Chương 32

Ngày hôm sau, Cảnh Huyên đi tổng bộ Huyễn Ảnh một chuyến, anh trai cô còn chưa đi làm, cô nói muốn vào văn phòng của anh chờ trước, quầy lễ tân ngăn cô không cho cô vào.

"Xin lỗi Cảnh tiểu thư, không hẹn trước thì tổng giám đốc của chúng tôi thì ai cũng sẽ không gặp."

"Cô gọi tôi là gì?"

"Cảnh… tiểu thư" - Lễ tân cúi đầu.

"A, vậy không phải là đúng rồi sao, tổng giám đốc các cậu chỉ có một em gái ruột." Cảnh Huyên chỉ chỉ mình: "Cô cảm thấy ngăn cản tôi được không? ”

Lễ tân nửa tin nửa ngờ, khuôn mặt nhăn thành mướp đắng, sợ nếu như không phải là em gái tổng giám đốc, lại sợ rằng cô chính là em gái thì sao đây.

Vừa vặn Mạc thiếu Khanh đến làm việc, thấy Cảnh Huyên, vội vàng cúi chào: "Cảnh tiểu thư, đến gặp boss sao? Anh ấy thường đến lúc 9:30, và ngài đến sớm rồi”.

"Không có việc gì, tôi đợi một lát" - Cô chỉ vào quầy lễ tân "Anh nói với cô ấy một chút? Cô ấy sợ tôi nói dối cô ấy”.

Mạc Thiếu Khanh nhìn quầy lễ tân: "Chuyện gì xảy ra vậy? Làm việc lâu như vậy cũng không biết động não một chút, ai cũng ngăn cản, không rõ thì không biết gọi điện thoại hỏi một chút hay sao? Sau này nhớ cho rõ, vị này là em gái ruột của BOSS, Cảnh Huyên. ”

Lễ tân vội vàng nhận sai: "Thực xin lỗi Mạc trưởng phòng, về sau sẽ không phạm loại sai lầm này nữa” - ai mà không biết em gái Cảnh Bác Hiên, người duy nhất trong truyền thuyết BOSS treo ở trong tim mà nuông chiều, cô ấy thật sự giẫm phải lôi rồi.

Mạc Thiếu Khanh vẫn còn muốn nói, Cảnh Huyên ngăn lại: Cũng không trách cô ấy, dẫn tôi lên đi! “

Hai người đi lên thang máy riêng của Cảnh Bác Hiên, ban thư ký luôn có hiệu quả làm việc cao, thấy đèn đỏ trong thang máy bật sáng, lập tức vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, thư ký trưởng dẫn hai trợ lý đã chuẩn bị xong hành trình hôm nay và tài liệu cần chờ ở đó, chuẩn bị báo cáo hết thảy trong khoảng cách ngắn ngủi từ thang máy đến văn phòng.

BOSS không thích nói nhảm, càng không thích nghe nhiều lời vô nghĩa, thư ký lọc lại nội dung cần báo cáo trong đầu hơn mười lần, xác định thật sự không thành vấn đề mới hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa thang máy không chớp.

- Đinh ——"

Một tiếng vang thật dài, tất cả mọi người đều nín thở chờ, hai giây, ba giây, cửa thang máy chậm rãi mở ra.

"Chào buổi sáng tổng giám… đốc”.

Một chữ cuối cùng, nghẹn lại nơi cổ họng, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn người trong thang máy, cô gái xinh đẹp tinh xảo, mặc một cái áo khoác màu trắng ngắn, quần bó sát, làm nổi bật một đôi chân thẳng tắp thon dài.

Thư ký sửng sốt một lát, sau đó mới phản ứng lại, khom người nói một câu, "Xin chào! "Có thể từ thang máy riêng của giám đốc bước ra, còn có trưởng phòng thư ký tự mình đi cùng, tất nhiên không phải người bình thường.

Cảnh Huyên không nghĩ tới ra khỏi thang máy liền đυ.ng phải người, hình như đang đặc biệt chờ ở chỗ này, nàng vội vàng trả lời, "Xin chào mọi người, không cần để ý tôi đâu, mọi người tiếp tục làm việc đi, tôi đợi anh trai tôi”.

Mạc Thiếu Khanh gật gật đầu, một đám người liền rời đi.

Cảnh Huyên trực tiếp đi vào văn phòng, cửa sổ mở ra, một đám người nhìn Cảnh Huyên ở bên trong lắc qua lắc lại, cả một bức tường trưng bày, trong ngăn nhỏ đều là nhạc khí dân tộc Cảnh Bác Hiên từ các nơi tìm kiếm trở về, lớn nhỏ, đầy toàn bộ tủ trưng bày, bởi vì nhân viên vệ sinh quét dọn cầm khăn lau ướt lau qua từng loại nhạc khí đặc thù, BOSS tức giận cực kì, sau đó liền cấm mọi người tới gần, lúc này Cảnh Huyên đứng trước tủ trưng bày, từng người một nhìn qua, thỉnh thoảng cầm lên một cái nhìn kỹ: Ban thư ký nhìn qua tường thủy tinh kinh hồn bạt vía, sợ Cảnh Huyên run tay, BOSS lại nổi giận.

Cảnh Huyên lần đầu tiên đến phòng làm việc của Cảnh Bác Hiên, trang trí rất đơn giản hai màu đen trắng chủ đạo, chỉ có cái tủ trưng bày này coi như là trang trí, cô không khỏi bĩu môi, mới bao nhiêu tuổi, nhìn qua lại giống như một ông lão, một chút kí©ɧ ŧìиɧ cũng không có. Cả ngày ngoại trừ công việc thì là làm việc, cũng không ngại mệt mỏi.

Cảnh Bác Hiên là ông chủ, từ trước đến nay rất tùy ý, cho dù cả ngày không tới cũng không ai để ý tới anh, hôm nay lúc anh đến công ty đã gần mười giờ, từ gara ngầm đi thang máy lên, thang máy vừa lên tới, thư ký đại khái là vừa mới bị dọa, lúc này thật sự nhìn thấy Cảnh Bác Hiên ngược lại ngay cả ba chữ chào buổi sáng cũng không thể thuận lợi nói ra.

Cảnh Bác Hiên đi rất nhanh, vừa mới gọi điện thoại về nhà, mới biết được Cảnh Huyên tới tìm hắn.

Mấy ngày không gặp, không biết tâm tình tiểu nha đầu có tốt hơn không.

Lần đầu tiên trong đời anh không nghe thư ký báo cáo liền vào văn phòng, Cảnh Huyên chờ anh quá lâu, nằm sấp trên sô pha ngủ thϊếp đi, trong tay đặt một quyển tạp chí, khẽ nhíu mày, dường như là không thoải mái lắm.

Thấy cô ngủ khó chịu, Cảnh Bác Hiên muốn ôm cô vào phòng nghỉ, tay vừa chạm vào cô, cô liền tỉnh lại, xoa xoa mắt phải: "Anh? ”

Anh đáp một tiếng: "Vẫn còn buồn ngủ?" ”

Cảnh Huyên lắc đầu: "Không buồn ngủ, chỉ là chờ lâu nên nhàm chán. ”

"Sao lại tới nơi này?"

Cảnh Huyên ngồi thẳng, trả lời anh: "Đến thăm anh nha, xem người vạn năm lão độc thân trải qua cuộc sống thê thảm như thế nào, anh nhìn anh xem, thật là không thú vị, khó trách anh tìm không thấy người yêu”.

Cô chỉ vào đồ nội thất khắp nơi trong phòng, tất cả đều lấy thực tiễn đơn giản làm chủ, chất lượng cuộc sống thật tệ.

“Bận tâm làm cái gì” - Cảnh Bác Hiên nở nụ cười: "Nói đi! Rốt cục là có chuyện gì?”.

"Em đã đưa ra quyết định, đến nói cho anh biết. ”

Trước khi đi, Cảnh Huyên thuận tay mang đi rất nhiều đồ đạc, Cảnh Bác Hiên đơn giản phân phó thư ký cầm một cái hộp gỗ giúp nàng đem đồ đạc bỏ vào.

Một bộ dáng tùy ý em, cho dù đem nơi này chuyển đi cũng không sao.

Vì thế mọi người rốt cục hiểu được trình độ sủng em gái của BOSS.

Sủng đến, Không! Giới ! Hạn!

Cuối cùng thư ký trưởng của tổng giám đốc đưa Cảnh Huyên xuống lầu, vẫn là thang máy dành riêng cho giám đốc, bên trong chỉ có Cảnh Huyên cùng thư ký kia, không ai nói chuyện.

Nhưng thư ký đang len lén đánh giá Cảnh Huyên, trên tai cô có một cái khuyên tai kim cương rất nhỏ, bởi vì kim cương màu hồng không quá phổ biến, cho nên rất đắt tiền, trên cổ đeo một loạt vòng cổ, hai thứ này, cô rất quen thuộc.

Mỗi năm vào tháng Giêng, boss đều chuẩn bị một món quà sinh nhật, mức độ tinh xảo khiến người ta líu lưỡi, giá cả tự nhiên cũng rất khủng.

Người trong công ty từng cho rằng BOSS đang yêu, bây giờ xem ra, rốt cuộc cũng có thể hiểu được.

Không thể không nói, boss đối với em gái thật sự rất tốt.

Rõ ràng mấy ngày trước còn bị người ta bôi đen, lại không nghĩ tới cô nương này lai lịch lớn như vậy.

Ra khỏi thang máy, thư ký một đường đưa cô ra khỏi cổng công ty, bên ngoài có xe đang chờ, thư ký nhìn biển số xe, SUV nhập khẩu, giá bán từ 600-800 vạn, người bình thường cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Là Khương Hàn lái xe tới đón Cảnh Huyên, cách kính phản quang, không ai có thể nhìn thấy bên trong. Thư ký muốn nhìn lén một cái, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc.

Chó săn ảnh có lẽ là điên rồi, nữ nhân như vậy, nào còn cần quy tắc ngầm để thượng vị, muốn thì cũng là cô quy tắc ngầm với người khác mới đúng

Có một người anh trai như vậy, bản thân chính là hào môn đó.

Thư ký cảm thấy khó hiểu.

Nhưng không lâu sau, ngay cả thổn thức cũng không làm được, chỉ còn lại bội phục.

Tin tức ùn ùn, giống như thủy triều, uy lực thật lớn.

Cảnh Huyên đang làm họp báo, đều là truyền thông chính thống.

"Cảnh Huyên tiểu thư, mười sáu tờ báo và tạp chí đồng thời đăng thông báo! Chúng tôi chỉ muốn hỏi nội dung có đúng không? ”

“Đương nhiên, hoan nghênh quý vị tìm hiểu một chút”