Chương 18

CHƯƠNG 18: BẠN GÁI CŨ HẮC CẢ ĐỜI.

Hắc: thường là dùng bài viết để bóc phốt, bôi xấu, công kích đối thủ.

Giản Thư Dao lướt Weibo, top 10 hot search, có ba cái đều nói về chuyện quy tắc ngầm của Lương Đồng.

“Lần này Lương Đồng thật sự ngã ngựa rồi, chậc chậc, ai mua thủy quân đi công kích cô ta à? Tất cả các bình luận trên Weibo của cô ta toàn mắng chửi cô ta. Người hâm mộ của cô ta đâu rồi? Vậy mà không ai đứng ra nói chuyện giúp cô ta.” Lương Đồng có thể nói là tiểu hoa đán nổi tiếng, lúc nổi tiếng nhất, fan Weibo một ngày có thể tăng mấy trăm ngàn, hiện tại hơn bốn triệu người hâm mộ, ngay cả một người đứng về phía cô ta cũng không có.

Cảnh Huyên ngồi trên ghế, nhìn Khương Hàn quay phim, nghe vậy liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Còn cần dùng thủy quân à, người qua đường cũng có thể phun chết cô ta, chỉ riêng ảnh chụp của cô ta và Mạc Thiếu Khanh còn dễ nói, vậy mà còn lộ ảnh giường chiếu của cô ta và phó tổng giám đốc Tinh Hoa, trời ạ, người ta là người có gia đình, loại nữ minh tinh ngay cả điểm mấu chốt này cũng không có, bị chửi rất đúng.” Đương nhiên, phó chủ tịch Tinh Hoa cũng bị phun muốn chết.

“Không, tớ luôn cảm thấy có người đứng sau giúp đỡ, bằng không tin tức không thể nào xuất hiện trên toàn bộ các trang mạng, nguồn gốc chỉ là một video của cư dân mạng, tuy rằng sau khi chuyển tiếp lần hai nó khuếch tán rất mạnh mẽ, nhưng dẫn đến đề tài mang tính bùng nổ như vậy nhất định không đơn giản, hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy.” Nhà họ Giản làm truyền thông, từ nhỏ cô ấy mưa dầm thấm đất, cảm giác vẫn rất nhạy bén.

“Mặc kệ cô ta, tớ chỉ biết sau này không cần nhìn thấy cô ta nữa, thật là một chuyện vui vẻ.” Hai người không hoà hợp, ghép lại với nhau quả thực là tai nạn.

Hôm nay nữ ba mới sắp tới, em gái phụ trách ngồi xổm ở một bên nghỉ ngơi, nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Tôi ơi, đã chín giờ rồi, nữ ba này là ai, tên tuổi lớn như vậy, dám để cho thần tượng của tôi chờ."

Giản Thư Dao nhìn người phụ trách, không khỏi hỏi một câu, "Lát nữa quay Khương ảnh đế?”

"Đúng vậy, nhưng nữ ba đóng chung còn chưa tới, dám cho thần tượng tôi phải chờ, tôi liền trực tiếp hắc cô ta.”

Em gái tuổi không lớn, thoạt nhìn đích xác là fans Khương Hàn, lúc này vẻ mặt tức giận: "Thần tượng của tôi luôn đúng giờ nhất, danh tiếng của anh ấy lớn như vậy cũng chưa từng để ai phải chờ.” Vẻ mặt kiêu ngạo kia thật sự làm cho người khác cảm nhận được sự thần kỳ của thần tượng.

Cảnh Huyên đưa cho cô ấy một cái ghế nhỏ: "Ngồi một lát đi! Đừng tức giận, nói không chừng..." Cảnh Huyên vừa định an ủi em gái, nhưng qua khoé mắt lại thấy đoàn người từ đối diện đi tới, phía trước là nữ nhân, hết sức quen thuộc.

Ngay lúc đó, trong đầu Cảnh Huyên hiện lên bốn chữ: Cuộc đời như một vở kịch!

Lúc trước cô đã hết hy vọng với Khương Hàn, rất lâu cũng không dám liên lạc với anh, sau đó đọc tin tức, biết anh công khai bạn gái đầu tiên, tức giận đến mức cô thiếu chút nữa chảy ba lít máu, khi đó nhìn ba chữ Trình Nghệ Hiên này, hận không thể nhìn ra một lỗ thủng, từ đó trở đi, cô liền quyết định ghét Trình Nghệ Hiên cả đời.

Đúng vậy, ghét không cần lý do như vậy đó.

Tuy rằng sau đó chia tay, Cảnh Huyên vẫn chán ghét cô ta như trước, ừm, bạn gái cũ gì đó là đáng ghét nhất.

“Oa, là chị Nghệ Hiên!” Em gái phụ trách lúc nãy còn nói xấu nàng, lúc này ngược lại rất kích động, thiếu chút nữa không nhịn được nhảy nhót hoan hô.

Cảnh Huyên kéo kéo cô ấy: “Em gái, lập trường đâu? Tiết tháo đâu?”

Người phụ trách nhếch miệng cười: “Bạn gái cũ của thần tượng, làm fans CP, có thể nhìn thấy hai người hợp tác lần nữa có chết cũng cam lòng.”

Cảnh Huyên trong nháy mắt liền buồn bực, Trình Nghệ Hiên và Khương Hàn quen nhau chưa tới hai tháng thì chia tay, nghe nói là chia tay trong hòa bình, đoàn đội hai bên đều phát thông báo thanh minh, hoạt động sau đó cũng bình yên tham gia cùng nhau. Trình Nghệ Hiên ở trong giới vẫn rất tốt, không có tai tiếng gì, cũng không có điều tiếng gì, đều nói cô ta và Khương Hàn rất xứng đôi, chia tay đến bây giờ đã hai năm, fans CP vẫn còn tồn tại, mỗi lần hai người đăng weibo thì có fans CP ở dưới cầu tái hợp, trong bình luận nóng ít nhất luôn có một tin là về Trình Nghệ Hiên và Khương Hàn.

Cho nên nói, bạn gái cũ gì đó, là nhất ghét nhất.

Cảnh Huyên cảm thấy cực kỳ buồn bực, u oán nhìn bên kia.

Vu đạo và Khương Hàn đã đi nghênh đón.

Trình Nghệ Hiên nắm tay Vu đạo trước: "Xin lỗi Vu đạo diễn, lịch trình có hơi dày đặc, buổi sáng máy bay trễ, tôi đến trễ.”

“Lâm thời hẹn cô, là tôi xin lỗi mới đúng.”

Trình Nghệ Hiên còn mang theo hành lý, phía sau là người đại diện và hai trợ lý, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, em gái phụ trách hoàn toàn không còn sức chửi bới, vẻ mặt đau lòng: "Chị Nghệ Hiên của tôi thật sự là quá chuyên nghiệp, mấy ngày trước chị ấy còn ở Bỉ! Khẳng định là vừa mới trở về.”

Cách đó hơi xa, chung quanh bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, Cảnh Huyên không nghe rõ bên kia lại nói cái gì, liền thấy Khương Hàn và Trình Nghệ Hiên ôm nhau một cái, sau đó không biết Trình Nghệ Hiên nói với anh cái gì, anh vậy mà nhếch môi nở nụ cười.

Người không hay cười, cười rộ lên mới muốn mạng người khác.

Cảnh Huyên hừ một tiếng, đã chia tay còn không biết tránh hiềm nghi!

Vu đạo vẫy vẫy tay, để tất cả mọi người đi qua, sau đó lần lượt giới thiệu với Trình Nghệ Hiên.

Tính tình Vu đạo cũng không phải rất tốt, bởi vì danh tiếng lớn nên còn có chút kiêu ngạo, tên tuổi có lớn hơn nữa, cũng không làm ông ấy cúi người xuống, nhưng hiện tại ở trước mặt Trình Nghệ Hiên, ông ấy thật sự không phải ôn hoà bình thường.

Khi giới thiệu Cảnh Huyên, Trình Nghệ Hiên bỗng nhiên duỗi tay, cười nói: "Cảnh Huyên? Tôi có nghe A Hàn nhắc tới cô.”

Cảnh Huyên đưa tay, nắm chặt đầu ngón tay của cô ta, vì tránh cho mình nói ra những lời không lễ phép, chỉ có thể câm miệng duy trì nụ cười.

Quả nhiên lòng dạ quá hẹp hòi, Cảnh Huyên yên lặng thở dài, nhưng cô không khống chế được chính mình.

Khương Hàn cảm thấy hôm nay Cảnh Huyên luôn trốn tránh anh, thấy anh luôn đi vòng qua.

Nha đầu này, làm cái quỷ gì vậy!

Buổi trưa mọi người tụ tập ăn cơm hộp, Trình Nghệ Hiên đến bên cạnh Khương Hàn ngồi xuống, cầm đũa chọc chọc thức ăn trong hộp cơm, thấp giọng nói nhỏ: "Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cô gái mà anh nói, cô ấy rất trẻ, cũng rất đẹp, nhưng tôi không phục.”

Động tác ăn cơm của Khương Hàn dừng một chút: “Cho dù cô ấy không trẻ, không xinh đẹp, cô ấy vẫn là cô ấy, không thể thay thế.”

Trình Nghệ Hiên bỗng nhiên nở nụ cười: "Đúng vậy, nếu như tình yêu có thể so sánh, sẽ không có nhiều không cam lòng như vậy.”

Cảnh Huyên nhìn hai người nói đùa, hứng thú ăn cơm hoàn toàn không có, chỉ cảm thấy ngực khó chịu, cô đứng lên, nói với Giản Thư Dao: "Tớ ăn no rồi, đi ra ngoài hít thở không khí.”

“Còn chưa ăn mà cậu đã no rồi?”

Giản Thư Dao vừa nói xong, Cảnh Huyên đã đi ra ngoài.

Khương Hàn bỗng nhiên ngẩng đầu, đăm chiêu đảo mắt, cũng đi theo.

Anh vừa mới đi ra ngoài, bên cạnh liền có người cười: "Yo, quả nhiên, quả nhiên..."

Trình Nghệ Hiên ăn cơm: "Quả nhiên cái gì?”

Người bát quái lập tức cười rộ lên, phổ cập khoa học cho Trình Nghệ Hiên: “Em gái Cảnh Huyền của chúng ta có hai đêm ở chung phòng với Khương lão sư, một lần là mất thẻ phòng, một lần uống say, tất cả mọi người đoán hai người này có gian tình.”

Một người khác lập tức tiếp: "Nhất định là vậy rồi, Khương lão sư chúng ta giữ mình trong sạch, nào thấy anh ấy để ý người con gái khác như vậy, các cậu cũng không phải không phát hiện, ngày đó Cảnh Huyên ngã khỏi ngựa, sắc mặt Khương lão sư đều trắng bệch, hình ảnh ôm Cảnh Huyên đi quả thực là bùng nổ.”

Trình Nghệ Hiên cũng cảm thấy có chút chán ăn, cô ta nheo mắt thầm niệm tên Cảnh Huyên, trong đầu dần dần hiện ra khuôn mặt cô, xinh đẹp tràn đầy linh khí, đặc biệt là đôi mắt đẹp mê hồn.

Thật là ghen tị mà!