Chương 26

Lương Huy uể oải ngồi trên ghế, trên mặt nở nụ cười không sợ hãi: “Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Cảnh tổng, lấy cách của người trị lại người, chúng ta cũng thế, ai cũng không cao quý hơn ai.”

Cảnh Bác Hiên nện một quyền lên bàn, ánh mắt nổi giận, nhìn chằm chằm anh ta, một lát, cười khẩy thành tiếng: “So chiêu với tôi sao? Đừng quên, chị của cậu còn ở bên ngoài, cho dù cậu ôm lấy tất cả tội danh, tôi vẫn có thể đem cô ta tới cùng với cậu.”

Lương Huy bỗng dưng đứng dậy, cái ghế bị xô ngã xuống mặt đất, anh ta lớn tiếng mà vội vã: “Anh dám!”

“Cậu xem tôi có dám hay không!” Cảnh Bác Hiên không nói nhảm với anh ta, đứng dậy, rời đi!

Lương Huy ở sau lưng của anh ấy mở miệng: “Chúng ta làm một giao dịch đi!”

-

Khương Hàn cuối cùng mang Cảnh Huyên đi Hy Lạp, hộ chiếu xong xuôi, chuyển máy bay qua Dubai, thời điểm đến Athens là nửa đêm, tìm khách sạn ngủ, ngày thứ hai đi thăm đền thờ thần Hi Lạp, quan sát toàn bộ thành Athens, mang theo hơi thở lịch sử nồng đậm, thật sự là không tiếc. Nhưng ở Hi Lạp dưới ánh mặt trời quá lóa mắt, có một lần đặc biệt XX.

Cảnh Huyên rất ít có cơ hội ra ngoài du lịch, đừng nói là xuất ngoại, khi còn bé là không ai dẫn cô đi, lúc đầu vốn dự định tốt nghiệp trung học sẽ đi du lịch nước ngoài chơi, thế nhưng là anh của cô mắc bệnh nằm viện, thế là kế hoạch gặp trở ngại, cái này gần như xem như là lần đầu tiên cô xuất ngoại, cái gì cũng không biết, toàn bộ hành trình Khương Hàn dẫn cô đi, cô im lặng làm cái đuôi nhỏ, anh đi đâu cô đi theo nấy.

Khương Hàn cảm giác mình mang theo một người bạn nhỏ, anh đi nhà vệ sinh cô cũng hận không thể dính lấy anh, đại khái là lần đầu tiên đi nước ngoài, xung quanh đều là người nước ngoài ngôn ngữ bất đồng, khiến cô có cảm giác không an toàn, cuối tháng mười, chính là mùa thu Hi Lạp, thời tiết rất thích hợp, người đến du lịch vẫn là rất nhiều.

Cô sợ không cẩn thận mất dấu, nói tiếng Anh cũng không phải rất trôi chảy, thế là vẫn nắm lấy tay Khương Hàn, một khắc cũng không buông.

Đối với điều này, Khương Hàn vẫn là rất hưởng thụ.

Hai người đi qua nhà lớn Hiến pháp, đồng phục cảnh vệ không hiểu sao đâm trúng điểm cười của Cảnh Huyên, cười toét miệng, cười đến chảy nước mắt.

Dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô sáng rực, dáng vẻ mặt mũi cong cong, rất động lòng người.

Khương Hàn đưa tay vuốt tóc giùm cô, cô ngẩn người, tiếp theo được đằng chân lấn đằng đầu đem dây buộc tóc nhét vào tay anh: “Anh giúp em buộc tóc đi.” Nói xong dựa lưng cọ trước người anh.

Tóc Cảnh Huyên không phải rất dài, đại khái là chỗ từ bả vai trở xuống hai tấc, đen tự nhiên, chưa từng nhuộm, rất thẳng rất xuôi, nắm ở trong tay, giống như tơ lụa, đồ châu báu tốt nhất.

Khương Hàn cao một mét tám ba, Cảnh Huyên chỉ có một mét sáu hai, đứng chung một chỗ, chiều cao vẫn là chênh lệch rất nhiều, anh cúi đầu buộc tóc cho cô, vẻ mặt chăm chú, giống như đang khiêu chuyến một chuyện cực kì khó khăn, nếu như Cảnh Huyên có thể nhìn thấy mặt của anh, nhất định sẽ nhịn không được cười lên.

Bên cạnh có khách du lịch nước ngoài nhìn về phía này, hình ảnh rất đẹp, có người nhịn không được cầm máy ảnh chụp một tấm, chụp xong còn đưa cho bọn họ xem.

Anh trai mắt xanh đưa máy ảnh cho Khương Hàn xem, dùng tiếng Anh khen: “Rất đẹp!”

Khương Hàn nói một tiếng cảm ơn, trên tay còn đang chinh chiến đầu kia sợi tóc đen nhánh xinh đẹp, thật sự là hạng việc cần kĩ thuật.

Cuối cùng thật vất vả hoàn thành, anh vỗ đầu của cô: “Được rồi.” Cảnh Huyên quay đầu làm mặt quỷ với anh.

Anh trai nhỏ phốc cười một tiếng, hỏi cô: “Vị này là của ngài...?”

Khương Hàn đáp anh ta: “Vợ của tôi.”

“Vợ anh thật hạnh phúc.”

Khương Hàn thấy Cảnh Huyên đang cầm cái gương nhỏ nhìn tóc của cô, cong môi cười cười: “Tôi nghĩ tôi hạnh phúc hơn.”

Bởi vì cô, thế giới này dường như nhiều hơn một loại màu sắc, trong cuộc sống bình yên không gợn sóng nổi lên gợn sóng, có chờ mong, có rung động.

Cảnh Huyên cầm tấm gương chiếu chiếu, quay đầu lại liếc anh một cái, một mặt ghét bỏ: “Nhìn anh đần, buộc lệch rồi, không giống bản chất.”

Khương Hàn khoanh tay, biểu thị đã hết sức, Cảnh Huyên nhịn cười không được, xem ra nam thần cũng không phải toàn năng.

Trước nhà lớn Hiến pháp có bồ câu, mập mạp, lắc lư thân thể ở quảng trường đi qua đi lại, dáng dấp khờ ngốc đáng yêu, chỉ lo cúi đầu tìm đồ ăn, hoàn toàn không sợ người lạ. Cảnh Huyên ngồi xổm người xuống trêu chọc bồ câu, giống như bạn nhỏ lúc này không kia.

Khương Hàn cảm thấy, hình ảnh này anh có thể nhìn cả ngày không cảm thấy chán.

Ánh mặt trời ban ngày vẫn là rất lớn, rực rỡ không tưởng tượng nổi, buổi trưa Cảnh Huyên có chút không chịu được, đi mua mũ và kính râm, đến buổi chiều ngồi du thuyền đưa tới biển Aegean.

Lần đầu tiên thấy, Cảnh Huyên bị chấn động, biển là loại màu xanh đá bảo, giống như biết phát sáng, đẹp đến mức khiến người ta rung động.

Cô định ở trên boong thuyền không đi, gió biển rất lớn, cô lạnh đến mức ôm cánh tay, chính là không quay trở về, Khương Hàn không có cách kéo cô, cuối cùng ôm cô trở về.

Đi ngang qua người chú mật lễ, có du khách thân thiện cười mập mờ. Cảnh Huyên cảm thấy da mặt mình càng ngày càng dày, không có cảm thấy ngại ngùng, còn ôm cổ anh, treo trên người anh cười với anh.

Trên thuyền có người châu Âu mang theo thú cưng, lúc ăn cơm, vẫn luôn nhìn không rời mắt giống chó nhỏ ngồi trước mặt Cảnh Huyên vẫy đuôi lè lưỡi, Cảnh Huyên cho nó ăn bánh mì, hình ảnh hết sức hài hào, khi chủ nhân tìm đến, liên tục nói xin lỗi với Cảnh Huyên, người kia nói tiếng Anh kì quái, Cảnh Huyên sửng sốt một câu nghe không hiểu, cuối cùng Khương Hàn nói chuyện với người ta nửa ngày.

Khi chú chó nhỏ và chủ rời đi, Cảnh Huyên hỏi anh: “Các anh nói chuyện gì vậy?”

Khương Hàn: “Đang nói chuyện vợ của anh.”

Vợ của anh. Nghe ba chữ này... cũng không tồi.

Cảnh Huyên cười.

Khi leo lên đến Mykonos, Cảnh Huyên có hiểu biết mới đối với thế giới này, xưa nay không biết cảnh vật có thể đẹp như vậy.

Khương Hàn đưa cô đi đến trước khách sạn, nhỏ mà tinh xảo, có điểm đặc sắc, Cảnh Huyên cực kì thích loại cảm giác này, thả hành lý xuống, cô lăn trên giường một vòng, giường đôi, ga giường màu lam, nhìn rất dễ chịu, không giống khách sạn trong nước, cùng một màu trắng.

Sau đó Khương Hàn vẫy tay về phía cô, mang cô đi dạo ở trên đảo.

Trước tiên đi nhà hàng ven biển ăn cơm, hải sản, mùi vị rất ngon, cùng với cảnh biển, càng khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn, Cảnh Huyên ăn nhiều, ôm bụng kêu ôi, Khương Hàn kéo tay cô đi trên đảo rải rác, giẫm trên bờ cát, nước biển cách đó không xa dập dờn, người bạn nhỏ đáng yêu người ngoại quốc cầm cái xẻng và thúng nước nhỏ đồ chơi đang đào cát, gió thổi tóc và quần áo điên cuồng bay, tất cả đều đẹp như vậy, bao gồm cả người bên cạnh.

Cảnh Huyên nhìn Khương hàn, bỗng nhiên nhón chân lên, hôn lên khóe môi anh, anh sửng sốt một chút, dừng chân lại, nghiêng người đối diện cô, cúi đầu hôn cô một cái nhiệt liệt hơn.

Sóng biển đem nước biển từng tầng từng tầng đẩy đi ra, lật ra bọt nước màu trắng, màu phong cảnh đẹp như vậy, người đẹp như vậy.

Mãi cho đến khi mặt trời lặn xuống đường chân trời, hai người mới trở về khách sạn.

Đi dạo một ngày, cực kỳ mệt, bắp chân đau khổ, Cảnh Huyên nằm trên giường như xác chết, Khương Hàn giúp cô thay áo quần, cô từ từ nhắm hai mắt, đưa cánh tay, một bộ dạng mặc cho anh loay hoay, Khương Hàn lắc đầu khẽ cười, sau này sinh con, đoán rằng một bên anh nuôi con, một bên nuôi cô trẻ lớn này.

Anh đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, quay lại Cảnh Huyên đã ngủ thϊếp đi, giống như bạch tuộc nắm lấy chăn mền, tướng ngủ cũng không có ai.

Anh giúp cô vén chăn, sau đó nằm ngủ bên cạnh cô, nửa đêm tỉnh lại, cả người cô đã nằm vào trong ngực anh, đầu tóc xù đang nằm trong ngực, một cánh tay nhỏ khoác bên eo của anh, khom nửa người, bắp chân dán vào bắp đùi cô.

Đúng là muốn chết!

Khương Hàn cảm thấy phập phồng không yên, cuối cùng thoát ra, đứng ở trên ban công hút thuốc, gió biển thổi mây mù tứ phía, ngay cả suy nghĩ cũng bị thổi đến mức phát loạn.

Anh gọi điện thoại cho Cảnh Bác Hiên, tình không cực kì tốt, cuộc hãm hại này, không thể tránh được, chỉ có thể cố gắng đem tổn thương giảm xuống thấp nhất.

Trong điện thoại, Cảnh Bác Hiên hiếm thấy lộ cảm xúc ra bên ngoài, cả người lộ rõ vẻ mệt mỏi, thật vất vả mới giấu diếm lâu như vậy, lúc đầu coi là sẽ vĩnh viễn mai táng chuyện quá khứ kia, vẫn là bị người ta lật ra, bại lộ dưới ánh mặt trời, quá mức khiến người ta khó xử. Em gái mẫn cảm thiện lương, làm sao để cô đối mặt với người cha phóng đãng.

Khương Hàn đối với chuyện năm đó hoàn toàn không biết gì cả, bây giờ biết, cũng là một cái kinh ngạc vững chắc rõ ràng, đồng tính luyến ái, hiện tại cũng rất khó được người ta tiếp nhận, huống chi là lúc đó, khi đó bà Cảnh đại khái là thật sắp điên rồi đi, mới có thể muốn thiêu đốt bản thân, cũng thiêu đốt đối phương, kết hôn hơn mười năm, vì đối phương sinh hai đứa bé, cuối cùng phát hiện chồng của mình vậy mà thích đàn ông, loại đả kích kia, là phụ nữ đoán chừng cũng không chịu được.

Chỉ là, Cảnh Bác Hiên và Cảnh Huyên, từ đầu tới cuối đều là người vô tội nhất.

Cảnh Bác Hiên nhỏ hơn Khương Hàn hai tuổi, Khương Hàn còn nhớ rõ lúc còn bé, Cảnh Bác Hiên rất thích cười, thiếu niên khí phách, lại thông minh, rất được bạn bè cùng tuổi hoan nghênh.

Đại khái là khi cha mẹ xảy ra chuyện anh ấy thay đổi, trở nên trầm mặc, lạnh lẽo, ra nước ngoài du học bốn năm, trở về khí chất cả người cũng thay đổi, trở nên nội liễm, thâm trần, Khương Hàn một lần nữa tưởng rằng anh ấy trưởng thành rồi.

Bây giờ suy nghĩ một chút, đại khái là bị tổn thương.

Khi ở phố Wall tác phong hợp nhau, có một lần xuất hiện sai lầm quan trọng, Khương Hàn bay qua thăm anh ấy, tuổi tác không lớn, lại tỉnh táo đáng sợ, lúc đó Cảnh Bác Hiên cả ngày ngủ không được, gầy đến mức thoát hình, gương mặt lõm sâu đi vào, thường xuyên làm việc đến rạng sáng, lại quật cường không đồng ý nhận thua.

Rất nhiều người hâm mộ thành tựu của Cảnh Bác Hiên, lại không người nào biết anh ấy đã trải qua cái gì, loại phương thức làm việc kia gần như tra tấn bản thân, khiến anh ấy so với người bình thường càng có thể chịu đựng được đả kích, cũng so với người bình thường càng có thể tiếp nhận được vinh quang.

Không phải mỗi người dựa vào can đảm và quyết đoán có thể lập nghiệp thành công, thế nhưng Cảnh Bác Hiên làm được, từng bước từng bước mở rộng bản đồ của mình, thời điểm ngã lại hung ác, anh ấy cũng không nhát mắt xem qua, từ đầu tới cuối duy trì lấy bình tĩnh cao độ sức phán đoán tuyệt đối, nếu như thế giới này còn có cái gì có thể khiến anh ấy mất khống chế, ngoại trừ Cảnh Huyên, không có người thứ hai.

Khương Hàn không có cách nào đánh giá cha Cảnh Huyên đúng sai, trong ấn tượng là một bậc cha chú rất tốt, rất có mị lực cá nhân, khiêm tốn, đối với gia đình quan tâm, chí ít mặt ngoài là như thế. Xu hướng tìиɧ ɖu͙©, đại khái là chuyện mà bản thân cũng không có cách nào khống chế được, Khương Hàn cũng không cảm thấy đó là sai, chẳng qua là cảm thấy Cảnh Dịch Hiền không nên ở trong tình huống như vậy cưới mẹ của Cảnh Huyên, có một số việc khi mới bắt đầu đã sai, sẽ rất khó sửa.