Chương 28

Lúc Cảnh Huyên bị quấy rối bởi kẻ biếи ŧɦái là vào học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất, là hoa khôi của khoa biểu diễn được các nhiều người đẹp giới thiệu đóng phim, Cảnh Huyên thường được tỏ tình cho nên loại người nào cô cũng đều đã gặp qua.

Nhưng người đàn ông đó thì khác. So với những chàng trai quấy rầy cô ấy để liên lạc và muốn mời cô ấy đi ăn, anh ta có vẻ rất trầm tính hơn nhưng lại luôn khiến mọi người có cảm giác lạnh tóc gáy mà không hiểu lý do vì sao .

Lần đầu tiên cô gặp anh ta là ở Phố Sinh Viên ở cửa sau trường học. Ngày hôm đó là ngày mà cô đang làm người mẫu ảnh cho một tạp chí, nhϊếp ảnh gia của tòa tạp chí đó rất kì lạ, “hành hạ” cô ấy nguyên một ngày khiến cô cảm thấy vừa mệt vừa đói cho nên khi trở về chưa vào đến cổng trường đã rẽ thẳng vào Phố Sinh Viên để ăn.

Người đàn ông ngồi chéo đối diện với cô có đôi mắt thất thần như đang rơm rớm nước mắt và trong đôi mắt ấy chứa đựng sự đau buồn đè nén khiến anh ta trông có chút đáng thương.

Anh ta là một chàng trai rất điển trai, không biết đang suy nghĩ cái gì mà trông sắc mặt không tốt lắm làm cho sắc đẹp của anh ta thoạt nhìn giảm đi rất nhiều. Nhưng điều đó không thể ngăn Cảnh Huyên nhìn chằm chằm anh ta.

Sau khi cô ăn xong và chuẩn bị rời đi, qua khóe mắt, cô thoáng thấy chàng trai kia đang cầm một sợi dây chuyền bằng bạch kim. Mặt dây chuyền được đánh bóng thành hình giọt nước và được đặt trong một giá đỡ tinh xảo. Không biết là ngọc phỉ thúy hay pha lê xanh nhưng nó rất đẹp, trông giống như đồ của một cô gái.

Cảnh Huyên nhướng mày cười một tiếng, hóa ra là thất tình.

Ngay khi cô chuẩn bị rời đi, người đàn ông kia đột nhiên cười một cách mỉa mai mà nắm lấy sợi dây chuyền rồi ném nó ra một cách thô bạo, sau đó anh ta ôm đầu dựa vào bàn, hai bả vai run rẩy, không biết có phải đang khóc hay không.

Cảnh Huyên khẽ thở dài, cô từng thấy con gái chết mê chết mệt vì thất tình, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một chàng trai mất khống chế vì thất tình.

Trong lúc nhất thời không biết là do xuất phát từ sự đồng cảm hay là thiện ý mà Cảnh Huyên đã giúp anh ta nhặt sợi dây chuyền và đặt lên bàn trước mặt của anh ta.

Cô co ngón tay lại rồi gõ lên bàn hai cái, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, hai mắt đỏ ngầu khiến cho Cảnh Huyên sững sờ một lúc, sau đó cô mới nhớ ra mình đã phải nói chuyện: "Nhìn trạng thái này của anh nếu anh ném cái dây chuyền này đi có thể sẽ không có tác dụng gì. Tôi giúp anh nhặt nó lên, khi bình tĩnh lại, anh có thể quyết định có ném hay không! Miễn rằng anh không hối hận." Cô mỉm cười, cố gắng khiến cho giọng điệu của mình trở nên ấm áp một chút để không làm tổn thương con người đang thất tình.

Nói xong cô ấy rời đi nhưng không ngờ hai ngày sau cô ấy lại nhận được tin nhắn vỏn vẹn hai chữ “Cảm ơn!” Người biết được số điện thoại của cô không nhiều, mà những người biết tất cả đều là người quen, vậy đây có thể là một tài khoản đã bị hack, vì hai chữ kia rất khó hiểu nên Cảnh Huyên tưởng người gửi tin nhắn đến là một tên lừa đảo liền không để ý tới nữa.

Một ngày sau, lại nhận được một tin nhắn khác: "Vẫn còn rất khó chịu, cô ra ngoài uống rượu với tôi đi!"

Giọng điệu này quen thuộc, Cảnh Huyên liền trả lời. : "Anh là ai?"

Nếu người đó không trả lời tin nhắn, Cảnh Huyên cũng chẳng hề quan tâm tới.

Vào buổi tối Cảnh Huyên phải đi tham gia một sự kiện, khi cô ấy trở về thì đã gần mười một giờ, bởi vì sắp đến giờ đóng cửa ký túc nên Cảnh Huyên phải chạy thật nhanh để trở về kịp lúc. Lúc sắp vào ký túc xá thì có người gọi tên cô ấy khiến cô giật mình quay lại nhìn nhưng đó là cậu học sinh mà cô chẳng hề quen biết, cô đoán rằng đó là một người giống như những người khác, tất cả đều chỉ vì muốn làm quen cô, vì vậy liền lắc đầu rồi nói với anh ta: "Tôi xin lỗi vì giờ đóng cổng sắp đến rồi, hiện tại tôi không có thời gian."

Cô nói xong liền quay đầu tiếp tục chạy nhanh về khu ký túc xá.

Nhưng chàng trai có đôi chân dài chỉ với hai ba bước đã đuổi kịp cô. Anh ta nắm lấy cánh tay của cô rất chặt khiến cô có chút đau. Trước hết anh ta nở ra một nụ cười thật tươi nhưng lại lộ ra nét ngượng ngùng, nói tóm lại là một nụ cười khá gượng gạo: “Cô chạy làm cái gì vậy?” Cậu học sinh nam nói.

Cảnh Huyên có chút tức giận, cô cau mày nói với anh ta: “Tôi thật sự không có thời gian, anh buông ra!” Cô nhìn về phía đó, Dì quản giáo ở ký túc xá đã cầm một ổ khóa lớn để khóa cổng tòa nhà. Lúc này, nhìn thấy bên ngoài có người, bà ấy hét lên: "Em gái, nhanh lên, tôi sẽ khóa lại nếu em không quay lại!".

Cảnh Huyên trả lời: "Cháu quay lại liền đây ạ", cô quay đầu nhìn cậu học sinh kia, chưa kịp nói thì người kia đã nói: "Đi uống rượu với tôi nhé! "

Cảnh Huyên quả thực chọi một viên gạch vào đầu anh ta, nhưng lại chợt nghĩ đến tin nhắn liền hỏi anh ta: "Hai ngày nay anh là người gửi tin nhắn cho tôi?"

Chàng trai "ừm" một tiếng, vừa chân thành lại thẳng thắn thổ lộ với cô: "Tôi muốn đuổi theo cậu, cậu cho tôi cơ hội đi!"

Cảnh Huyên tức đến bật cười: "Bạn học, cậu ra đường quên uống thuốc phải không! Trước hết, tôi không biết cậu... " Nói tới đây, cô liền nhìn kỹ mặt anh ta sau lại liên tưởng với tin nhắn đầu tiên mà anh gửi:" Cảm ơn ". Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên hình ảnh cậu học sinh ăn cơm ở Phố Sinh Viên, cô đúng thật đã quên bởi vì người này đối với cô rõ ràng không hề quen biết. Đến bây giờ cô ấy mới nhớ lại: "Được rồi, tôi đã gặp anh một lần? Về cơ bản thì chúng ta không quen biết. Anh bạn, tôi thực sự không biết anh là người như thế nào ..."

“Ngủ với tôi một đêm, tôi trả bao nhiêu!” Cậu học sinh kia có chút nóng nảy mà ngắt lời cô.

Cảnh Huyên giật mình vì những gì anh ta nói, sau đó trở nên xấu hổ và tức giận, cô đập túi xách của mình vào anh ta rồi quay đầu bỏ chạy và chửi: “Đồ điên!”

Vài ngày sau, toàn bộ thông tin liên lạc từ số điện thoại di động, QQ, WeChat và Weibo của Cảnh Huyên đều bị đánh oanh tạc, anh theo dõi tất cả bạn bè của cô trên Weibo, lại còn nhắn tin hỏi thăm tất cả về Cảnh Huyên, nói với mọi người rằng cô ấy là bạn gái của anh ta, cuối cùng thì anh ta chạy đến nói với cô: "Đồng ý với tôi, nếu không, tôi không chắc rằng mình sẽ làm ra những loại chuyện gì."

Mấy ngày nay, cô nhận được rất nhiều thư, đồ ăn nhẹ, đồ lặt vặt và nhiều món trang sức nhỏ, đặc biệt hơn còn có rất nhiều món đồ kỳ lạ hiếm gặp khác nhau mỗi ngày. Lạ thay, những người quen biết cô đều nghĩ cô thất tình, chỉ bản thân cô mới hiểu đó là trải nghiệm gì, lạnh sống lưng.

Cô ấy thậm chí còn đi hỏi luật sư, cảm thấy như mình bị hoang tưởng và rối loạn thần kinh. Vấn đề là cô vẫn không biết làm thế nào mà anh ta biết được thông tin của cô, anh ta biết tất cả mọi thứ về cô, nhưng cô lại chẳng biết gì về anh ta.

Sau đó, khi cô gặp lại anh ta là ở tầng dưới trong ký túc xá, anh ta vẫn muốn làm gì đó với cô. Cô thực sự tức giận đến cực điểm, dựa vào kỹ năng phòng thân trước kia luyện được mà hung hăng đánh anh ta một cái coi như là dạy bảo, mặc cho máu trào ra từ khóe miệng anh vẫn cười, nhưng nụ cười đó khiến cô vô cớ hoảng sợ, mấy ngày sau cô trở nên nghi ngờ, luôn lo lắng không biết anh sẽ lại chui ra từ đâu. Đôi khi cô còn nghi ngờ rằng mình sắp bị suy nhược thần kinh tới nơi.

May mắn thay, sau khi đánh anh ta một trận thì cô không hề gặp lại anh ta nữa, sự phòng bị và lo lắng của cô cũng theo thời gian mà vơi đi toàn phần.

Và cũng phải rất lâu sau Cảnh Huyên mới biết người bên kia chính là Lương Huy, em trai ruột của Lương Đồng, cùng với chị em Lương Đồng không đơn giản chỉ là một tình nhân.

Đến lúc này, Cảnh Xuân cuối cùng cũng hiểu tại sao Lương Đồng lại ghét cô đến vậy, có lẽ ngoài việc oán hận danh hiệu nghệ sĩ mà cô có được, còn lý do khác là xuất phát từ Lương Huy! Về phần là vì Lương Huy theo đuổi cô ấy hay là vì cô ấy đánh Lương Huy thì cô không biết.

Cảnh Huyên chợt cảm thấy cuộc đời này đầy những sự trùng hợp ngẫu nhiên có đôi khi cuộc đời còn kịch tính hơn cả phim truyền hình.

Lúc đó cô vừa mới đến nghĩa trang tiễn bố nên tâm trạng khá tồi tệ, lúc cô bước ra thì thấy xe của Cảnh Bác Hiên đã đậu bên ngoài nghĩa trang, anh đang đứng bên cạnh xe phì phèo điếu thuốc còn dang dở. Mới mấy ngày không gặp mà trông anh ấy tiều tụy đi rất nhiều, người thì gầy, hốc mắt còn hơi trũng xuống khiến cả người càng thêm thâm trầm, lạnh lùng.

Sự oán hận của Cảnh Huyên trong phút chốc tan biến, cô chỉ cảm thấy hốc mắt mình nóng ran và tim nhói lên từng hồi. Dù anh trai cô có mạnh mẽ đến đâu thì anh vẫn chỉ là một thanh niên dưới 30 tuổi. Cô thực sự rất ích kỷ lại để anh ấy gánh chịu thay cô rất nhiều.

Cô lao đến sà vào trong vòng tay của anh trai. Hai hàng nước mắt cuối cùng không thể kìm được mà cứ thế ồ ạt trào ra. Cô còn rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nói được một câu: "Anh à, anh gầy đi nhiều rồi."

Anh ấy "Ừm" một tiếng và vỗ nhẹ vào lưng cô: "Không sao đâu, hai ngày nữa anh sẽ khỏe lại. Anh xin lỗi, anh không thể để em nhìn thấy người đàn ông đó lần cuối cùng, mới an táng hôm qua vì anh sợ rằng nếu để lâu sẽ bị phóng viên đào ra, anh biết em không thích những tình huống như vậy. "

Bởi vì chuyện của cha mẹ, Cảnh Huyên muốn né tránh đám phóng viên muốn tìm hiểu.

Cảnh Huyên ban đầu vốn có chút oán trách, nhưng bây giờ cô ấy thật sự không thể nói nên lời.

Khương Hàn bước đến và nói với Cảnh Bác Hiên: “Tôi xin lỗi.” Cuối cùng, anh vẫn không thể giấu được.

Cảnh Bác Hiên lắc đầu. Sớm muộn gì cũng bị lộ, chỉ là điều mà anh ấy từng sợ nhất là khi Cảnh Huyên đột ngột biết chuyện này nên luôn muốn đợi cô lớn lên mới nói. Sau bao nhiêu năm, cho dù cô bao nhiêu tuổi thì trong mắt anh ấy, cô vẫn là cô bé ngây thơ vô tư, anh không đành lòng để cô đánh mất đi sự tự nhiên đó nên luôn giấu giếm, nhưng cuối cùng khi chuyện bại lộ thì lúc này anh ấy mới nhận ra rằng em gái của anh ấy không mong manh như anh ấy nghĩ.

Hơn nữa, cô ấy cũng có quyền biết sự thật.

Khi lên xe, Cảnh Bác Hiên kể cho cô nghe về Lương Huy.

Ngày hôm đó ở trong tù Lương Huy đã nói: "Trong tay chị gái của tôi vẫn còn một con bài chưa lật, đây không phải là một con bài tốt đối với anh, nhưng chị ấy nhất định sẽ dùng nó như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, tôi không muốn chị ấy đi xa như vậy, anh hứa với tôi để chị ấy đi, còn tôi sẽ hứa với anh sẽ để chị ấy từ bỏ tấm kim bài đó. "

Con bài được nói đến kia chính là đưa cho Khương Hàn xem đoạn video quay lại cảnh Cảnh Huyên đánh Lương Huy.

Khi đó, Cảnh Bác Hiên cười với Lương Huy, anh ấy cười lạnh, nói: "Thả cô ta ra? Không thể nào!" Anh ấy ghé sát vào Lương Huy, híp mắt nhìn khiến cho anh ta có cảm giác toàn thân bị ai đó uy hϊếp: "Tao sẽ không gϊếŧ cô ta nhưng ít nhất tao có thể làm cho cô ta... Sống còn hơn chết. "

"Anh làm như vậy là phạm pháp!" Hơi thở của Lương Huy có chút không ổn định, cả người anh run lên:" Đừng chạm vào chị ấy! "

Cảnh Bác Hiên bật cười khinh bỉ: “Phạm pháp? Thời điểm mà mày quấy rối với em gái của tao có nghĩ tới chuyện phạm pháp hay không? Thật buồn cười… Kết quả như thế nào, mày hãy mở to mắt ra mà nhìn đi!”

Cảnh Bác Hiên đương nhiên sẽ không nói những lời này với Cảnh Huyên, anh ấy chỉ nói với cô rằng: "Hiện tại anh đang tìm Lương Đồng, cô ta đang lẩn trốn nên vẫn chưa thể tìm thấy cô ta. Anh đã phái người đến tất cả các tòa báo, đài truyền thông quan trọng để hỏi thăm tình hình, nếu gặp phải trường hợp video bị lộ thì em phải chuẩn bị tinh thần. "

Một khi video bị lộ, dù cho có thể làm rõ thì việc đánh người là sự thật. Đối với một nghệ sĩ, một khi hình ảnh bị sụp đổ thì rất khó để dựng lại.

Cảnh Huyên gật đầu: "Được rồi, anh không cần phải lo lắng cho em nhiều đâu, em không hề yếu đuối như vậy mà."

Cô ấy đã trốn sau lưng những người khác quá lâu, nhưng sau tất cả cô ấy thật sự muốn trưởng thành lên.

Buổi tối, cô ở nhà cùng với Khương Hàn, Cảnh Bác Hiên vẫn như cũ không muốn bước vào căn nhà này.

Ngày hôm sau, Cảnh Huyên nhận được cuộc gọi từ Giản Thư Dao: "Cậu đang ở đâu? Tớ đang có việc cần tìm cậu gấp!"