Chương 22

CHƯƠNG 22: ĐỀU LÀ DO CÔ LÀM HẠI

Không nói thì còn đỡ, giờ nói như vậy, Cảnh Huyên hoàn toàn không nhịn nổi nữa, oa một tiếng khóc càng dữ dội hơn.

Mất mặt quá đi, vốn dĩ cô không có yếu đuối như vậy, nhưng mà nhìn thấy Khương Hàn, liền không thể khống chế được bản thân nữa.

Cô vội vàng che mặt, ngăn nước mắt rơi xuống.

Khương Hàn vừa cảm thấy đau lòng vừa thấy buồn cười, lặng lẽ đẩy tay của cô ra, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, muốn an ủi cô, nhưng lại không biết nên nói gì, thế là anh cứ như vậy mà vỗ nhẹ lên lưng cô từng chút một.

Cảnh Huyên khóc đủ rồi, lau nước mắt, hỏi anh: “Anh vừa mới đi đâu vậy? Anh Tống cứ đi tìm anh mãi, nói anh vừa mới nhận điện thoại xong liền đi đâu mất.”

Anh mím môi, dừng lại hai giây rồi mới mở miệng nói: “Ra ngoài bàn chút chuyện, không phải chuyện lớn gì, quên nói cho cậu ta biết.”

Cảnh Huyên “ò” một tiếng, tâm trạng cô khá suy sụp, lòng ngực vẫn còn đang khó chịu, không xả ra được, cũng không biết nên xả như thế nào, tóm lại là rất khó chịu.

Người ở phía xa lúc này đều đang trợn tròn mắt há hốc mồm.

Vậy nên thật sự là ở bên nhau rồi à? Ảnh đế còn không sợ hãi chút nào, ở giờ phút quan trọng này cũng không lảng tránh nữa.

Thế là nửa ngày kế tiếp, quần chúng nhìn gương mặt của ảnh đế hơi có chút ôn hòa vui vẻ đối diện với Cảnh Huyên.

Thời gian rảnh rỗi khi quay phim, có người đến an ủi Cảnh Huyên: “Đừng sợ, không sao đâu, có minh tinh nào mà không bị bôi đen mấy lần chứ, thanh giả tự thanh, chúng tôi đều tin tưởng cô.”

Lời nói cũng thật dễ nghe, nhưng mà đến lúc quay đầu lại nhìn, mấy người này đều không có lấy một người đứng ra nói giúp cô vài lời.

Cảnh Huyên hiểu rõ, mọi người đều đang chờ đợi, xem mức độ phát triển sự việc rồi mới quyết định thái độ, như vậy mới có lợi lộc, nhưng mà Cảnh Huyên không trách bọn họ, người khác cũng không có nghĩa vụ phải vì cô mà lội vũng nước đυ.c này, cô chỉ cảm thấy đau lòng, có lúc cô cho rằng cách người khác gần như vậy, thật ra lại cách rất xa.

Chỉ có Khương Hàn đăng một bài weibo:

Cảnh Huyên Freya tôi cũng xem như là nhìn em ấy trưởng thành, em ấy là người như thế nào, người quen biết em ấy đều hiểu rõ, không cần phải chứng minh gì cả. Liên quan đến người tung tin đồn, chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa!

Sau đó Tống Thần chia sẻ lại bài đăng, tài khoản đài truyền hình Huyễn Ảnh chia sẻ lại bài đăng.

Bởi vì mấy bài chia sẻ lại này, vốn dĩ thế cục của một bên dư luận đã hơi tốt lên một chút, một tài khoản có tick đỏ đại V với 4000 vạn người hâm mộ và tài khoản điện ảnh truyền hình đều đứng về phía của Cảnh Huyên nói giúp cô, khí thế này cũng quá đủ rồi.

Người hâm mộ của Khương Hàn tỏ ý nghe theo thần tượng, thần tượng nói gì cũng đúng cả.

Thế là người hâm mộ ở weibo của Cảnh Huyên lại tăng nhanh chóng lên mười mấy vạn, hai nhóm người ở phía trên cấu xé nhau, lúc cô nhịn không được mà lướt lên phía trên xem phần bình luận thì dọa sợ một trận, tin nhắn riêng cùng với âm thanh tag @ liên tục cả nửa ngày, điện thoại suýt nữa bị đứng máy rồi.

Nhưng tình hình, cũng mới tốt lên một chút mà thôi.

Có rất nhiều người đang suy đoán mối quan hệ của Khương Hàn và Cảnh Huyên, còn có quan hệ của Huyễn Ảnh và Cảnh Huyên, thậm chí có người suy đoán mối quan hệ của Cảnh Huyên và Tống Thần, thế là Cảnh Huyên từ một cô gái thượng vị* biến thành cô gái thượng vị cao cấp, một số người còn giúp cô nói với người hâm mộ của Khương Hàn, liều mạng tìm chứng cứ, nhưng mà có rất ít những thứ hữu dụng.

(Cô gái thượng vị*: ý chỉ những người dựa vào việc đi cửa sau để giành vai diễn/ chỉ những người ham tiền.)

Đề tài càng bàn tán càng náo nhiệt, toàn bộ giới giải trí trở thành một bình nước sôi, năm nay vốn dĩ là một năm không yên bình, minh tinh gặp hạn, bao nuôi, chơi thuốc, chồng chất các thủ đoạn lừa đảo, hơn nữa vụ bê bối còn vượt ngoài mong đợi, tưởng chừng như không có điểm kết thúc.

Mà vụ bê bối này của Cảnh Huyên xuất hiện, vừa vặn châm ngòi lửa đốt lên sự bất mãn của công chúng đối với giới giải trí, châm biếm, mắng chửi, khắp nơi đều là chiến trường tranh đấu đến mức mặt đỏ tía tai, cách một lớp màn hình, mỗi người giống như đều có sức mạnh vô hạn, có thể thỏa sức chửi rủa, thỏa sức cấu xé.

Giống như Giản Thư Dao từng nói: “Chân tướng quan trọng sao? Bọn họ chỉ là mượn cơ hội này để trút giận mà thôi, không có liên quan gì đến bản thân vấn đề cả. Mắng chửi bản thân, hay là người khác, ai mà biết được chứ!”

Lúc đó Cảnh Huyên đang chuẩn bị đăng thông báo, muốn làm rõ ngọn ngành sự việc, Giản Thư Dao là người đầu tiên ngăn cô lại.

“Không có tác dụng đâu, bây giờ đề tài đang được chú ý, bọn họ đang thỏa mái mắng chửi, có ai rảnh để ý cậu nói gì chứ, nói cái gì cũng là lời ngụy biện thôi.” Giản Thư Dao không giống Cảnh Huyên, Cảnh Huyên từ nhỏ đã được bao bọc quá kỹ, lương thiện đơn thuần, luôn nghĩ rằng người khác cũng giống như mình không có mưu tính, mà Giản Thư Dao từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh gia đình phức tạp, bởi vì là con gái một, ba của cô ấy từ khi cô ấy còn nhỏ đã xem cô ấy như người kế mà đào tạo, nhúng tay không có giới hạn vào cuộc sống của cô ấy, nhờ phúc của ba cô ấy, mà từ nhỏ cô ấy đã nhìn thấy mặt ác độc của con người.

“Vậy tớ cái gì cũng không được làm sao?” Cảnh Huyên nắm tóc của mình, vô cùng phiền não, cảm thấy mình hiện tại cái gì cũng sai.

“Cứ làm theo trình tự, tất nhiên là dùng lời nói càng mới mẻ hơn càng dữ dội hơn để xoay chuyển rồi!” Giản Thư Dao nằm trên sô pha cắn một miếng táo, nói: “Yên tâm đi, anh trai cậu sẽ giúp cậu xử lý, anh ấy làm sao chỉ ngồi đó mà nhìn không lo chứ.”

Cảnh Huyên “ò” một tiếng, lúc này, người đứng phía sau giật dây kiên quyết quan trọng cỡ nào, khó trách mọi người đều nóng lòng tìm chỗ dựa.

Buổi tối Cảnh Bác Hiên gọi điện thoại cho cô, cô nhận điện thoại, đột nhiên có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, cho dù có khó khăn thế nào, từ nhỏ cho đến lớn, không có chuyện gì mà anh trai cô không giải quyết được cho cô cả.

Hai chữ anh trai này, đối với cô mà nói chính là sự tồn tại ỷ lại không có giới hạn.

“Anh ơi, em còn cho rằng anh không cần em nữa đó” Cảnh Huyên giả vờ thút thít khóc.

Cảnh Bác Hiên ở trong điện thoại nói: “Này, có tinh thần như vậy, xem ra là anh uổng công lo lắng cho em rồi.” Giọng nói của anh mang theo ý cười, ngữ khí đó, Cảnh Huyên lập tức hiểu ra, anh đã sắp xếp ổn thỏa cho cô rồi.

Quả nhiên, “Ngày mai anh sẽ cử người đại diện qua giúp em, những mối quy quan hệ xã hội Huyễn Ảnh sẽ giúp em xử lý, em cái gì cũng đừng làm, hiểu chưa?”

“Ừ, hiểu rõ rồi.”

“Em hiểu cái rắm ấy!” Cảnh Bác Hiên mỉm cười mắng cô: “Khóc nhè rồi phải không?”

Cảnh Huyên tức giận gọi một tiếng anh trai rồi nói: “Em cũng không phải là con nít, khóc nhè gì chứ!”

“Được được, em không phải là con nít.” Cảnh Bác Hiên mỉm cười.

Lúc này anh ấy đang đứng trước cửa sổ trong phòng làm việc ở tầng 33 quan sát thành phố này, nhà cao tầng mọc lên như rừng, xe cộ qua lại tấp nập, khắp nơi là một khung cảnh phồn thịnh, nhưng với anh ấy cảnh tượng trước mắt lại quá im lìm vắng vẻ.

Có trời mới biết buổi sáng cảm giác lúc anh ấy nghe được tin tức, đột nhiên trong phút chốc anh ấy bị cảm giác tức giận nhấn chìm, khiến cho anh ấy một người luôn tự xưng mình là người tỉnh táo suýt chút nữa mất khống chế.

Em gái mà anh ấy cưng chiều bấy lâu nay, công chúa mà anh đặt trong lòng bàn tay, ngay cả một câu nói quá đáng anh cũng không nỡ nói với cô, anh hận không thể đem hết tất cả mọi thứ trên thế giới này đặt trước mắt cô khiến cho cô vui vẻ, nhưng cô vô duyên vô cớ gặp phải cảnh bị bôi nhọ như vậy.

Buổi sáng họp hội nghị thường lệ, áp suất không khí thấp càn quét cả một phòng hội nghị, các lãnh đạo cao cấp của Huyễn Ảnh dưới tầm mắt của anh ấy, người nào người nấy đều run sợ trong lòng, cho rằng có chỗ nào đó đã xảy ra vấn đề.

Anh ấy tốn thời gian một ngày để điều tra, sử dụng một vài thủ đoạn đặc biệt đi kiểm tra địa chỉ IP của người tung tin đồn còn có người phía sau giật dây trong bóng tối của cả chuyện này.

Cuối cùng tra được đến trên người của một người đàn ông, họ Lương, tên chỉ có một chữ Huy.

Anh ấy cử người đi “mời”, anh ấy ngược lại muốn xem thử, đến tột cùng là người nào mà có gan to như vậy, lòng dạ lại ác độc như vậy.

Cái loại cơn giận bị đè nén này khiến cho anh nhớ lại nhiều năm trước, cha, à, không, anh ấy bây giờ nên thay đổi cách xưng hô người đàn ông đó, lúc anh gặp chuyện.

Lúc đó Cảnh Bác Hiên ở nước ngoài, bởi vì chênh lệch thời gian, nửa đêm còn bị người ta ồn ào đến tỉnh, người khác nói với anh ấy, nhà của anh ấy xảy ra chuyện rồi. Tin tức ùn ùn kéo đến, khắp nơi đều mắng chửi cha mẹ của anh ấy, cha nɠɵạı ŧìиɧ, ảnh khiêu da^ʍ của mẹ, bộ đôi tai tiếng.

Mẹ trong lòng của anh ấy luôn là một người giống như trời quang trăng sáng, tấm lòng rộng mở, tin tức như vậy làm sao có thể là thật được, anh ấy có chết cũng không tin.

Nhưng dù anh ấy có tin tưởng, thì cũng không thể chặn nổi miệng lưỡi hoang đường của công chúng, phía bên truyền thông đều là một phen chửi mắng, từ đầu đến cuối xuyên suốt những lời bàn tán đều là mắng kỹ nữ phối với chó thiên trường địa cửu, lúc đó internet vẫn chưa phát triển như bây giờ, sức ảnh hưởng của giấy báo không có truyền xa được như mạng internet bây giờ, nhưng vẫn đề tài bàn tán của dư luận toàn dân như cũ.

Anh ấy ở xa nước ngoài, cái gì cũng làm không được, lúc đó giấy thông hành bị mất đang xin cấp lại, không về được. Mỗi ngày đều cảm nhận được một loại cảm giác bị chèn ép lòng nóng như lửa đốt.

Sau đó thì sao, tin đồn được làm sáng tỏ rồi, sau đó thì sự phức tạp trong nhân tính của con người mới là thứ còn đáng sợ hơn tin đồn.

Dù cho mẹ đã qua đời, người đàn ông đó cũng đã trả giá cho việc làm của mình, nhưng anh ấy vẫn không có cách nào tha thứ được, màn kịch ồn ào năm đó.

Anh ấy chợt siết chặt điện thoại trong tay, khớp xương bị siết chặt đến mức tái nhợt, những nghẹn uất ở trong lòng đó, vẫn không cách nào hóa giải được như cũ.

Không thể tiếp tục nghĩ nữa, Cảnh Bác Hiên.

-

Nhận được sự cho phép của anh trai cô, Cảnh Huyên một phen lo lắng sốt ruột cuối cùng cũng có thể thoải mái trong lòng, lúc này mới có dũng khí lên mạng xem bình luận.

Cô mở tài khoản nhỏ, để tránh bị tin nhắn riêng và thẻ tag làm tắc nghẽn đường truyền.

Số lượng nhấn like bài đăng weibo đó của Khương Hàn đã đạt được 80 ngàn, số lượng chia sẻ là 7 ngàn, khu vực bình luận cũng đạt được hơn 300 vạn, Cảnh Huyên chỉ xem những bình luận được đẩy lên top đầu.

——Với tư cách là người hâm mộ cuồng nhiệt, tôi có thể vỗ lương tâm mà nói, thần tượng từ lúc ra mắt đến nay đây là lần đầu tiên nói nhiều đến vậy, không cần biết mấy người có tin hay không, dù sao tôi tin rồi. Ủng hộ em gái Cảnh Huyên!

——Lẽ nào chỉ có mình tôi cảm thấy việc này lại là sự xào nấu không có giới hạn không biết tiết chế của tổ chương trình hay sao?

——Đầu tiên dư luận công kích cá nhân một người mới ra mắt vốn dĩ rất có vấn đề, tôi rất hoài nghi cái này sao lại có thể đứng đầu danh sách tìm kiếm được vậy, lẽ nào là có người ở phía sau giật dây?

——ĐM, em gái này lẽ nào thật sự dựa vào ảnh đế mà thượng vị sao? Tệ nạn quá đi!

——Ôi mẹ ơi, không phải nói là cao lãnh cấm dục sao? Cũng chỉ là động vật nửa thân dưới mà thôi, em gái này sống tốt thế nào, có thể khiến cho tôi mở mang tầm mắt đi rồi hẵng nói bậy!

——Không thể không nói, giá trị nhan sắc của em gái khá cao nha!

——Tôi muốn nói...người hâm mộ của Khương Hàn đều là một đám rác rưởi, một đám heo không có não, cậu ta nói gì thì mấy người liền tin như vậy, cậu ta bảo các người ăn sh*t thì các người có ăn không? Đầu heo! Rác rưởi, rác rưởi!!

——Có một người hâm mộ của Khương Hàn nhấn like cho tôi, kéo cái bình luận mắng chửi của lầu trên xuống rồi...

——Có một người hâm mộ của Khương Hàn nhấn like cho tôi, kéo cái bình luận mắng chửi của lầu trên xuống rồi...

——Có một người hâm mộ của Khương Hàn nhấn like cho tôi, kéo cái bình luận mắng chửi của lầu trên xuống rồi...

Tay của Cảnh Huyên có chút run rẩy, giống như...cô ấy cũng kéo Khương Hàn xuống nước rồi.

Khương Hàn từ lúc ra mắt đến nay đều nhận được lời khen, nói anh nhân phẩm tốt, ngoại hình đẹp, tình cảm có chút thấp nhưng bù lại IQ cao, ngay cả đạo diễn hà khắc nhất cũng nhịn không được mà khen ngợi sự chuyên nghiệp của anh. Người từng hợp tác với anh đều khen không hết lời.

Lần này, không ngờ rằng bởi vì cô mà anh bị người ta mắng.

Cô lật tới lật lui cái điện thoại ở trong lòng bàn tay, muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng nghĩ cả nửa ngày cũng không biết nên mở miệng thế nào.

Cuối cùng, Cảnh Huyên từ trên sô pha đứng dậy nói: “Giản Dao, mình đi ra ngoài một lát!”

Giản Thư Dao cũng đang lướt điện thoại, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi nói: “Buổi tối có trở về không?”

Cảnh Huyên liếc cô ấy một cái rồi nói: “Không trở về thì tối mình ngủ ở đâu!” Nói rồi đột nhiên cô nhớ ra, chuyện sau khi uống say cô ngủ ở chỗ của Khương Hàn, bỗng chốc gương mặt liền đỏ bừng lên.

“Giản Thư Dao, trong đầu cậu cả ngày đều suy nghĩ những thứ không sạch sẽ vậy!”

“Tình yêu nam nữ, là chuyện rất bình thường mà! Tớ hiểu tớ hiểu.”

Cảnh Huyên lấy một cái gối ôm đập qua rồi nói: “Hiểu cái đầu cậu ấy!”

Cô đi lên lầu, lúc gõ cửa, nhìn thấy gương mặt của Mẫn Hạo.

“A, cô Cảnh cô tới rồi, thầy Khương nhờ cô chăm sóc vậy, tôi đi trước nha?”

“Anh ấy sao vậy?”

“Tối hôm nay lúc quay cảnh dưới nước, Trình Nghệ Hiên cứ liên tục NG, hại thầy Khương phải quay lại 7 lần, ngâm trong nước hơn 1 tiếng đồng hồ, giờ thì sốt rồi.”

Cảnh Huyên đi vào, cả người Khương Hàn đang nằm co ro trên ghế sô pha, sắc mặt rất kém, nhìn thấy cô, gắng gượng ngồi dậy, vỗ vào vị trí kế bên, vẫy tay về hướng của cô rồi nói: “Qua đây!”