Chương 34

Phương Hoài rốt cuộc là một lão hồ ly, lấy danh người nặc danh biết chuyện đem video tung tin ra ngoài, lại bỏ ra một số tiền lớn mua chuộc thủy quân, tốc độ khuếch tán so với thông báo của Cảnh Huyên chỉ hơn chứ không kém.

Những người biết rõ chuyện này tiết lộ:

Tôi là sinh viên khoa biểu diễn trung ảnh, em gái đời thứ hai không phải là muốn chứng cớ sao? Chỉ cần tôi quay video ngày hôm đó, tất cả mọi người nhìn vào đây đi! Hình ảnh rất rõ ràng, chính là em gái đánh nam nhân kia, nguyên nhân cụ thể không biết, ngày đó đã khuya, trên đường đã không còn người, hai người một khắc trước còn dính lấy nhau, sau một khắc liền trở mặt thành thù, bị quấy rầy? Trông không giống nha! Hơn nữa Lương Đồng và Cảnh Huyên không phải luôn bất hòa sao? Hiện tại rốt cục cũng biết, phỏng chừng chính là bởi vì Lương Ký này đi! Chậc chậc, em gái phú nhị đại này, thật sự là biết trước tiên cơ nha. Dù sao thanh danh của Lương Đồng đã thối như vậy, còn muốn gϊếŧ em trai người ta, chiêu này thật sự không lương thiện đâu. Trung Ảnh ai không biết, Lương Huy đã theo đuổi phú nhị đại, khi đó phú nhị đại cũng chẳng nói mình bị quấy rầy.

Cho đến đầu năm nay,mọi người đều biết rõ sự tình, hơi có chút đầu óc cũng sẽ không tin tưởng loại tin tức nhỏ này, nhưng lúc này đề tài của Cảnh Huyên đang nóng lên, các phương tiện truyền thông đều đang theo dõi tiến độ chuyện này, hơi chút gió thổi cỏ lay đều sẽ bị bới ra, huống chi là video trực quan như vậy.

Tranh cãi rất lớn, thủy quân vẫn đem đề tài mượn thân phận của Cảnh Huyên áp chết Lương Đồng dẫn dắt, trực tiếp chỉ ra Cảnh Huyên chọn trong khoảng thời gian này mở họp báo quá tâm cơ rồi.

"Lợi dụng sự đồng tình của công chúng để tẩy trắng cho mình, đầu năm nay ai có tiền thì mới là nói sự thật đúng không?”.

“Tâm cơ quá cao rồi, thật sự bái phục”.

"Trước tiên tiết lộ thân phận của mình, sau đó dẫn đề tài lên người Lương Ký, trước ném ngọc rồi ném gạch, tất cả mọi người nhìn chằm chằm phía trước, tự nhiên sẽ không quá chú ý phía sau, thật sự là tâm cơ cao nha”.

"Mọi người đều biết phú nhị đại là vô tội, cần gì phải ra ngoài nói thêm mấy câu này, khoe khoang hay gì".

"Người có tiền người có lý, đừng ra ngoài khoe khoang nữa”.

Thủy quân đến rất nhanh, ngẫu nhiên có bình luận bảo vệ Cảnh Huyên lập tức bị đè xuống, dẫn đến khu bình luận đều là tiếng mắng chửi, rất nhiều khán giả không rõ nguyên nhân cũng bắt đầu cảm thấy Cảnh Huyên quá tâm cơ.

Giản Thư Dao ngồi ở nhà vây xem tình hình chiến đấu, thiếu chút nữa bị tức chết, đây là chuyện gì, một đám người ăn no không có việc gì làm đúng không? Giống như không có đầu ruồi, chỉ biết đi theo sau mông người khác, đầu kêu bậy bạ.

Giản ba ngồi bên cạnh uống trà, ánh mắt quét tới trên máy tính bảng trước mặt Giản Thư Dao, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Ta đã nói rồi, đây là một vũng nước đυ.c, nhất định sẽ rối mù! Rốt cuộc là vẫn còn quá trẻ, Dao Dao, làm ăn kiêng kị nhất chính là dụng tình cảm, con như vậy, khi nào mới có thể trưởng thành? ”

Giản Thư Dao không kiên nhẫn khoát tay áo: “Đừng nói nữa được không? Tôi rất khó chịu, không muốn cãi nhau với ông, ông nghĩ ai cũng lạnh lùng như ông sao? Năm đó nếu như không phải ông thấy chết không cứu, mẹ tôi cũng sẽ không chết” - Nói tới đây, Giản Thư Dao đã nhịn không được tức giận trong lòng, tiếp tục nói tiếp, lại là một hồi ầm ĩ, cô hít sâu một hơi, sau đó đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Giản Thụy Phong: "Trước đó đã nói, tôi đáp ứng ông đi xem mắt, ông giúp tôi, hai chúng ta không thiếu nợ nhau, ông đừng bày ra giọng điệu giáo huấn tôi”.

“Càng ngày càng làm càn” - Giản ba mặt lạnh lùng nói: "Ta nói cho ngươi biết Giản Thư Dao, cánh của con có cứng rắn hơn nữa, ta cũng là ba của con, con cũng không bay đến đâu xa được đâu”.

Giản Thư Dao đạp bàn một cước, đè nén cơn giận dữ trong lòng: "Tôi cũng nói cho ông biết Giản Thụy Phong, trừ phi tôi chết, ông đừng hòng thuần phục tôi, không có khả năng! ”

“Hỗn láo, giọng nói của Giản Thụy Phong nâng lên một tông, nhưng nếu Giản Thư Dao có thể bị dọa thì cô không phải Giản Thư Dao nữa, cười khinh miệt, xoay người rời đi.

"Đáng đời ông cô độc cả đời, tôi chắc điên rồi mới có thể trở về nhìn sắc mặt ông" - Giản Thư Dao nói xong câu này, trực tiếp cầm túi ra khỏi phòng khách, dì trong nhà nhỏ giọng khuyên cô: "Tiểu thư, cô đừng chọc tiên sinh tức giận, mềm mỏng một chút không được sao? ”

"Dựa vào cái gì tôi phải chịu thua? Tôi không có khuynh hướng ngược đãi chính mình “

“Tốt xấu gì cũng là ba của người”.

"A, tôi không có một người ba như vậy, gánh vác không nổi”.

Nói xong đùng một tiếng, trực tiếp đóng cửa đi ra ngoài, lái chiếc Range Rover của cô trực tiếp rời đi.

Trong l*иg ngực phồng lên, như sắp nổ tung vậy.

Rất nhiều chuyện trong đầu dần nhớ lại, mỗi lần Giản Thụy Phong cưỡng chế ra mệnh lệnh, không biết giới hạn nhúng tay vào cuộc sống của cô, cái loại cảm giác hít thở không thông giống như bị trói buộc, làm cho người ta phát điên.

Còn có mẹ cô, năm đó mẹ bị bắt cóc, bọn bắt cóc đòi ông ta mười triệu tiền chuộc, ông ta lại chỉ cười lạnh, lập tức báo cảnh sát, lúc ấy cô khóc nháo bảo ông ta cứu mẹ trước, nhưng ông ta thì sao, ông ta nói với cô: "Giản Thụy Phong ta đời này không thể để người khác uy hϊếp, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, không thể để cho bọn họ nếm được vị ngọt, kinh doanh cũng là như vậy, thái độ của con phải đủ cứng rắn, thủ đoạn phải đủ tàn nhẫn, như vậy mới có thể từ miệng người khác cắn đến rơi máu thịt. “

Ha, tiền của ông ta thì quan trọng, tôn nghiêm của ông ta mới là thứ trọng yếu, ông ta cuối cùng khiến cô không còn mẹ, lúc bọn bắt cóc xé vé có bao nhiêu tàn nhẫn, Cảnh Huyên đến nay còn nhớ rõ, cứ như ác mộng quấn quanh suốt nhiều năm nay.

Cô hận Giản Thụy Phong, hận ông ta cường thế, hận ông ta tự cho là mình đúng, hận ông ta cứng đầu bướng bỉnh.

Chuyện Phương Hoài làm ra thật sự ghê tởm, lúc Cảnh Huyên biết đã là buổi tối, cô và Khương Hàn đáp máy bay trở về đoàn làm phim, lúc vào khách sạn đã là mười giờ tối, mỗi người tự trở về phòng của mình.

Thu dọn đồ đạc một chút, đơn giản tắm rửa qua, Cảnh Huyên mới nhớ tới bật máy điện thoại di động, theo thói quen đi lướt web, sau đó thiếu chút nữa bị tức chết, tuy rằng anh trai cô đã tiêm phòng cho cô trước, nhưng thật sự nhìn thấy những bình luận không chịu nổi kia, vẫn tức giận muốn chết.

Chán nản!

Cô gọi điện thoại cho Khương Hàn than thở, bên kia trầm mặc nghe xong, sau đó nói một câu: "Em lên đây đi! ”

Cảnh Huyên vừa tắm rửa xong, mặc đồ ngủ, lười thay, vì thế liền mặc áo khoác lên lầu.

Gõ cửa, đợi vài giây, cửa liền mở ra, xuất hiện gương mặt nam tính góc cạnh của Khương Hàn, anh mặc áo choàng tắm của khách sạn, dường như cũng là vừa mới tắm rửa xong, áo choàng tắm buông lỏng, lộ ra một phần bả vai.

Thật sự là... rất quyến rũ.

Cô nhớ rõ lần trước nhìn thấy anh mặc áo choàng tắm không giống lúc này, không dám nhìn anh, sợ dã tâm như sói hổ của mình quá dọa người.

Không nghĩ tới mới qua bao lâu, cô đã trở thành Khương phu nhân, nhất thời cảm thấy thổn thức không thôi, tất cả giấc mộng đẹp tuổi trẻ hình như trong nháy mắt đều thành hiện thực, rốt cục có một ngày nàng có thể quang minh chân đại có được anh, hôn anh, cùng anh làm chuyện không thể miêu tả.

Trong nháy mắt thất thần này, tâm tư vốn đang chửi bới, lúc này toàn bộ phai nhạt, trong đầu đầy mắt đều là thân ảnh của anh, trêu chọc lòng người.

Cảnh Huyên hôm nay là muốn một lần nhìn cho đủ, cô tự mình đi vào phòng, ngồi xếp bằng trên sô pha, sau đó hai mắt vẫn nhìn chằm chằm anh.

Nhìn áo choàng tắm của anh khi đi rót nước trượt xuống bả vai lộ ra, nhìn cơ ngực cùng khối cơ bụng nhỏ khi anh cúi người...

Aw, thật muốn cởi thứ vướng víu kia ra.

Cảnh Huyên xem qua rất nhiều ảnh của anh, cũng có lộ thịt, trần nửa người trên, cơ bắp săn chắc, làm cho người ta nhịn không được ảo tưởng sờ lên thử cảm giác.

Nhưng nhìn vào ảnh và xem người thật là hai cảm giác khác nhau. Cả người cô đều thôi thúc muốn nhào qua người anh.

Khương Hàn bị cô nhìn đến khó hiểu, nhếch môi vẫy tay với cô: "Lại đây”.

Cảnh Huyên ngoan ngoãn tiến lại gần, hỏi anh: "Làm gì? ”

Anh ngồi xuống, sau đó kéo cô qua, đặt cô lên đùi mình và vòng tay mình.

Hơi thở của anh phun vào tai cô, thật ngứa.

"Nhìn chằm chằm anh như vậy, muốn châm lửa à?"

Trong khoang mũi đều là mùi vị của anh, không thể phân biệt là sữa tắm hay là hương vị của bản thân anh, hormone kịch liệt tiết ra, lý trí sắp bị nuốt chửng.

Châm lửa? Rốt cuộc là ai đang châm lửa đây.

“Có ai từng nói qua, anh rất quyến rũ người khác không?" - Cảnh Huyên liếʍ môi hỏi anh, không hiểu sao cảm thấy miệng khô lưỡi cũng đắng.

Anh mỉm cười, "Có, rất nhiều, nhưng thẳng thắn hỏi anh, em là người đầu tiên”

Điện thoại vang lên, anh đưa ra một tay bắt máy, tay kia còn ôm trên vai Cảnh Huyên, xúc cảm kia, thật sự là rất chân thực

Tình cảm thắng lý trí, Cảnh Huyên bỗng nhiên ôm lấy cổ anh, tiến lên hôn yết hầu của anh, ngay nơi đó, cô lưu luyến thật lâu.

Khương Hàn sửng sốt một chút, sau đó là một cỗ cảm giác kỳ dị, có kích động, có rung động, còn có một cỗ xúc động không thể nói rõ, trong nháy mắt tất cả máu trong người đều chảy ngược xuống.

Ngọn lửa này thực sự là... đốt cháy triệt để rồi