôn Viện Viện đều không có ý kiến gì, họ càng không dám lên tiếng.

Lúc Khương Hàn trở về, Cảnh Huyên đã nằm sấp hẳn trên sô pha mà ngủ, trong ngực ôm một cái gối ôm, nghiêng đầu, ngủ rất ngon.

Anh suy nghĩ một chút, cúi người ôm cô đi vào phòng ngủ, đặt cô lên giường.

Ngày hôm sau Cảnh Huyên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mê man một hồi mới nghe ra là tiếng của chiếc điện thoại cố định đầu giường, sững sờ đưa tay ra nghe máy.

"Alo, xin chào." Giọng của Cảnh Huyên còn hơi khàn khàn do vừa mới tỉnh ngủ, âm mũi rất nặng.

"À... Cho hỏi... Thầy Khương có ở đó không?” Hiển nhiên là đối phương bị dọa sợ, thiếu chút nữa nói năng không rõ ràng.

Lần này Cảnh Huyên đã tỉnh hẳn, mới phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ của Khương Hàn, nếu như hôm trước là bất đắc dĩ mới ở chỗ này, vậy ngày hôm qua thì sao? Sao cô lại ngủ ở đây? Trời ơi, xong đời rồi.

Cô căng thẳng, ném điện thoại “bụp” một cái, sau đó mới cảm thấy như vậy càng dễ dẫn đến hiểu lầm.

Ỏ trường quay, điều phối viên bị cúp điện thoại, vẻ mặt sững sờ.

Đạo diễn Phó hỏi anh ta: “Đã thông báo chưa?" Buổi sáng tạm thời thay đổi kế hoạch quay phim, vốn cảnh của Khương Hàn đổi sang buổi chiều, cho nên thông báo cho anh rằng buổi sáng có thể nghỉ ngơi thật tốt, không cần tới.

Điều phối viên hơi ấm ức: “Tôi gọi vào điện thoại di động của thầy Khương nhưng tắt máy nên liền gọi vào điện thoại cố định của khách sạn, còn chưa nói một câu nào đã bị cúp máy, mấu chốt là... người trả lời điện thoại là một người phụ nữ.” Á, mẹ kiếp, phụ nữ.

"..." Đạo diễn Phó cũng há hốc mồm, tỏ vẻ kinh ngạc. Khương Hàn nổi danh giữ mình trong sạch, rất nhiều người từng hợp tác đều khen ngợi Khương Hàn không dứt miệng, tuy rằng danh tiếng lớn nhưng lại không kiêu căng phách lối, chuyên nghiệp, khiêm tốn, nhân phẩm càng không cần phải nói, rất ít khi truyền ra tai tiếng. Ngoại trừ tính cách của anh có hơi lạnh nhạt, thật sự không có tật xấu gì.

Ôi, hình như phát hiện ra chuyện gì đó rồi.

Cảnh Huyên không tìm được giày, để chân trần chạy ra ngoài, Khương Hàn ngủ trên sô pha, cô chạy tới lắc anh: “Anh ba... anh ba... anh ba..."

Khương Hàn vừa mở mắt đã nhìn thấy mặt cô, nửa nằm sấp trên người anh, cách rất gần. Anh nhíu mày: “Mới sáng sớm, em làm gì vậy? Vẫn chưa tỉnh rượu à? Say khướt luôn đấy..."

"Không phải... Hình như em gây rắc rối cho anh rồi.” Cô chỉ vào phòng ngủ: “Vừa rồi điện thoại ở đầu giường vang lên, em nghe máy, rồi lại cúp máy.”

“Cho nên?" Anh nhướng mày, không biết trọng tâm cô nói ở đâu.

Cho nên, trong phòng ngủ của anh có một người phụ nữ, sự trong sạch của anh mất hết rồi!

Cảnh Huyên trợn tròn mắt: “Có lẽ anh sắp có scandal rồi.”

Khương Hàn hiểu ra, nhếch môi cười: “Sợ à? Đợi đến khi em lên được vị trí của anh, scandal sẽ càng nhiều, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào em, mỗi một sai lầm nhỏ đều sẽ bị phóng đại vô hạn, thường có mấy tin vu va vu vơ, có đôi khi thậm chí là ăn không nói có.”

"Cho nên?" Cảnh Huyên học anh nhướng mày.

"Cho nên không có gì phải sợ hãi, giữa anh và em có gì sao?"

"Không."

"Vậy em căng thẳng như vậy làm gì."

Lời thiên hạ đáng sợ lắm đấy. Nhưng mà Cảnh Huyên nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, cũng nói không nên lời. Cũng đúng, anh đã hợp tác với bao nhiêu mỹ nữ cấp thần, hơn nữa đều là người có danh tiếng có thế lực, cũng chưa từng truyền ra scandal nào, chứ đừng nói đến cô.

Cô lập tức hơi ủ rũ, rầu rĩ “Ồ" một tiếng.

Lúc ăn sáng, Cảnh Huyên còn đang ảo não vì sự lo lắng hơi thái quá của mình, có lẽ Khương Hàn cảm thấy cô quá khó hiểu! Anh coi cô như em gái, nhưng cô lại chưa từng coi anh là anh trai cho nên mới có phản ứng lớn như vậy.

Giản Thư Dao xoa xoa thái dương, cứ thấy nôn nao, uống thuốc rồi mà vẫn đau đầu: “À, tớ nói này, tối hôm qua cậu đi đâu vậy?”

“Ở trên giường Khương Hàn!”

Giản Thư Dao phun ra một ngụm sữa: “Không phải chứ! Mẹ kiếp, tiến triển thần tốc như vậy à!”

Cảnh Huyên gõ bàn: “Này này, nghĩ cái gì đấy, tớ ngủ trên giường, anh ấy ngủ trên sô pha.” Cô giải thích: “Hôm qua anh ấy bảo tớ đi lấy đồ, tớ vô tình ngủ thϊếp đi trong phòng anh ấy luôn.”

"Chậc chậc, cậu lại không đề phòng anh ấy chút nào, đây mới là tình yêu đích thực. Cậu ngủ thϊếp đi, anh ấy liền ném cậu lên giường, cũng không đưa cậu trở về, tớ thấy anh ấy cũng có mưu đồ bất chính đấy!”

Cảnh Huyên nhìn ra xa, mưu đồ bất chính? Nếu như anh có một chút ý tứ kia, cô sẽ lập tức đóng gói chính mình thành gói quà gửi đi. Thái độ kia của anh, làm sao có thể!

"Tớ cảm ơn cậu đã coi trọng tớ." Cảnh Huyên không vui nói.

Cô thật sự không có lòng tin gì cả, ngoại trừ có một người anh thiên tài đến mức gần như biếи ŧɦái, cô không có gì cả, từ nhỏ học hành đã không xuất sắc lắm, anh trai nhảy mấy cấp, mười mấy tuổi đã lên đại học, còn cô lại vì một lần thi mà vò đầu bứt tai.

Mà Khương Hàn, hai mươi tuổi ra mắt, nổi tiếng ngay lập tức, bốn năm kế tiếp lại ẩn mình ra nước ngoài học tập, rồi lại trở về, càng tung hoành ngang dọc hơn trước, ngắn ngủi ba năm đã lấy được danh hiệu ảnh đế.

Khoảng cách, hình như hơi lớn.

Đi đến trường quay, mọi người đều đang thảo luận chuyện của Lương Đồng. Buổi sáng Khương Hàn có nói với cô một chút. Cô kể lại với Giản Thư Dao. Giản Thư Dao vui vẻ không chịu nổi: “Đáng đời, ác giả ác báo, tự làm tự chịu, thật muốn nhìn xem biểu cảm của cô ta bây giờ là như thế nào.”

Lúc này Lương Đồng đã không thể bày ra biểu cảm gì nữa, tất cả phẫn nộ đều đã không còn tác dụng.

Lúc bấy giờ cô ta hơi hoang mang, đến Tinh Hoa làm loạn đòi huỷ hợp đồng, đã chuẩn bị tốt cho việc chiến đấu lâu dài, nhưng không ngờ đối phương lại lập tức đồng ý, điều này làm cho cô ta lại cảm thấy hụt hẫng.

Đoàn làm phim gọi điện cho cô ta, tỏ vẻ không cần cô ta đến đoàn làm phim nữa, chờ Lương Đồng xử lý xong việc của mình, có cơ hội thì sẽ lại hợp tác. Rõ ràng là có ý phân rõ quan hệ với cô ta.

Lúc mới biết chuyện, cô ta cực kỳ tức giận, ném tất cả những thứ có thể ném trong tầm tay.

Trên mạng người người đều đang mắng cô ta.

Sau đó cô ta đi tìm Mạc Thiếu Khanh, anh ta nói thẳng với Lương Đồng: "Kết thúc đi! Tôi đã chán ngấy cô rồi.” Cô ta cầu xin anh ta, Mạc Thiếu Khanh thờ ơ, ghé đến bên tai cô ta và nói: “Ngoại trừ trên giường hơi lẳиɠ ɭơ, ngoài ra, dường như cái gì cũng tệ." Anh ta châm chọc Lương Đồng: “Một người phụ nữ như cô, mua vui cho khách thì còn được, giới giải trí, đừng lăn lộn nữa thì hơn, dù sao con đường này cô cũng không đi được.”

Trong nháy mắt, cô ta không còn gì cả.

Buổi tối cô ta nằm trên giường khách sạn, bỗng nhiên cảm thấy khủng hoảng, không, không được, những thứ này cô ta vất vả lắm mới tạo dựng được, sao có thể mất đi?

Cả người cô ta đều run rẩy, không ngừng lắc đầu, nhất định còn có cách khác, nhất định là vậy.