Chương 38

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Cảnh Huyên vào nhà vệ sinh cùng anh đánh răng rửa mặt.

Khương Hàn nhìn mình trong gương một lúc, sờ sờ dấu răng trên cổ, cảm thấy có chút đau đầu: “ Một người ba mươi tuổi, vẫn còn hung hăng như vậy, có chút bất kính với người già”

Cảnh Huyên liếc mắt nhìn, ồ, thật bắt mắt: “ Đã nói ….là bị ma cắn rồi mà”. Miệng cô ngậm bọt kem đánh răng, giọng nói ngọng nghịu không rõ ràng, nhưng vẫn thấy rõ sự hả hê trong đó.

Khương Hàn gõ nhẹ lên đầu cô: “ Vậy hẳn là do ma nữ làm rồi!”

Cảnh Huyên kéo cổ áo sơ mi cho anh xem, những dấu hôn anh để lại đã thâm tím, lại còn giữa hai bầu ngực ngực, khiến cô có chút xấu hổ. Cô nhổ ra một ngụm bọt kem, rốt cuộc có thể nói rõ hơn một chút: “ Ăn miếng trả miếng, anh cũng thế mà em cũng thế.”

Khương Hàn xoa đầu cô, mỉm cười hỏi: “ Em không còn giận nữa à?”

“ Ai tức giận chứ?” Cô nhướng mày, nhìn anh với vẻ mặt bướng bỉnh.

Đêm qua ở chọc giận anh ở trên giường, suýt chút nữa chủ động đè lại anh.

Anh vẫn nhớ rõ cảnh tượng khốc liệt đó!

Anh nói không giận thì ai mà tin được!

Nhưng tình hình lúc này, có lẽ là đã hết giận?

Không uổng công tối qua anh tận tình chăm sóc cô.

Cảnh Huyên cũng nhớ lại hình ảnh tối qua, mức độ xấu hộ tăng lên vài cấp. Cô cũng thử vài động tác khó, hơn nữa anh cũng ra sức vừa phải. Một người rõ ràng lãnh đạm như vậy, nhưng trên giường lại như một người khác, dày vò cô không thương tiếc.

Không ngạc nhiên khi Giản Thư Dao nói rằng tất cả đàn ông đều có ham muốn, đặc biệt là những gã đàn ông lớn tuổi.

Tuy anh chưa đến nỗi già.

Cảnh Huyên nheo mắt nhìn anh, dấu răng trên cổ bị cắn khi ân ái. Hai người chiếm hữu lẫn nhau như phát điên, hận không thể đem đối phương hòa làm một với mình. Loại kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt và cảm giác được lêи đỉиɦ khiến cô hoàn toàn mất kiểm soát.

Đến lúc anh phản ứng lại, thì mọi thứ đã quá muộn rồi.

Cho nên, không thể trách cô, có trách thì nên trách anh!

Sau khi Cảnh Huyên đánh răng xong, nghiêng đầu nhìn anh, tình yêu và tìиɧ ɖu͙© là hai thứ không thể tách rời, yêu một người không thể nào che dấu được. Cô có thể cảm nhận được anh yêu mình, như vậy là đủ rồi.

Bất luận tình yêu này có đủ sâu đậm hay không, chỉ cần giây phút này cô thuộc về anh, vậy là đủ.

Suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì, Trương Nghệ Hiên gì đó, dù tài giỏi đến mấy cũng đã là quá khứ rồi.

Khương Hàn bị cô làm cho sửng sốt, đánh răng xong, liền lấy khăn lau miệng, sau đó trực tiếp đè cô ra mặt bàn.

Một tay ôm eo cô, một tay giữ lấy cổ cô, cả người đè lên cô, điên cuồng đâm rút….

Cảnh Huyên trước giờ vẫn không hiểu, khi đôi tình nhân ở cùng một chỗ, anh chạm vào em, em chạm vào anh, lại dẫn tới chuyện không đứng đắn!

Hiện tại cô có thấy được, tình yêu vốn dĩ là thử thách lẫn nhau, không ngừng chạm vào, không ngừng chiếm hữu, xác nhận hết lần này đến lần khác xem đối phương có phải là của mình hay không.

Lặp đi lặp lại như vậy, không biết bao nhiêu cho đủ.

Cô ngửa mặt đón lấy nụ hôn của anh, vừa nóng bỏng vừa hung hãn, khiến cô không còn chút sức lực nào để chống trả.

Trước khi kịp nhận ra, cô đã hoàn toàn ôm lấy anh. Anh đỡ cô bằng một tay, tay còn lại thò tay vào quần áo của cô, da thịt tiếp xúc, ai cũng đều nóng như lửa.

Khương Hàn ôm lấy cô, xoay người đi vào phòng ngủ….



Ham muốn ~ du͙© vọиɠ ~ quá ~ độ, nên khi Giản Thư Giao đến, vẻ mặt của cô không được phấn chấn lắm.

“ Đúng là người trẻ, thật không biết tiết chế.” Giản Thư Dao lắc đầu thở dài.

Cảnh Huyên trợn mắt nhìn cô: “ Cô thì biết gì chứ.”

Giản Thư Dao nhướng mày, “ Đúng rồi, chị đây lăn lộn nhiều năm trong thương trường rồi nên cái gì cũng không biết. Nào, mau nói cho chị biết Khương ảnh đế thể lực thế nào? Có phải là loại nam nhân thô bạo không?

Cảnh Huyên đá cô qua bàn: “ Đi chết đi!”

“ Chia sẻ ra đi! Nếu không thì là do anh ta không thể? Bên ngoài mạnh mẽ như vậy, nhưng lại không thể dùng được?”

“ Không phải như vậy!” Cảnh Huyên theo bản năng đáp lại.

“ Yoyo, tớ cũng nghĩ vậy, nhìn bộ dáng phóng túng và mệt mỏi kia của cậu là biết rồi.”

Lúc này Cảnh Huyên mới ý thức được Thư Dao đang khıêυ khí©h mình, hừ nhẹ một tiếng, lập tức đổi chủ đề: “ Sao cậu lại đến đây? Trợ lý của tớ à! Sinh nhật thần tượng của cậu đã kết thúc rồi!” Nghĩ đến đây, cô cảm thấy có chút áy náy. Cô không nói lời nào, liền cùng Khương Hàn đi Hy Lạp, bỏ lại Giản Thư Dao đơn độc ở đoàn phim, cũng vì thế mà bỏ lỡ cơ hội gửi lời chúc phúc đến thần tượng.

Đôi mắt và lông mày của Giản Thư Dao đột nhiên trầm xuống, "Tớ đến đây để thông báo với cậu biết, tớ sẽ ra nước ngoài trong vài tháng tới, và tớ sẽ không quay về trong thời gian ngắn. Tớ đến để tạm biệt cậu. "

“ Sao lại đột nhiên muốn ra nước ngoài? Đi đâu? Làm gì?”

“ Cậu đừng hỏi nữa, tớ sẽ đi Nam Mỹ, hai tháng sau sẽ quay về”

“Tớ nghe nói cộng đồng người Hoa bên đó rất hỗn loạn, cậu đến đấy làm gì?” Cảnh Huyên có chút hiếu kỳ, Giản Thư Dao tiếng Anh còn chưa nói tốt, huống chi là tiếng Tây Ban Nha. Lại còn đi Nam Mỹ lâu như vậy, cũng không phải đi du lịch chứ!

“ Ôi trời, đừng hỏi, chỉ đi chơi thôi mà, còn có thể làm gì khác chứ. Cậu yên tâm, có người đi cùng tớ mà, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Cô hướng ánh mắt về phía cửa sổ của quán cà phê, ánh mắt không giấu nổi sự u ám.

Cảnh Huyên biết tính Giản Thư Dao rất cứng đầu, cô ấy nhất định sẽ không nói về những điều mình không muốn.

“ Vậy cậu đi cẩn thận, tớ chờ cậu quay về.”

“ Biết rồi.” Giản Thư Dao cầm lấy túi xách, “ Tớ phải lên máy bay rồi, khi nào về sẽ liên lạc với cậu.”

Cảnh Huyên nhìn Giản Thư Dao rời đi, mới khẽ thở dài, đeo khẩu trang rồi đi về. Cô quen biết Giản Thư Dao đã lâu, hồi trung học, cô ấy là một nữ sinh chuyển trường và khá nổi loạn. Nếu không có sự sắp xếp ngẫu nhiên đó, hai người có lẽ đã không thể trở thành bạn, hơn nữa còn ở bên nhau nhiều năm như vậy.

Khi nộp đơn đăng ký thi đại học, Cảnh Huyên hỏi cô: “ Cậu sau này muốn làm gì?”

Cô không suy nghĩ nhiều, lắc lắc đầu nói: “ Không biết nữa.”

Sau đó, cũng vì Cảnh Huyên mà nộp đơn vào Cục Biểu diễn Điện ảnh Trung Quốc, cô ấy nói: "Học cái gì cũng vậy. Dù sao tớ cũng sẽ không học quản trị kinh doanh."

Cảnh Huyên cũng biết một chút về gia cảnh của cô. Một gia đình giàu có ba đời. Giản Thư Dao là con một trong nhà, từ nhỏ cha cô đã bồi dưỡng thành người kế nghiệp, nên những yêu cầu của ông đối với cô có chút khắt khe. Cô được truyền tư duy kinh doanh từ khi sinh ra và được dạy cách nhìn ra mặt tối và tàn nhẫn của thế giới. Cô được chăm sóc rất ít từ khi còn nhỏ và tính cách hơi cực đoan. mẹ cô khiến cô suy sụp hoàn toàn, còn ba cô thì hoàn toàn bế tắc, làm sao nổi loạn đến được. Đổi lại, từ nhỏ cô rất ít khi nhận được sự quan tâm của cha mẹ, tính cách từ đó trở nên cực đoan hơn. Sau khi mẹ mất, cô hoàn toàn sụp đổ, giữa hai bố con chỉ toàn cãi vã.

Không biết lần này xảy ra chuyện gì, Cảnh Huyên có linh cảm, chắc là có liên quan đến cha của Giản Thư Dao.

Cô lắc đầu không nghĩ nữa, chuyện nhà người khác rất khó đánh giá.

Lúc quay về trường quay, vừa hay gặp Trình Dương, cậu ta đang cho con mèo, tên Lizi, của mình ăn. Cảnh Huyên nghiêng người, ôm Lizi vào lòng, hỏi cậu ta: “ Có thể tạm thời để tôi chăm sóc một thời gian không? Vừa hay có thể bồi dưỡng tình cảm.” Trong bộ phim, con mèo này thuộc về Cảnh Huyên.

Trình Dương sững sờ một lúc, sau đó cười nói: "Được chứ! Nhưng con mèo này nuôi cũng khá phiền phức, chị phải chăm sóc nó và chơi với nó."

“ Không thành vấn đề, tôi có thể làm được.”

Ở xa có tiếng người gọi lớn: “ Anh Khương cảnh tiếp theo đến lượt của anh rồi, nhớ chuẩn bị nhé.”

Khoảng cách rất xa, giọng nói có chút mơ hồ, nhưng Cảnh Huyên và Trình Dương đều nghe thấy rõ. Cảnh Huyên trong tiềm thức muốn nhìn sang, vừa đứng dậy, cả người đều sững sờ trong chốc lát. Trình Dương đột nhiên mím môi hỏi: "Chị và anh Khương......... Có phải là đang hẹn hò không?" Cậu ta cầm con mèo, ôm vào lòng rồi từ từ vuốt lông con mèo, như thể anh vô tình nói, nhưng giọng điệu có chút kiên định.

Cảnh Huyên há miệng thở dốc, cuối cùng cũng gật đầu, "Ừm, chỉ là tình hình hiện tại không được tốt lắm, nên tôi cũng không định công khai."

Trình Dương mỉm cười, ánh mắt tuy dịu dàng nhưng vẻ mặt lại có phần cô đơn, "Vậy thì chúc phúc cho chị, đừng lo lắng, tôi sẽ không nói nhảm đâu."

Cảnh Huyên cười ngại ngùng: “ Cảm ơn cậu.”

Sau đó chào tạm biệt, đi xem quay phim, Khương Hàn đã chuẩn bị xong, đang ở bên kia chờ. Trong đám đông, ánh mắt của Cảnh Huyên tập trung vào cổ của anh. Hồi sáng, lúc đang trang điểm, cô có ngồi bên cạnh nhìn theo, nhân viên trang điểm và Khương Hàn là người quen, có trêu chọc anh vài câu. Cảnh Huyên nghe xong, mặt đỏ bừng, Mẫn Hạo vẫn nhìn cô đầy ẩn ý, nhìn tới nỗi cô không nhịn được mà chui xuống bàn, cuối cùng đành phải bỏ chạy.

Không biết là có che được nó không.

Lúc này nhìn lại, đã không còn thấy nữa, thật khâm phục nhân viên trang điểm, có thể che được dấu vết to như vậy.

Tuy nhiên khi quay cả hai quay phim cùng đối phương, Cảnh Huyên nhìn gần đến, dấu vết đó vẫn có thể nhìn thấy, khi đến gần lại càng nhìn rõ hơn. Tuy có chút mờ nhạt nhưng vẫn nhìn ra được đó là dấu hôn.Nghĩ lại một chút, vừa rồi Khương Hàn cùng Dịch Minh Lãng và Ôn Viện Viện, thật khó tin là anh có thể bình tĩnh như vậy.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Khương Hàn ngẩng đầu, hơi nhếch mày, Cảnh Huyên thoáng chốc liền đỏ mặt.

Trình Nghệ Hiên đứng ở bên cạnh Khương Hàn, cô có thể nhìn thấy dấu hôn kia, trái tim nóng lên như đang nung trên lửa vậy, đau đớn và se lại.

Đạo diễn hét lên: “!” Nhưng vẻ đỏ bừng trên mặt Cảnh Huyên vẫn không thể biến mất, gốc tai cũng đỏ bừng, như sắp rỉ ra máu.

"Cảnh Huyên, sao mặt của em lại đỏ như vậy? Góc này quay cận cảnh khuôn mặt của em, hãy điều chỉnh lại đi."

Nói chưa dứt lời, khuôn mặt cô càng lúc càng đỏ lên, cuối cùng đành xin nghỉ năm phút.

Cô ngồi một bên, hít một hơi thật sâu, Khương Hàn bước tới, đưa tới chai nước đá, nhìn cô với thích thú, ghé bên tai cô nói: “ Đang suy nghĩ điều gì mà mặt lại đỏ như vậy?”

Cảnh Huyên nhìn chai nước đá trên tay, trợn mắt dữ tợn nhìn anh nói không biết xấu hổ.

Vất vả lắm mới có thể quay xong cảnh này, Cảnh Huyên đi vào phòng thay đồ để tẩy trang. Cô không phải là diễn viên nổi tiếng, không giống như Tưởng Hân và Ôn Viên Viên, có một phòng thay đồ riêng. Cô phải ở chung phòng thay đồ với nhiều nữ diễn viên hạng hai, hạng ba và thậm chí hạng mười tám.

Lúc cô bước vào phòng, đã có rất nhiều người ở đó, tụm năm tụm ba tán chuyện.

“ Tối hôm qua các cô có nhìn thấy không, Trình Nghệ Hiên đi lên tầng cao nhất, nửa đêm mới thấy cô ta đi xuống.” Một nữ minh tinh nói.

Một người khác cười nói: “ Làm sao cô biết được cô ta đi xuống lúc nửa đêm.”

"Nhìn đèn báo thang máy, chỉ có Khương Hàn sống ở tầng cao nhất, tôi rất tò mò khi cô ấy đi lên, nên đã cử trợ lý của mình đến xem, nửa đêm mới thấy người xuống, nói cho cô biết một chút, thời gian dài như vậy ……Hehe, ngươi hiểu chứ! "

"Hôm nay các ngươi không thấy à, trên cổ của Khương ảnh đế, chậc chậc!"

“ Tôi thấy, giống như nối lại tình xưa, hừng hực khí thế.”

…………….

Cảnh Huyên nghe mấy lời này, cô thấy lửa giận của mình liên tục dâng lên.

Gì mà nối lại tình cũ, đồ khốn nạn!