Chương 20

CHƯƠNG 20: CÓ NGƯỜI BÔI ĐEN CÔ ẤY.

Cảnh Huyen, chúng ta kết hôn đi!

Kết hôn đi!

Đi!

Cô nghiêm túc hồi tưởng trong đầu vài lần mới miễn cưỡng có thể hiểu ý của những từ này.

“Hả?” Cảnh Huyền ngơ ngác hỏi anh, luôn cảm thấy chính mình nghe nhầm.

Khương Hàn buồn bực nở nụ cười, mặt mày chậm rãi giãn ra, anh chậm rãi ung dung lấy ra một điếu thuốc, hít một hơi mới trả lời cô: "Chính là ý mà em lý giải.”

Tại sao? Cảnh Huyền muốn hỏi anh, nhưng lại sợ đáp án không phải cái cô muốn.

Tim vui sướиɠ đập thình thịch, đầu óc tê dại, nhưng ý thức vẫn coi như rõ ràng.

Cô nói: “Anh nghiêm túc chứ?”

Ngón tay anh kẹp điếu thuốc, chậm rãi búng tàn thuốc, nhấc mí mắt lên nhìn cô: “Em hãy suy nghĩ kỹ đi, nghĩ kỹ rồi lại nói cho anh.”

Nói xong, anh xoay người muốn đi.

Cảnh Huyên cuống quít kéo anh lại, trong thanh âm có run rẩy cùng không xác định: "Em đồng ý, nhưng em hỏi anh một lần nữa, anh nghiêm túc chứ? Nếu..."

Anh chậm rãi xoay người lại, đón nhận ánh mắt của cô, thành công làm cho cô câm miệng, anh tiến lên một bước, cúi đầu, một tay đặt ở sau gáy cô, dùng nụ hôn phong kín môi cô lại.

Lần này Cảnh Huyền hoàn toàn choáng váng, lý trí vừa mới rồi còn miễn cưỡng chống đỡ giờ khắc này hoàn toàn sụp đổ.

Hai người dựa xát gần nhau, hai tay cô bởi vì hoảng loạn, khẩn trương mà cuộn ở ngực anh, một tay của anh mạnh mẽ đặt ở sau gáy cô, tay kia nắm cằm cô, để thuận tiện đòi hỏi.

Hôn cũng không phải sâu lắm, nhưng lúc rời đi, cô lại cảm thấy mình sắp không thể thở được.

Anh nhếch khóe môi cười khẽ: "Còn có gì muốn hỏi không?”

“Không có... Không còn nữa.” Cảnh Huyên lắc đầu, cả người đều ở trong trạng thái choáng váng.

“Vậy đi thôi! Trở về nào.”

Buổi chiều để kịp tiến độ, lúc bọn họ trở về cũng đã bắt đầu, Mẫn Hạo đang tìm Khương Hàn ở khắp nơi.

“Thầy Khương mau đi thay quần áo, á, Cảnh tiểu thư cô cũng ở đây à, mau qua đi! Trợ lý Giản cũng đang tìm cô!”

Hiện trường bận rộn đến nỗi Cảnh Huyền không có tâm tư nhớ lại những việc vừa rồi, chỉ có thể tập trung hoàn toàn vào công việc.

Vẫn luôn bận rộn đến buổi tối, lại chạy một ảnh đêm, hơn một sáng mới kết thúc, trước khi đi Giản Thư Dao nghiêng người ngủ bên đống đạo cụ, vẫn là Cảnh Huyền vớt cô ấy dậy.

Trở về khách sạn, ngay cả tắm cũng không muốn tắm, nhưng nghĩ đến mồ hôi cả một ngày, vẫn quyết định đi tắm.

Tắm xong cũng gần hai giờ, Cảnh Huyền rốt cuộc chống đỡ không nổi, tóc còn chưa lau khô liền như thi thể nằm ở trên giường ngủ thϊếp đi.

Giấc ngủ này ngủ đến tám giờ sáng, cô đột nhiên bừng tỉnh, từ trên giường bật dậy, Giản Thư Dao ngủ bên cạnh cô, bị cô làm cho hoảng sợ.

“Ôi bà cô của tôi ơi, tinh lực của cô thật dư thừa, có biết mấy giờ ngủ không?” Giản Thư Dao ôm ngực, đặc biệt muốn đánh cô.

Cảnh Huyên gãi gãi tóc, sau đó một tay bắt lấy cánh tay Giản Thư Dao: "Hình như tớ đang nằm mơ, mơ thấy Khương Hàn cầu hôn tớ.”

Giản Thư Dao sờ sờ đầu cô: "Ai, không có sốt! Có bệnh phải uống thuốc nha cô gái.”

Cảnh Huyên suy nghĩ một chút, mạnh mẽ nằm trở lại trên giường: "Không, không phải mộng, là thật. Chúa ơi, nam thần có uống nhầm thuốc không?”

Giản Thư Dao: "..."

“Sao Trình Nghệ Hiên vừa tới anh ấy lại cầu hôn cậu, không phải vì trả thù mối tình đầu chứ!”

Cảnh Huyên phi cô ấy một tiếng: "Anh ấy sẽ không làm loại việc không có phẩm vị này được không? Cho dù là bởi vì Trình Nghệ Hiên thì nhất định anh ấy đã suy nghĩ kỹ càng, vô luận anh ấy lựa chọn ai, đều sẽ nghiêm túc phụ trách.”

“Yo yo, này bắt đầu bao che khuyết điểm rồi, được, coi như tớ chưa nói gì.”

Cảnh Huyên bỗng nhiên thở dài một hơi: "Tớ sợ nhất là tớ thích anh ấy như vậy, anh ấy lại không thích tớ như tớ thích anh ấy." Cô cũng không phải là người chủ động, ngày hôm qua đáp ứng sảng khoái như vậy, hoàn toàn là bởi vì đối phương là anh.

Bởi vì đó là anh, vì vậy sẵn sàng đặt tất cả rụt rè và kiêu ngạo xuống.

Cô không muốn mất cơ hội này, bất kể anh vì cái gì.

Cho dù là bởi vì Trình Nghệ Hiên cũng được, tóm lại cô muốn có được anh.

Cảnh Huyên còn chưa tỉnh táo lại sau quả bom nặng ký của Khương Hàn, buổi sáng vừa lên mạng đã bị một quả bom khác oanh cho đầu óc choáng lên.

Mấy ngày trước tổ tuyên truyền của nhà sản xuất đã đăng lên mạng mấy tấm ảnh tạo hình của các diễn viên chính, khiến cho không ít người xôn xao, đương nhiên đề tài của Cảnh Huyên cũng nổi lên, trên mạng rất nhiều người chú ý tới cô, rất là tò mò.

Mấy ngày nay lại lần lượt tung ra bài hát chủ đề và nhạc đệm, sáng tác và lời bài hát đều mang phong cách cổ phong, hiệu quả không phải tốt bình thường, rất nhiều fan đều đến vây xem.

Theo yêu cầu của nhà sản xuất, Cảnh Huyên cũng đăng ký weibo, chuyển tiếp mấy tin tuyên truyền, thuận tiện chào hỏi mọi người, mấy ngày nay lục tục tăng một ít fan, nhưng cũng không nhiều, không đến ba ngàn.

Nhưng sáng nay, fan trực tiếp vọt tới một vạn bảy, nhưng đều tới mắng cô.

Cô đọc bình luận, toàn bộ đều là mắng cô sao có thể không biết xấu hổ như vậy.

——lớn lên dáng vẻ thật giống hồ ly tinh, thật là dâʍ đãиɠ.

—— Cảnh tiện nhân, tôi hỏi cô, bị nhiều người như vậy đè lên có phải rất đắc ý hay không?

—— trên lầu toát ra mùi chua thối quá đi, chú liền nói thẳng chú muốn đυ. cô ta không phải là được rồi.

—— loại xe buýt này còn có người muốn lên, thật là….

—— Không biết xấu hổ, cầu xin cô đừng làm ô nhiễm giới giải trí nửa, thật là sỉ nhục.

——《 Một đời trường ninh 》 cự tuyệt Cảnh Huyên, nữ hai không đổi quyết đoán bỏ phim, đồng ý thì like.

……

Cái quái gì thế này, Cảnh Huyền thiếu chút nữa hoả khí công tâm mà chết, đợi vài phút mới nhịn xuống xúc động muốn chửi má nó, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thì ra là một đại V được xưng là Ngu Vòng Bái tỷ trên Weibo, tiêu đề là: Bộ phim đầu tiên liền nhận nữ hai—— nữ minh tinh hư hỏng.

Hình ảnh phía trước, tên là có hình có chân tướng.

Xem xong Cảnh Huyên đều có chút bội phục chị gái này, có lý có căn cứ, logic rõ ràng, năng lực liên tưởng bậc nhất, quả thực là hình mẫu ăn không nói có.

Hình ảnh đầu tiên là các quảng cáo nhỏ và người mẫu đồ họa mà trước kia cô nhận, đều chọn góc chụp không tốt, hơn nữa địa điểm hỗn loạn, thoạt nhìn cô có vẻ vừa ngu ngốc vừa đáng thương.

Vì thế cô thành công biến thành nữ diễn viên giãy dụa bên bờ vực ấm no, không thể chịu đựng được tình trạng hiện giờ, sau đó bước lên bờ vực không thể trở về.

Sau đó lại vứt một tấm ảnh cô bước xuống từ trên một chiếc Porsche, bức ảnh cô nằm sấp trên cửa sổ xe nói chuyện với người trong xe, cười đặc biệt ngọt ngào.

Sau đó lại vứt một tấm ảnh ở yến hội, trong đó có một ông già đặt tay lên đùi cô, cô cười bồi lão.

Càng nghiêm trọng hơn là ở mặt sau, cô bước ra từ khoa phụ sản của bệnh viện, khuôn mặt buồn bã, nói với chị của cô là cô đang mang thai muốn phá nó đi.

……

Cảnh Huyên sau khi xem xong cảm thấy cả người đều không tốt, phía phim đang tích cực tiến hành vòng tuyên truyền đầu tiên, tin tức này liền thừa cơ từ đốm lửa triệt để bốc cháy.

Bởi vì Cảnh Huyên còn chưa có tác phẩm nào, thậm chí có thể nói xem như là một người mới hoàn toàn nên rất nhiều người đầu tiên chú ý vào hình tượng của cô trước.

Giản Thư Dao tức giận ngay tại chỗ: "Mẹ nó đừng để lão nương biết là ai, nếu không tớ gϊếŧ chết người đó.”

Không bao lâu, Cảnh Huyên liền nhận được mấy cuộc điện thoại, có đạo diễn, Khương Hàn, còn có anh trai cô, sau đó còn có một số địa chỉ xa lạ.

Cô chỉ tiếp điện thoại của Vu Tại Trung và Khương Hàn, Vu Tại Trung an ủi cô hai câu, nói sẽ nghĩ cách.

Sau khi kết nối với Khương Hàn liền nghe thấy tiếng của Tống Thần, mở miệng liền hỏi: “Không khóc chứ?” Cảnh Huyền vừa mới trả lời: “Không.”, Tống Thần liền hỏi cô: “Khương Hàn đi tìm em sao?”

Trong ống nghe truyền đến một tiếng âm thanh yếu ớt, hình như là Mân Hạo, anh ta nói: "Thần ca, em tìm khắp nơi, không tìm được thầy Khương.”

Sau đó liền nghe thấy Tống Thần mắng một tiếng: “ĐM.” Ống nghe giống như bị bịt kín lại, nghe cũng không rõ lắm.

Thanh âm Tống Thần lại trở nên rõ ràng, nói với Cảnh Huyên: "Vậy không có việc gì, anh cúp máy trước.”

Cảnh Huyên còn chưa kịp hỏi một câu, Tống Thần đã cúp máy.