Chương 31

Mới sáng sớm, hình ảnh trước mắt thật ngon miệng, Cảnh Huyên cảm thấy bản thân sắp chảy máu mũi rồi.

Chỉ vì sự đẹp trai của chồng cô quá nguy hiểm.

Cô nhắm mắt lại không ngừng tự nhủ, Cảnh Huyên, đoan trang rụt rè một chút đi.

Cứ như vậy nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau lại ngủ thϊếp đi, lúc tỉnh lại thì Khương Hàn đã tỉnh, nửa nằm nửa ôm nghiêng mặt nhìn cô, một mắt vừa đen vừa thâm thúy, Cảnh Huyên hoảng sợ, phản xạ có điều kiện lui về phía sau một chút, thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống.

Khương Hàn đúng lúc ôm cô lại, nhướng mày nhìn: “Anh rất dọa người sao? Nhìn bộ dạng kinh hồn của em kìa”.

Cảnh Huyên thật vất vả mới bình tĩnh lại, bĩu môi, "Sáng sớm, anh không ngủ nhìn em làm gì? Còn cách gần như vậy..." Không bị giật mình mới là lạ.

Anh cầm đồng hồ lên cho cô xem, "Mười một giờ rồi, anh đang xem em có thể ngủ đến khi nào. Hơn nữa... dáng ngủ của em rất xấu”.

Còn không phải là do sáng sớm anh đè lên người ta sao, bằng không tôi đã sớm rời giường rồi có được không? Cảnh Huyên lườm anh một cái, "Có không? Tại sao em lại không biết!”.

Được rồi, còn cứng miệng, Khương Hàn nhìn bộ dạng ngạo kiều rõ ràng đã biết nhưng vẫn chết không thừa nhận của cô, nhịn không được nở nụ cười, không nhanh không chậm mở miệng, "Phải không? Tối qua anh còn bị em đá, ở chân nè, em có muốn xem không?”.

Cảnh Huyên xoay người, đưa lưng về phía anh nóng nảy mở miệng: "Ai muốn xem chứ”.

Khương Hàn xoay thân thể cô trở về, nhìn cô: "Có thể rời giường được không? Hay em còn muốn làm gì khác nữa?”.

Cảnh Huyên lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, giống như bị giẫm phải đuôi, "Em không muốn làm cái gì hết? ”

Bộ dáng vô tội chối bay chối biến.

Khương Hàn chẳng qua chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi, nhìn bộ dáng của cô ngược lại càng vui vẻ: "Em vừa rồi đang suy nghĩ cái gì đấy?” - Anh ngồi dậy, trần nửa người, bởi vì quanh năm rèn luyện thân thể, cơ bắp săn chắc, nhìn thấy rõ huyết mạch đang cuộn trào.

Cảnh Huyên duy trì nụ cười thuần khiết, lắc đầu, ánh mắt rơi vào trên người anh, cô không muốn nhìn, nhưng là khống chế không được nha, mẹ ơi, cô thế mà lại muốn sờ sờ một chút.

Sáng sớm đã muốn giở trò lưu manh rồi, chỉ trách do chồng quá đẹp trai, thật sự nguy hiểm.

Cảnh Huyên nhảy xuống giường, chuẩn bị chạy trốn, Khương Hàn lại một phen bắt lấy cô, kéo trở về, cô ngã một cái, ngã vào trong ngực anh.

Anh nhướng mày, "Không muốn cái gì? ”

Cảnh Huyên lắc đầu, trả lời chém đinh chặt sắt, "Không muốn ”

Anh "Ồ" một tiếng: “Anh thì lại muốn”.

Cảnh Huyên còn chưa hiểu anh nói những lời này là có ý gì, anh liền xuống giường, chỉ mặc một cái quần cộc ngắn đi tìm quần áo của mình, à, trời ạ, vừa mới rời giường, trái tim còn rất yếu ớt, đừng như vậy!

Cảnh Huyên quay đầu lại, sợ mình thật sự chảy máu cam.

Và rồi... Cô phát hiện ra một vấn đề khác, "Yo, bộ đồ ngủ của em đâu?" ”

Mẹ ơi, sao cô trần trụi vậy.

Khương Hàn quay đầu lại nhìn cô một cái, xác định cô thật sự không nhớ rõ, không khỏi im lặng trong chớp mắt, cũng nể phục cô, ngày hôm qua lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm, cô thế nhưng cái gì cũng không nhớ rõ.

Vì thế anh như không có việc gì quay đầu lại, ngữ khí cực kỳ bình thản nói cho cô biết, "Chính em tự nói nóng nên cởi ra, cởi xong của mình còn cởi của anh, cho nên... Cả hai chúng ta đều trần trụi" - Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cho cô cái biểu cảm tự đi mà hiểu lấy.

Cảnh Huyên há to miệng, bộ dáng cô không nghe cô không tin, ánh mắt Khương Hàn nhìn thấy bộ dáng của cô, không khỏi cong khóe môi.

Trên thực tế, tối hôm qua từ bệnh viện trở về, cô bắt đầu đổ mồ hôi, đại khái do cảm thấy nóng, vẫn đá chăn, anh bật hệ thống sưởi ấm, cô tắt, anh sợ cô lại bị cảm lạnh, liền đè cô, kết quả đang ngủ cô đột nhiên bật dậy, không nói hai lời bắt đầu cởϊ qυầи áo, cuối cùng cởi chỉ còn lại qυầи ɭóŧ, sau đó nằm trên giường liền ngủ tiếp, anh thử gọi cô một câu, không có phản ứng, khiến đầu anh toàn vạch đen, nha đầu này lên cơn à.

Chưa ngủ được bao lâu, đại khái là cảm thấy bên cạnh anh cũng quá nóng, liền mò mẫm cởϊ qυầи áo của anh, anh bị bừng tỉnh, bật đèn đầu giường nhìn cô, cô lại ngay cả mắt cũng không mở, vốn anh từ bệnh viện trở về, trời đã sắp sáng, chỉ cởϊ qυầи, mặc áo sơ mi nằm xuống, lúc này cô đang cởi nút áo sơ mi của anh, bàn tay nhỏ bé kia sờ mó khiến anh sửng sốt, nhìn cô hành động khó khăn, liền thay cô cởi bỏ toàn bộ, không biết cô muốn làm gì, kết quả cô cởϊ qυầи áo anh ném ra ngoài, sau đó lại ôm anh ngủ.

Tối hôm qua lăn qua lăn lại lâu như vậy, anh thật sự phục cô rồi.

Cảnh Huyên ngây ngốc một lát, anh đã mặc quần áo vào, nút áo sơ mi còn chưa cài, cầm quần áo của cô đưa cho cô: "Mặc vào đi, chúng ta đi ăn cơm. ”

Cô không nhận, sững sờ nhìn cơ bụng và cơ ngực anh lộ ra, không khoa trương, nhưng thoạt nhìn rất có sức mạnh.

Không được rồi không được rồi, thật muốn sờ thử cảm giác ra sao.

Khương Hàn lại nói một câu, "Mặc quần áo đi, ngơ ra đấy làm cái gì? Em Không muốn mặc nó sao? ”

Cảnh Huyên rốt cục tìm lại lý trí, "Vì sao em lại cởϊ qυầи áo của anh?" - Tối hôm qua không có mơ thấy mộng xuân, làm sao có thể làm chuyện cầm thú như vậy.

Khương Hàn nở nụ cười, một chân quỳ trên giường, mặc quần áo cho cô: "Ai biết được, anh còn muốn hỏi em đây! Nằm mơ à? ”

Cảnh Huyên phồng mà: "Không có. ”

Anh bật cười.

Lớn như vậy, lần đầu tiên có người hầu hạ cô mặc quần áo, cảm giác kia, có chút vi diệu.

Cô lười biếng, để anh giúp cô mặc quần áo vào.

Sau đó cô bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng anh, đầu cọ cọ vào ngực anh: "Thật ra buổi sáng em đã tỉnh dậy từ rất sớm, anh lại đè ở trên người em, lực hấp dẫn quá lớn, em đọc tâm kinh tám lần, sau đó liền ngủ thϊếp đi. ”

Cô cảm thấy vẫn nên nói rõ thì tốt hơn, dù sao cũng là chồng mình, cũng không mất mặt, yo, lần này nói thẳng ra luôn.

Khương Hàn cười sờ đầu cô: "Em có thể đánh thức anh dậy, sau đó anh có thể thỏa mãn em. "Mặc dù lúc đó mới ngủ, nhưng vợ có nhu cầu, anh nói thế nào cũng sẽ ra sức một chút.

Cảnh Huyên đang muốn lãng mạn một chút, phong tình trong nháy mắt bị phá hư, cô một quyền nện vào ngực anh: "Thỏa mãn cái đầu anh! ”

Khương Hàn buồn bực nở nụ cười, kéo cô ra một chút, bắt đầu cài cúc áo sơ mi.

Cô bỗng nhiên tiến lại gần: “Để đó cho em, chăm sóc lẫn nhau”

Và rồi... Cuối cùng cô cũng thỏa mãn, sờ sờ cơ bụng anh.

Yo, cảm giác thực sự tốt!

Lúc hai người xuống lầu đã gần mười hai giờ, dì Phương nhìn chằm chằm hai người một lát, chậm rãi lắc đầu, "Người trẻ tuổi a, thật sự là hồ nháo! ”

Cảnh Huyên không hiểu ra sao nhìn Khương Hàn, dùng ánh mắt hỏi hắn: "Có ý gì? ”

Khương Hàn nhướng mày, dùng ánh mắt trả lời nàng, "Tự mình lĩnh hội”.

Buổi sáng dì Phương chuẩn bị cháo, nhưng chậm chạp không thấy người xuống, lúc này lại chuẩn bị hâm nóng lại.

Cảnh Huyên đói bụng quá lâu, lúc này ăn thật ngon miệng, ăn rất là vui vẻ.

Khương Hàn lại bỗng nhiên gõ vào bát của cô:"Cả con cá sắp bị em ăn sạch rồi, không được ăn”.

Mới ăn được một tí cá, Cảnh Huyên bất mãn:"Vì sao?" - Ánh mắt kia, rõ ràng là tố cáo.

Là một người thích ăn cá, đặt thức ăn ngon không cho phép cô thưởng thức, thực sự rất tra tấn.

Dì Phương ở phòng bếp thu dọn đồ đạc, cách cửa kính cửa sổ nghe thấy hai người đối thoại, thò đầu ra, "Huyên Huyên Cháu nghe lời A Hàn nói, tối hôm qua sốt cao như vậy, vừa mới hạ sốt đã ăn đồ dầu mỡ như vậy không tốt! ”

Vừa rồi đã nghĩ Cảnh Huyên thích ăn cá, thế nhưng đã quên cô vừa mới khỏi bệnh, không thể ăn quá nhiều.

Than ôi, già rồi, bộ não càng ngày càng khó sử dụng.

Bà không khỏi nhìn thoáng qua Khương Hàn, ừm, đứa nhỏ này đối với Cảnh Huyên thật sự tốt, tối hôm qua anh ôm Cảnh Huyên từ trên lầu đi xuống, bà ở lầu một, mặc quần áo đi ra ngoài xem, liền thấy hình ảnh anh sải bước đi ra ngoài, sau đó trở về, mệt không ít, Cảnh Huyên vẫn nói nhảm, anh liền có câu không câu nào dỗ dành nàng, đun nước cho cô uống, sau đó lại ôm cô lên lầu.

Cảnh Huyên từ nhỏ đến lớn đi theo ông bà nội, ông bà ngoại, được sủng ái, có chút tâm tính trẻ con, bề ngoài thoạt nhìn rất ổn trọng, nhưng kỳ thật bên trong chính là một đứa nhỏ chưa trưởng thành.

Biết Cảnh Huyên cùng Khương Hàn kết hôn, bà còn có chút kinh ngạc, cảm thấy hai người tuổi tác chênh lệch có chút nhiều, nhưng hiện tại nhìn xem, ngược lại rất xứng đôi.

Có Khương Hàn chiếu cố Cảnh Huyên, bà cũng yên tâm.

Ngược lại... bà lại nhìn hai vết móng tay trên cổ Khương Hàn,haizz, rốt cuộc vẫn còn trẻ a, thật sự là hồ nháo!

Khương Hàn không đơn thuần như Cảnh Huyên, anh đã ba mươi tuổi, tự nhiên hiểu được trong ánh mắt Dì Phương có bao nhiêu ý tứ.

Anh vẫn bình tĩnh tự nhiên ăn cơm, phảng phất như không phát hiện chút nào.

Cảnh Huyên kinh ngạc, "Sốt? Khi nào? ”

Khương Hàn nhét một cọng rau xanh vào miệng cô: "Ăn cơm trước đi”

Cô "Ồ" một tiếng, ăn cơm xong, chạy tới hỏi anh, nghe xong liền choạng, thật đúng là, một chút cũng không có ấn tượng!

Lúc này cô đang rất tỉnh táo, Khương Hàn rốt cục cũng có cơ hội quở trách cô: "Anh rất tò mò em lớn như vậy, người hơn hai mươi tuổi đầu mà vẫn còn giống như một đứa trẻ, không thoải mái sẽ không nói? Không có miệng sao? Nếu em ở một mình, có phải bệnh chết trong phòng cũng không ai biết không?”.

Cảnh Huyên sợ nhất nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của anh, cả người tự mang theo hệ thống đông lạnh, kỳ quái dọa người.

Cô sững sờ trả lời: "Sau này sẽ không" - Cô cúi đầu, làm ra vẻ sám hối, đầu óc lại trống không, chuyện tối hôm qua thật sự không nhớ được, có thể thấy được sốt thật không nhẹ, ý thức cũng không còn.

Nhìn bộ dạng học sinh tiểu học bị khiển trách của cô, anh lại không đành lòng, xoa xoa đầu cô: "Được rồi, lần sau anh cũng không muốn nửa đêm bế em đến bệnh viện, anh lớn tuổi rồi, trái tim không tốt! ”

Đầu đầy quạ đen bay qua, Cảnh Huyên liếc anh một cái, lớn tuổi? Người hâm mộ của anh sẽ đánh anh đấy.

Cảnh Huyên có chút tò mò: "Anh không bị theo đuôi sao? ”

Anh vỗ lên ót cô một cái: "Hơn nửa đêm, người lấy đâu ra”.

Buổi chiều, Giản Thư Dao gọi điện thoại tới: "Bên tôi được rồi, cậu chuẩn bị đồ đạc, ngày mai mười sáu tờ báo và tạp chí của Giản thị, đều có thể chừa lại cho cậu một trang. ”

Ngày đó lúc Giản Thư Dao đi, Cảnh Huyên hỏi cô: "Tớ muốn phát thông báo trên phạm vi lớn, trang báo nhà cậu, có thể chừa phần cho tớ không? ”

Truyền thông và báo chí, cô muốn chặn đường Lương Đồng, xuống tay nhất định phải nhanh chuẩn xác!

Giản Thư Dao một mực đáp, "Được, không thành vấn đề, cứ để đó cho tớ”.

Cảnh Huyên biết quan hệ giữa cô và trong nhà, cũng không phải quá hòa hợp, liền nói với cô: "Nếu như khiến cậu khó xử thì thôi vậy, nghĩ biện pháp khác cũng được, đừng ủy khuất chính mình, biết không? ”

Giản Thư Dao làm cho cô yên tâm: "Tớ nói không có việc gì thì không có việc gì đâu, cậu yên tâm đi! ”

Nhìn cô khẳng định chắc nịt, Cảnh Huyên cũng không nói gì nữa, chỉ là không nghĩ tới, mười sáu tạp chí cùng báo chí cùng một ngày vì cô chừa lại một trang, trận chiến này có chút lớn.

“Dao Dao, cậu không ký hiệp ước bất bình đẳng gì chứ! Tớ nói cho cậu biết, cách vẫn còn nhiều cách, đừng làm khó bản thân mình”.

Giản Thư Dao cười nhạo: “Cậu xem phim truyền hình nhiều rồi! Lão già nói thế nào cũng là ba tớ, ông ta giúp tớ có gì kỳ quái sao? ”