Chương 33

"Giữa chuyện Lương Đồng và em trai Lương Ký hợp tác bôi nhọ tôi, tôi xin đính chính sau đây…”.

Đầu tiên: Tôi nghĩ tôi cần phải làm rõ nội dung vụ bê bối, trong hình ảnh bị tiết lộ, chiếc xe sang thuộc về anh trai tôi Cảnh Bác Hiên, tức là chủ tịch kiêm tổng giám đốc điều hành hiện tại của Huyễn Ảnh, ngày đó anh trai tôi chở tôi đến trường, sau khi tôi xuống xe ở cổng trường, tôi có nói chuyện với anh vài câu, về phần ăn cơm với giám đốc, hôm đó là đi bàn chuyện hợp tác, trước đó không biết ông chủ là loại người gì, bảy giờ rưỡi chiều hôm đó đi gặp mặt, tám giờ liền phát sinh chuyện không vui, nhưng cũng không có chuyện gì không thể cho nhìn thấy người khác xảy ra, sau đó gặp người quen cứu giúp mới có thể thoát thân, Địa điểm là nhà hàng Túc Quân Các, giám sát khách sạn có thể làm chứng. Đối với những hình ảnh khác được sử dụng để chứng minh tôi dùng quy tắc ngầm để thượng vị sẽ được giải thích bởi hai điểm bên dưới đây.

Thứ hai: Tôi nghĩ tất cả mọi người đã một lần nữa nhận ra thân phận của tôi, con gái của Cảnh Dịch Hiền và Thiệu Tịnh Viện, chuyện năm đó không cần biết đúng sai, đương sự đã qua đời, tạm thời không bàn đến, tất cả mọi người đều biết Cảnh Thiệu mang thai có hai đứa con, mà đứa con thứ hai này, chính là tôi và anh trai Cảnh Bác Hiên, tôi nghĩ ba chữ Cảnh Bác Hiên không cần tôi kể lại, giá trị của anh ấy thậm chí đã vượt qua cha tôi năm đó, không cần biết là từ năng lực và trí tuệ hay tài lực mà so sánh, anh trai tôi cũng không thua kém bất kỳ vị tổng giám đốc nào trong vụ bê bối, Cho nên tôi có lý do gì để bỏ qua anh trai mình để đi ôm đùi người khác? Chuyện ngầm quy tắc thượng vị, thật sự buồn cười.

Thứ ba: Truyền thông Hong Kong bảy năm trước từng điên cuồng suy đoán một chuyện, đó chính là tài sản của ông trùm giải trí Thiệu Văn Sanh thuộc về ai, nhưng cũng không có đáp án, hôm nay tôi nghĩ tôi có thể nói cho mọi người biết, Thiệu Văn Sanh là ông ngoại của tôi, lúc ông qua đời, con gái duy nhất của ông là Thiệu Tịnh Viện tức là mẹ tôi đã qua đời, vợ sau được hai bất động sản đứng tên ông và hai triệu đô la Mỹ, tất cả tài sản và bất động sản còn lại đều thuộc về tôi và anh trai, tháng 4 năm 2009 tôi và anh trai gặp luật sư ủy thác, ký tất cả tài sản bàn giao tài sản, Và ngày hôm đó, anh trai tôi từ bỏ di sản thừa kế, tức là tất cả các di sản thuộc về tôi, còn về việc tôi xử lý như thế nào, tôi xin không tiết lộ.

Thứ tư: Xét thấy điều hai và ba, tôi nghĩ rằng tôi không cần phải dựa vào quy tắc ngầm để đạt được mục tiêu, tham gia vào ngành công nghiệp giaỉ trí hoàn toàn xuất phát từ sở thích, về điểm này, tôi đã trao đổi với luật sư, sẽ khởi kiện Lương Đồng vì tội bôi nhọ danh dự.

Thứ năm: về việc ăn tối với một ông chủ nào đó, lúc đó cá nhân tôi chấp nhận lời mời đi đàm phán công việc, cũng không có bên thứ ba biết, mà Lương Đồng trong tay vì sao lại có ảnh, tôi nghĩ tôi cần phải giải thích tại tòa. Tội danh bổ sung còn có một điều, tức là em trai Lương Diệp từng quấy rối tôi lúc tôi học năm nhất đại học, nguyên nhân cụ thể không rõ, lúc ấy tuổi còn nhỏ, không biết dùng pháp luật bảo vệ quyền lợi, hơn nữa cảm thấy mất mặt, không nghĩ tới lưu lại chứng cớ, nếu tìm được chứng cớ, sẽ cùng nhau trình lên tòa án xử lý.

Bên trên là tuyên bố của Cảnh Huyên, ngày 5 tháng 9 năm 2016.

Hai giờ sau khi thông báo này được phát hành trên giấy, do quan chức truyền thông Huyễn Ảnh và weibo cá nhân của Cảnh Huyên đồng thời đăng lên mạng, sau một giờ, lượng chuyển tiếp đạt tới một vạn, sau đó tăng lượng chuyển tiếp hơn mười vạn, lượng thảo luận đạt tới trăm vạn, đề tài chiếm top 3.

Thời điểm đăng bài cũng rất chuẩn, công chúng đối với Cảnh Huyên đang ở trong trạng thái đồng tình, sự đồng tình sẽ chuyển hóa thành bao dung, mà loại bao dung này sẽ khiến mọi người tiếp nhận cô, Cảnh Huyên lúc này đăng thông báo, đại đa số mọi người đều sẽ lựa chọn tin tưởng, mà Cảnh Huyên đem chuyện Lương Huy quấy rối mình đặt ở cuối cùng, chính là vì để cho mọi người sau khi tin tưởng cô, sẽ chủ quan tin tưởng mệnh đề này.

Như vậy sau khi video được tiết lộ, bất kể Lương Đồng có bôi nhọ thế nào đi nữa, công chúng cũng sẽ chủ quan lên án.

Mà Cảnh Huyên lúc này ở hiện trường họp báo, từ lúc đăng thông báo đã qua năm giờ đồng hồ, lựa chọn tổ chức họp báo vào lúc này, chính là muốn thừa dịp nhiệt độ đang nóng.

Cảnh Huyên cũng không nói nhiều, hết thảy giao cho người phát ngôn bộ phận quan hệ công chúng của Huyễn Ảnh, sau đó có một buổi họp báo nhỏ, Cảnh Huyên không chút thay đổi mặt đất đối mặt với truyền thông, ống kính kéo gần, trên mặt lộ ra cao lãnh xa cách, lại cùng Cảnh Bác Hiên có sáu bảy phần tương tự.

"Cảnh tiểu thư, xin hỏi cô vì sao lại lựa chọn thanh minh chuyện này vào lúc này, nếu như lúc mới xảy ra chuyện làm rõ ngay, tình hình không phải sẽ không náo loạn lớn như vậy?"

"Nếu bạn có một trăm triệu, bạn sẽ gặp ai đó nói rằng bạn có một trăm triệu?" Giá trị của một người cao bao nhiêu sẽ phải chịu bao nhiêu áp lực, trước mắt tài sản Thiệu thị cũng không do tôi trực tiếp xử lý, tôi hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc. ”

"Hoặc là nói đoàn làm phim cũng muốn mượn chuyện này để thổi phồng một phen?"

"Mượn scandal để thổi phồng, không cẩn thận liền xào nấu đi! Hơn nữa xin ngài tin tưởng thực lực của đạo diễn, hắn cũng không cần xào nhiệt độ”.

“……“

Sau đó lại trả lời mấy câu hỏi, bộ phận quan hệ công chúng đúng lúc chấm dứt phỏng vấn, hộ tống Cảnh Huyên rời đi.

Buổi họp báo được tổ chức ở đại sảnh khách sạn, bọn họ từ cửa phụ đi xuống, tránh thoát phóng viên trực tiếp đi ra ngoài khách sạn, xe của Khương Hàn dừng ở góc đường, Cảnh Huyên vòng qua, nhanh chóng chui vào.

Cô ngồi ở ghế lái phụ, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng đã sớm lên kế hoạch, trong đầu lặp đi lặp lại vô số lần muốn nói, nhưng vẫn khẩn trương, vừa mới đối mặt với nhiều phóng viên sắc bén như vậy, cô thật sợ mình không cẩn thận nói sai, sau đó tất cả nỗ lực đều đổ sạch.

Khương Hàn nhìn bộ dáng thở hổn hển của cô, sờ sờ đầu, sau đó cúi người giúp cô thắt dây an toàn, cười nói: “Em làm rất tốt, không cần khẩn trương, nhé? “

Cảnh Huyên đưa tay ôm lấy anh: "Vừa rồi chân em đang run rẩy, thật sự rất dọa người, anh nói xem anh cả ngày đối mặt với truyền thông, cũng sẽ không sợ hãi sao? ”

Cô nằm sấp trên cổ anh, cọ xát. Cái loại cảm giác hư ảo này giống như là phiêu trên không trung bất an, rốt cục ở trong ngực anh mà chầm chậm tiêu tán.

Khương Hàn cúi người xuống, nhân nhượng cô, không nhúc nhích, nở nụ cười, "Làm quen là tốt rồi, vừa nãy em làm rất tốt”.

Đến gần cô, Khương Hàn lúc này mới phát giác ra, cô thật sự đang phát run, anh ôm cô lại, đem cô đặt ở trên lưng ghế, vuốt ve gáy cô, chậm rãi tiến lại gần.

Từ từ tiến lại gần, hôn cô.

Từng chút từng chút trêu chọc, ôn nhu cọ xát, trấn an cảm xúc của cô.

-

Khách sạn, căn phòng lớn và trống rỗng. Lương Đồng đã ở nhiều ngày, mỗi ngày đều trốn trong phòng, không dám ra ngoài, cũng sợ đi ra ngoài. Ban đêm Phương Hoài sẽ tới. Người đàn ông lớn tuổi đó, tuổi cao rồi, không được nữa, liền thay đổi cách giày vò, liều mạng tra tấn cô trên giường.

Mỗi lần làm xong đều giống như đã trải qua một hồi tra tấn, không có niềm vui, chỉ có buồn nôn và sợ hãi.

Cô có chút nhớ Lương Huy, trong tất cả những ngày cô độc thống khổ không thể chịu đựng được, đều là người thủy chung ở bên cạnh cô ta.

Cô ta nhớ rõ lần cuối cùng nàng gặp hắn, ở trong tù, hắn nói: "Chị, đừng ngốc nữa, đối phó với Cảnh Huyên không có chỗ nào tốt cả, bối cảnh của cô ta quá mạnh, chị không thể lật đổ cô ta đâu”.

Không biết vì cái gì, nghe được những lời này cô ta liền nổi lên loại cảm xúc phẫn nộ, ngày càng lên men, cuối cùng biến thành hận ý càng ngày càng rõ ràng: "Không có tường không ngã, ta lại không tin tà, chờ đi, ta muốn nhìn cô ta khóc trước mặt ta. ”

Lương Huy vẻ mặt đau đớn vô cùng: "Cần gì phải làm vậy! "Hà tất phải tra tấn chính mình.

Lương Đồng đứng dậy: "Em không quên được cô ta phải không?”.

Hắn nhíu mày, "Nói cái gì rắm! “

Cô ta hừ một tiếng, quay đầu rời đi.

Cô ta đã không gặp lại Lương Huy kể từ đó.

Cô vừa mới đọc thông báo mà Cảnh Huyên đăng lên, gằn từng chữ, giống như đâm dao vào người cô ta. Thiệu Văn Sanh, ha, Thiệu Văn Sanh thế nhưng lại giao tất cả di sản cho người phụ nữ kia. Lương Đồng ném ly thủy tinh, một tiếng thanh thúy vang lên, mảnh vỡ văng tung tóe.

Cảnh Huyên, ngươi dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?

Ah, ah! Cô ta ôm đầu lớn tiếng kêu lên, bất luận như thế nào cũng không thể phát tiết hết tức giận trong lòng, cái loại tự ti bẩm sinh khó chịu làm cho cô ta không còn đất mà chui vào.

Tại sao? Vì sao người khác sinh ra có thể có tất cả, không cần phấn đấu là có thể đạt được tất cả những gì mình muốn, mà cô ta lại sinh ra lại phải chịu khổ cực, nhà nghèo như vậy, cha mẹ chết vì khó khăn, tiền bồi thường còn bị người cậu nuốt sạch sẽ.

Khi đó là vào mùa đông, sắp qua năm mới, tin dữ truyền đến, cô ta còn nghĩ, chết thì chết đi! Dù sao bồi thường tai nạn cũng rất nhiều tiền, cái này so với vất vả vô ích ở ngầm mỏ thì đến tiền nhanh hơn nhiều.

Nghèo đói là một điều đáng sợ như thế nào, đối với cô ta vào thời điểm đó, tiền quan trọng hơn nhiều so với cha mẹ cô ta, tiền có thể thực hiện vô số giấc mơ đẹp của cô ta, cha mẹ sẽ chỉ đẩy cô ta vào cảnh nghèo khó khốn cùng thôi.

"Mua quần áo? Quần áo mày bấy nhiêu vẫn ít à? Cả ngày biết chi tiêu tiền! ”

"Cả ngày chỉ biết ăn, chỉ biết mặc, không thể thay người trong nhà làm chút việc, nuôi mày như không công, đồ vô dụng”.

"Lần sau thi không tốt thì đừng trở về, suốt ngày cái gì cũng không biết, ngay cả học tập cũng không làm tốt, tao còn nuôi mày làm cái gì?”.

"Khổ cực nuôi mày đến lớn như vậy, là để cho mày cãi nhau với tao à? Mày làm vậy là xứng đáng với công nuôi dưỡng của tao chưa?”.

……

Mỗi một câu đều giống như một ma chú, khiến cô ta càng ngày càng chán ghét gia đình này, khiến cô ta càng ngày càng ghê tởm loại sinh vật như cha mẹ, mỗi ngày sống trong sự trách cứ vô tận cùng oán giận, loại cảm giác này làm cho người ta sụp đổ, có đôi khi cô ta sẽ nghĩ, tại sao mình không đi chết đi nhỉ? Đôi khi cũng tự hỏi, tại sao cha mẹ lại không chết đi.

Chết đi, chết hết đi!

Cho nên lúc mọi người đều khuyên cô ta đừng quá đau buồn, ngoài vẻ mặt lạnh lùng của cô ta, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, thậm chí mơ hồ có chút mừng thầm, được rồi, cuộc sống sau này, cô ta rốt cục cũng được tự do.

Sẽ không còn ai quản cô ta nữa, khi đó cô ta đã tính toán, lúc nhận được tiền bồi thường thì sẽ làm gì.

Trước tiên mua đi quần áo xinh đẹp mà cô ta vẫn luôn mơ ước có được? Hoặc ăn một bữa ăn thịnh soạn mà trước đây không bao giờ dám ăn?

Nhưng rất nhanh, cô nghĩ muốn làm gì cũng không thể thực hiện, chú út và thím nhỏ nhận tiền bồi thường liền lấy cớ ra ngoài làm thuê, cô và Lương Huy sống một mình, cực khổ không thể tưởng tượng được.

Không có nguồn tài chính, không có hy vọng, cuộc sống giống như một cái lỗ không đáy, từ từ nuốt chửng bọn họ, trong tất cả những ngày đau đớn đó, cô ta luôn nghĩ rằng ngày mai mình sẽ chết.

Khi đó cô ta đang suy nghĩ, hoặc là chết, hoặc là huy hoàng mà sống, vì huy hoàng này, muốn cô ta trả giá bao nhiêu cũng được

Vậy mà bây giờ mọi thứ đều sụp đổ cả.

Làm sao mà cô ta có thể cam tâm được chứ.

Cô ta trượt trên mặt đất, cô ta hiểu rằng lần này, bất kể không cam lòng hay không, đều đã kết thúc rồi.

Cô ta chợt nhớ tới một chuyện, video kia, cô giao cho Phương Hoài, bảo anh ta tìm thời cơ thích hợp tung ra.

Cô ta run rẩy đi tìm điện thoại gọi cho Phương Hoài, gọi vài lần, không ai nghe máy, cuối cùng cũng gọi được, Phương Hoài không kiên nhẫn hỏi cô: "Có việc gì không? ”

Cô ta hỏi về video: "Anh Phương, không thể để video tuồn ra ngoài, cầu xin anh mau xử lý video đi! ”

Phương Hoài hít một hơi buồn bực: "Cô có bệnh à, cô bảo đăng thì đăng, không đăng là không đăng à, cô dám đùa giỡn với tôi đấy hả?” - Cuối cùng, anh ta nói thêm: “Muộn rồi, tôi cũng đã đăng lên rồi”.

Từ khi Cảnh Huyên tuyên bố hắn liền bắt đầu làm, cháu gái của Thiệu Văn Sanh, a, rất giỏi đúng không? Lão tử gϊếŧ không chết ngươi cũng muốn hắc chết ngươi.

Lương Đồng lập tức ngồi liệt xuống đất, xong rồi, hoàn toàn xong rồi.