Chương 21

CHƯƠNG 21: ANH CHỌN MỘT CÁI ĐI

Thời tiết âm u, giống như sắp mưa. Lương Đồng ngồi trên chiếc ghế sofa gần cửa sổ quán cà phê, híp mắt nhìn ra bên ngoài.

Cô ta đeo một chiếc kính râm thật lớn, mái tóc dài buông xuống, che đi hơn phân nửa khuôn mặt, hiện giờ cô ta đã biến thành con chuột chạy qua đường, sợ bị người ta nhận ra.

Cô ta đã gặp ác mộng suốt mấy ngày nay, mỗi lần mơ thấy mình đứng trên đường cái bị người ta bóc phốt, tỉnh lại cả người toàn là mồ hôi.

Những ngày như thế này, cô ta đã sống đủ rồi.

Không bao lâu sau, người Lương Đồng đợi rốt cuộc cũng đến, nhìn thấy khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh của Khương Hàn, cô ta hoảng hốt trong phút chốc, con cưng của trời như anh, lại để ý đến Cảnh Huyên, người phụ nữ kia sao lại có phúc như thế.

Khương Hàn chịu đến gặp cô ta, cô ta vừa thở phào nhẹ nhõm vừa cảm thấy hận, Cảnh Huyên, cô ta dựa vào cái gì chứ!

Loại cảm giác trái tim bị người ta mạnh mẽ xé toạc này làm cho Lương Đồng cảm thấy mình giống như một người điên. Thật vậy, cô ta là một người điên, bị ép đến điên.

"Tôi tưởng anh sẽ không đến, xem ra tôi đã đánh giá thấp sức nặng của Cảnh Huyên ở trong lòng anh." Cô ta đang đánh cuộc, đánh cuộc Khương Hàn sẽ không ngồi yên làm ngơ, nhưng sự việc hiện tại của Cảnh Huyên hơi phiền toái, cô ta không biết Khương Hàn còn có thể nhúng tay vào xử lý hay không.

Nhưng bây giờ, hiển nhiên cô ta đánh cuộc đúng chỗ rồi.

Khương Hàn ngồi xuống đối diện cô ta, hai chân vắt chéo: “Có chuyện gì thì nói thẳng, cô muốn tôi xem cái gì?”

Thần sắc anh hơi lạnh lùng, nếu không phải cô ta nói trong điện thoại rằng có đồ vật về Cảnh Huyên muốn cho anh xem, anh sẽ không ngồi ở chỗ này.

Từ trước đến nay anh không để lại thông tin liên lạc cá nhân. Lúc ở đoàn làm phim Lương Đồng từng hỏi xin anh. Anh từ chối. Sáng nay khi cô ta liên lạc với anh, anh biết, cô ta có chuẩn bị mà đến.

Lương Đồng xoay laptop trước mặt về phía Khương Hàn: "Video này, thêm ít chú thích rồi phát tán ra, anh hẳn là biết hậu quả.” Nhất là khi Cảnh Huyên đang trong thời kỳ nhạy cảm như thế này.

Ấn nút phát, mở ra, hình ảnh hơi mờ, là ban đêm, tiếng gió rất lớn, che lấp đi tiếng nói chuyện. Một nam một nữ đứng trước ký túc xá, đèn đường lờ mờ, nam sinh muốn sờ mặt nữ sinh, bị nữ sinh đánh một cái hất ra, nam sinh lại tiến lên một bước, muốn ôm nữ sinh, lôi kéo một lát, nữ sinh vật một cú qua vai khiến nam sinh ngã xuống đất, hình như cô hơi tức giận, một chân giẫm lên ngực chàng trai, ngồi xổm xuống, hai người nói mấy câu, nam sinh bỗng nhiên ôm lấy chân nữ sinh, nụ cười trên mặt hơi lạ thường, nữ sinh hoàn toàn tức giận, đá một phát vào sườn phải của nam sinh, hất cậu ta ra xa nửa mét, lưng nam sinh đυ.ng vào tượng đá phía sau, đau đớn khom người.

Hình ảnh đến đây, dừng lại.

Nữ sinh kia, là Cảnh Huyên.

Nhìn Khương Hàn dần dần nhíu mày, Lương Đồng nở nụ cười: "Vì leo lên cành cao, nữ diễn viên vứt bỏ bạn trai, sau khi bị níu kéo thì thượng cẳng chân hạ cẳng tay, anh cảm thấy tiêu đề này thế nào?”

Trong lòng cô ta đã có dự liệu trước, nhìn Khương Hàn, cô ta tin tưởng rằng anh sẽ thỏa hiệp.

Im lặng vài giây, Lương Đồng nhìn sắc mặt Khương Hàn càng ngày càng lạnh lùng, trong lòng càng thêm chắc chắn.

Cô ta có một con át chủ bài.

Nhấp một ngụm cà phê, cà phê Lam Sơn chính gốc, cho tới bây giờ cô ta cũng không phân biệt được các loại cà phê khác nhau có gì khác biệt, vị đều đắng như nhau.

Cô ta đã định trước mọi việc, nhìn anh: “Thầy Khương, chắc hẳn anh đã xem tin tức lúc sáng sớm, Cảnh Huyên hiện tại đang ở đầu sóng ngọn gió, nếu như tôi lại thêm lửa, vậy hậu quả có thể..."

"Điều kiện là gì?"

"Cứu tôi, hoặc là hủy hoại cô ta, anh chọn một cái đi!"

"Nếu như tôi không chọn cái nào cả thì sao?" Khương Hàn cười trào phúng, ánh mắt anh nhìn Lương Đồng giống như nhìn một đống rác rưởi.

"Không có lựa chọn, làm tiền bối, anh chắc chắn hiểu rõ hơn tôi, rằng dư luận đáng sợ như thế nào, video này, thêm một vài người biết chuyện hỗ trợ tiết lộ, đủ để đánh cô ta xuống đáy cốc. Anh biết đấy, loại tin tức nửa thật nửa giả này là có sức mê hoặc nhất. Một khi video được tung lên, những công kích mà cô ta phải chịu sẽ tăng lên gấp đôi. Trừ khi anh không quan tâm đến sự sống chết của cô ta, thì coi như tôi chưa nói gì. Tất nhiên, nếu thầy Khương từ chối tôi, tôi sẽ đưa tin tức ra ngay lập tức.”

"Nhưng hình như cô quên mất rồi, trước mắt, tiền đề của tất cả những chỉ trích đối với Cảnh Huyên chính là: cô ấy vì thành danh mà không từ thủ đoạn. Vậy, nếu tiền đề này không được thành lập thì sao?”

Cái tay cầm cốc của Lương Đồng dừng lại: "Ý anh là sao?”

Khương Hàn không trả lời cô ta, chậm rãi nở nụ cười, hỏi ngược lại cô ta: “Cô có biết ông ngoại Cảnh Huyên là ai không?”

---

Cho dù có buồn đến đâu thì cũng phải đi đến phim trường, là một diễn viên, kính nghiệp là tố chất cơ bản.

Có ngôi sao nào mà chưa từng bị bôi đen, loại bôi đen này, tới nhanh đi cũng nhanh, Cảnh Huyên không ngừng nói với mình như vậy.

Nhưng cô vẫn không có cách nào hoàn toàn không để ý đến, trong đầu sẽ hiện lên những lời mắng chửi cô, từng câu từng chữ, cứ như lưỡi dao sắc bén cắm vào trong lòng.

Đốt cháy lý trí của cô!

Trạng thái của cô thật sự quá kém, sau khi cắt vài lần đạo diễn Vu cũng nổi giận: “Cảnh Huyên cô sao vậy! Có diễn được không vậy hả?”

Cô thấp giọng nhận sai: “Xin lỗi đạo diễn, trạng thái của tôi chưa được điều chỉnh tốt.”

Vu Tại Trung ném kịch bản đi: “Vậy thì điều chỉnh xong hẵng tới đây, là một diễn viên, lúc trạng thái không ổn còn ra diễn, cô đang lừa gạt chính mình hay là lừa gạt tôi?”

"Thật sự xin lỗi đạo diễn, thật sự xin lỗi."

"Được rồi, chúng ta quay cảnh 120 trước. Cô đi điều chỉnh trạng thái cho tốt rồi lại đây, tôi biết cô phiền lòng, nhưng nếu như chút dư luận này mà cô cũng không chịu nổi thì đừng lăn lộn trong giới giải trí nữa.”

Cảnh Huyên đi toilet, Giản Thư Dao đi theo, cách tấm ván gỗ mỏng manh, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.

"Trời ơi, cô có đọc tin tức sáng nay không? Tôi không ngờ cô ta lại là một người như vậy.”

"Đau lòng cho thầy Khương của chúng ta quá, mấy ngày nay cả đoàn làm phim đều đang bàn tán không biết anh ấy và Cảnh Huyên có gì đó với nhau hay không, lần này thì tốt rồi, thành vết nhơ luôn rồi."

"Loại xe buýt công cộng này, không biết bị bao nhiêu cưỡi người lên rồi, nghĩ lại cũng thấy thật ghê tởm."

"Trông dáng vẻ lẳиɠ ɭơ chết đi được, cũng chỉ xứng để ngàn người cưỡi."

......

Đột nhiên hai cánh cửa lần lượt bị hất mạnh ra, hai người đang trang điểm trước gương đồng thời quay đầu lại, Cảnh Huyên và Giản Thư Dao mặt không chút cảm xúc đi qua, Cảnh Huyên lấy một vốc nước hắt lên mặt, ép bản thân mình tỉnh táo lại.

Ánh mắt Giản Thư Dao lạnh như băng, đảo qua khuôn mặt hai người phụ nữ, không phải diễn viên, là nhân viên đoàn làm phim.

Tốt lắm, cô ấy nhớ kỹ rồi.

"Ba mẹ chưa từng dạy các cô, nói chuyện hay làm việc phải chừa lại chút đường lui sao?" Cô ấy cười lạnh một tiếng: “Miệng thối như vậy, Cảnh Huyên của chúng tôi bò lên giường chồng mấy người à? Nếu không thì cô ấy như thế nào, LIÊN! QUAN! GÌ! ĐẾN MẤY! NGƯỜI!” Mấy chữ cuối cùng, cơ hồ là cô cắn răng nói ra.

Hai người phụ nữ hoảng sợ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, miệng hùm gan sứa nói với Giản Thư Dao: "Chẳng lẽ chúng tôi nói không đúng à, bản thân mình làm chuyện không biết xấu hổ, người khác cũng không thể nói à?”

"Vẫn là câu nói kia, cậu ấy lên giường với chồng cô sao? Nếu không, sao cô biết cậu ấy đã làm gì? Miệng chó không mọc được ngà voi!”

Cảnh Huyên giữ chặt tay Giản Thư Dao: “Đi thôi! Xé nhau với loại người này chỉ kéo cấp bậc của mình xuống thôi.” Cô quay đầu nói với hai người kia, giọng điệu bình tĩnh: "Giang hồ hiểm ác, cẩn thận chúng tôi đấy, oan gia ngõ hẹp.”

Hai người phụ nữ đều cảm thấy sống lưng rét run, giọng điệu bình tĩnh như vậy, tự dưng lại cảm thấy khí thế đến đáng sợ.

Lúc trở về phim trường, Khương Hàn đã quay lại, Tống Thần và Mẫn Hạo tiến lại gần hỏi cái gì đó, nhưng anh lại đẩy đám người ra, chậm rãi đi về phía Cảnh Huyên.

Cảnh Huyên dừng tại chỗ, nhìn thân hình cao ngất của anh, nỗi ấm ức vừa mới nuốt xuống lại cuồn cuộn dâng lên, lập tức vành mắt đỏ lên.

Anh đứng trước mặt cô, đưa tay lau nước mắt cho cô: “Đừng lo lắng, có anh ở đây, nhé?”