Chương 39

Thật trùng hợp, Trình Nghệ Hiên cũng vừa lúc tiến vào, thần sắc cô có chút hoảng hốt, sắc mặt có vẻ tái nhợt, hoảng hốt ngồi xuống, không chú ý tới xung quanh, phòng hóa trang bỗng nhiên an tĩnh lại, Cảnh Huyên đang tức giận cũng bình ổn lại, thanh giả tự thanh, là một minh tinh dễ bị chú ý nhiều hơn, rất nhiều chuyện chính là như vậy, không thể nói rõ.

Cũng không thể người khác nói một lần thì cô liền giận một lần, cũng không nói lại người khác, cô tin tưởng Khương Hàn, như thế là đủ rồi.

Cô rầu rĩ ngồi xuống, không nhanh chóng tẩy trang, tựa lưng vào ghế, lấy điện thoại di động ra gửi cho Khương Hàn một tin nhắn: “Dụ ong dẫn bướm !!! ”

Bốn chữ, ba dấu chấm than, tuy rằng trong lòng hiểu được việc này không trách Khương Hàn, nhưng cảm xúc chính là không khống chế được.

Trợ lý Trình Nghệ Hiên đi theo, nhỏ giọng nói chuyện với cô: "Chị Nghệ Hiên, chị không sao chứ? Sắc mặt sao lại không tốt như vậy, là không thoải mái sao? ”

Trình Nghệ Hiên lắc đầu, trang điểm được một nửa, bỗng nhiên xông ra ngoài.

Trợ lý phía sau đang hô: "Chị Nghệ Hiên, chị đi đâu vậy? ”

Nói xong, người liền chạy xa, trợ lý có chút lo lắng, muốn đuổi theo, bỗng nhiên lại quay đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua mấy người đang trong phòng, mặc kệ Trình Nghệ Hiên có nghe thấy hay không, cô nghe thấy.

“Chị Nghệ Hiên của chúng tôi tính tình luôn rất tốt, các ngươi không cần quá đáng” - trợ lý bỗng nhiên nói như vậy.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, có chút xấu hổ, Cảnh Huyên vẫn như cũ gõ điện thoại di động, Khương Hàn không trả lời, phỏng chừng là không nhìn thấy, cô yên lặng đem điện thoại di động bỏ vào trong túi, chậm rãi tẩy trang.

Trợ lý cũng đi rồi, trong phòng lại náo nhiệt hẳn lên.

"Trình Nghệ Hiên không phải là nghe thấy rồi chứ!"

- Nghe thấy thì nghe thấy, dám làm còn không cho nói à”.

"Nhưng mà..."

"Nhưng là cái gì nha, nhìn cậu nhát gan kìa, không phải chỉ là có một người cha nuôi vĩ đại thôi sao? Chảnh cái gì chứ, nhìn không quen bộ dạng giả mù của cô ta, giả vờ cho ai xem chứ! Ngoài việc có một chút bối cảnh thì còn gì nữa đâu chứ…”.

"Thật ra tôi cảm thấy, con người Nghệ Hiên cũng không tệ."

“Xía, chị Nghệ Hiên, thế mà cũng gọi được à?”.

"Có chút quá đáng nha! Người ta cũng không làm gì sai, cô nói như vậy là hơi quá đáng rồi đấy”.

……

Trong phòng lại an tĩnh lại, mọi người đều tự tẩy trang, không khí im lặng một cách quỷ dị.

Cảnh Huyên thu dọn xong đồ đạc, đứng trước gương, chậm rãi xoay người, ánh mắt đảo qua, nhìn mấy người, bỗng nhiên mở miệng: "Không có việc gì thì không nên nói lung tung, Trình Nghệ Hiên là người như thế nào tôi không biết, nhưng anh tôi không phải người như vậy,anh ấy là người rất truyền thống, rất thân sĩ, sẽ không làm khó phụ nữ khác, nửa đêm đến khách sạn hẹn hò, việc này anh ấy sẽ không làm, muốn làm cũng là quang minh chính đại, sẽ không giấu diếm, các người cũng có hợp tác với anh ấy, anh ấy là loại nhân phẩm gì, trong lòng các người rõ ràng, Vì vậy, không được nói chuyện bừa bãi, như vậy sẽ không tốt cho bất cứ ai đâu”.

Nói một câu dài như vậy, Cảnh Huyên từ đầu tới cuối không có cảm xúc gì, cứ bình tĩnh nói ra, mấy người họ quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn Cảnh Huyên, cảm giác tồn tại của Cảnh Huyên luôn luôn không mạnh, bởi vì là người mới, hơn nữa làm người lại khiêm tốn, nói chuyện luôn luôn là mỉm cười mềm mại, thoạt nhìn chính là loại tiểu cô nương ôn hòa vô hại, cho dù dư luận bên ngoài nói cô như thế nào, ở trong lòng những người trong đoàn làm phim, hình tượng của cô vẫn chính là như vậy, tiểu cô nương nhu thuận, bởi vì diện mạo, thoạt nhìn so với tuổi thật còn nhỏ hơn, không ai thật sự coi trọng cô.

Đây là lần đầu tiên, cô dùng loại ngữ khí lãnh đạm đến lạnh lùng này nói chuyện, thần sắc thoạt nhìn rất không tốt, phảng phất đang đè nén tức giận, nhưng ngoài mặt thoạt nhìn lại rất bình thường, nhìn thấy mấy người kia trong lòng run lên, nghĩ thầm, quả nhiên, tính cách của cừu nhoe, có bối cảnh như vậy, đều không thể xem thường.

Nếu đổi thành các cô ấy, trong trường hợp như vậy, nếu nhìn không quen cũng sẽ không ra mặt nói nhiều lời như vậy

Nhưng Cảnh Huyên thì khác, cô không sợ đắc tội với người khác, đã nói chính là nói rồi, đây chính là khác biệt của có bối cảnh và không có bối cảnh chống lưng

Nhìn qua rất bi thương, nhưng đây chính là thực tế.

Cảnh Huyên cũng không nghĩ nhiều như vậy, nếu như người khác nói là cô, hôm nay cô cũng sẽ không đứng lên nói mấy câu như vậy, nhưng nói Khương Hàn, cô tuyệt đối không nhịn được.

Không phải vấn đề bối cảnh hay không có bối cảnh, là vấn đề nguyên tắc, ở chỗ cô, Khương Hàn chính là nguyên tắc của cô, người khác không thể chạm vào.

Một nữ diễn viên ngước nhìn: "Chúng tôi chi là nói đùa vài câu thôi”.

Cảnh Huyên mím môi: "Trò đùa này có chút quá rồi, tất cả mọi người đều là người trong giới, dư luận đáng sợ đến mức nào các người cũng không phải không biết, thanh danh tốt đến đâu cũng không chịu nổi từng chút từng chút bại hoại. ”

Mấy nữ minh tinh hai mặt nhìn nhau, vốn nữ sinh đều thích tám chuyện, nói ra bất quá mọi người vui vẻ một chút, không nghĩ tới gặp được một nghiêm túc như vậy.

Có chút mất hứng thú, nhưng mấy người đều không nói gì, thứ nhất thân phận Cảnh Huyên bày ra ở nơi đó, thứ hai Cảnh Huyên nói đích thật là thật, người từng hợp tác với Khương Hàn đều biết, anh ta nổi danh giữ mình trong sạch, bình thường cũng không thích giao tiếp, cả người nhìn có chút lãnh đạm, đừng nói là tiếp xúc với nữ minh tinh, cho dù là có người ta dán lên trên người anh ta, anh ta đều sẽ bảo trì khoảng cách thích hợp, cho dù là ở cùng Trình Nghệ Hiên hai tháng kia, truyền thông cũng không chụp được hình ảnh thân mật của hai người ở nơi công cộng.

Cảnh Huyên cũng không muốn nghe các cô trả lời, cho dù có nói tiếp cũng không vui vẻ gì, có nhiều thời gian bát quái như vậy, còn không bằng cân nhắc kịch bản một chút, nâng cao khả năng diễn xuất nhiều hơn.

Gặp người khác sống tốt thì nói người ta có bối cảnh, cũng không nhìn người ta có bối cảnh còn cố gắng như vậy, cho dù Cảnh Huyên có chán ghét Trình Nghệ Hiên, cô cũng không thể không thừa nhận, diễn xuất của Trình Nghệ Hiên thật sự tốt, cho dù là nhận vai diễn gì, nhân vật khó nắm chắc bao nhiêu, cô đều có thể diễn giải rất tốt.

Khương Hàn cũng vậy, điều kiện nhà anh cho dù mấy thế hệ tiếp theo không làm việc cũng đủ ăn uống, nhưng anh vào giới diễn xuất, đều dựa vào chính mình, liều mạng nhờ thực lực, liều mạng diễn xuất, điều kiện gian khổ đến đâu cũng không thấy anh hé răng một tiếng.

Thế giới này thực sự sẽ không công bằng, nhưng đó không phải là lý do để không làm việc chăm chỉ.

Vừa rồi nữ minh tinh mắng Trình Nghệ Hiên không phải chỉ có mỗi cha nuôi vĩ đại, Cảnh Huyên đúng là có chút ấn tượng, hơn ba mươi tuổi, còn là một tiểu minh tinh hạng ba, nghề này, vốn là ăn cơm nhờ thanh xuân, đến tuổi này còn chưa nổi tiếng, về sau hy vọng cũng không lớn.

Nhưng nhìn tâm tính của cô ta, đời này phỏng chừng cũng khó mà nổi tiếng.

Cảnh Huyên ngẩng đầu đi ra ngoài, lưng thẳng tắp, trong lòng ấm một bụng tức giận.

Kỳ thật cũng không phải là chuyện lớn, nhưng chính là tức giận.

Khương Hàn tam quan chính trực như vậy, sao còn có người nghĩ anh như thế, anh là người nửa đêm sẽ hẹn bạn gái cũ đến vui vẻ hay sao?

Cô thở phì phì đi ra ngoài, đẩy cửa ra liền nhìn thấy người dựa vào tường bên cạnh, Khương Hàn thay một thân quần áo, áo sơ mi màu xám, quần jean, tay áo kéo đến khuỷu tay, lộ ra một cánh tay rắn chắc, anh tựa vào tường, hút thuốc, thoáng nhìn thấy cô đi ra, giương mắt lên một cái, trong ánh mắt hàm chứa ý cười.

Cảnh Huyên trong nháy mắt liền có loại trực giác, anh nghe thấy hết rồi.

Nhất thời cảm thấy hoảng hốt, quay mắt đi, không nhìn anh nữa.

Khương Hàn vò điếu thuốc, lại nắm lấy tay cô, kéo cô đi về phía trước.

Lúc cô nhắn tin anh ngẩn người một lát, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ba dấu chấm than chói mắt kia khiến anh có dự cảm không tốt, muốn hỏi cô làm sao vậy, nhưng lại cảm thấy cô phỏng chừng đang tức giận, hỏi cũng không hỏi, liền hỏi người của đoàn làm phim vị trí của cô, lại đây tìm cô.

Còn chưa gõ cửa, đã nghe thấy cô nói chuyện bên trong, bàn tay giơ lên bỗng dưng dừng lại ở đó.

Sau đó cứ tựa vào cửa nghe cô liên tục nói một hơi dài, tựa như liều mạng muốn chứng minh mình, cố gắng tìm ra chứng cớ phản bác, có vẻ có chút ấu trĩ, nhưng không hiểu sao lại bị cô làm cho xúc động.

Tựa như quãng thời gian dài trước đây, anh đánh nhau với mọi người ở trường, vết thương đầy mình, trở về cha muốn đánh anh, cô chắn trước mặt anh khóc, tranh cãi thay anh.

Đó là một cảm giác rất kỳ diệu, trên thế giới này, tất cả mọi người đều là duy nhất, nhưng sẽ luôn luôn có một người, sẽ đứng trước mặt bạn, cố gắng để ngăn chặn ác ý của thế giới này thay bạn.

Đi xa khỏi đó, anh đứng lại, quay lại, đối mặt với cô, một tay ôm cô, thở dài, nói: "Cô gái ngốc nghếch!" ”

Giọng nói Cảnh Huyên rầu rĩ: "Đều do anh hết, lớn lên đẹp như vậy, nhiều người đều nhớ thương anh”

"Ừm, đều do anh” - Anh cười và xoa đầu cô - "Sau này đừng vì anh mà đi tranh luận, đứa nhỏ ngốc, miệng mọc trên người người khác, thích nói như thế nào thì nói đi! Để ý những thứ này thì sớm tức chết"- Anh nắm vai cô, kéo ra một khoảng cách, đối diện với ánh mắt của cô: "Em tin anh, là đủ rồi. ”

Anh không cần cả thế giới tin anh, anh chỉ cần em.

Cảnh Huyên buồn bực nhíu mày, thanh âm cũng trầm thấp: "Em chỉ là nhìn không quen người khác ác ý đồn đoán về anh" - Cô cúi đầu, đá một cái trên mặt đất, toàn thân bị buồn bã vây quanh.

Khương Hàn nhịn không được nở nụ cười, đem cô kéo vào trong ngực, cúi đầu đi tìm cánh môi cô, hôn lên, mang theo chút mùi thuốc lá, cùng khí tức độc đáo trên người anh, Cảnh Huyên bỗng nhiên cảm thấy mềm lòng giống như muốn hòa tan.

Đúng vậy, quan tâm nhiều như vậy làm cái gì, người khác nói như thế nào, Khương Hàn vẫn là Khương Hàn cô quen biết, sẽ không thay đổi.

Nụ hôn vừa dịu dàng lại triền miên, thật lâu sau, anh mới buông cô ra, nhìn con ngươi trong trẻo của cô, chậm rãi nở nụ cười: "Có dễ chịu hơn chút nào không?”.

"Anh đang dỗ dành em à?" - Nào có ai dỗ dành người khác mà lại dùng nụ hôn.

"Nhìn không ra sao?" - Anh đăm chiêu sờ sờ cánh môi, cười nói.

“......”

Được rồi, Cảnh Huyên không hiểu sao bị lấy lòng, nhếch miệng nở nụ cười, "Còn chưa đủ..."

Anh rất nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Đêm nay bồi thường cho em? ”

Cảnh Huyên vốn không có ý đó, nhưng nghe anh nói vậy, trong nháy mắt liền nghiêng người, trên mặt đỏ lên, giơ tay đánh anh một cái, anh không nhúc nhích, nhếch khóe môi, nụ cười có chút tà tính.

Anh như vậy, là dáng vẻ người bên ngoài nhìn không thấy, chỉ thuộc về cô, nghĩ tới đây, cô cảm thấy tâm tình rốt cục sáng sủa hơn một chút.

Trộm gà không được mất nắm gạo, Cảnh Huyên cũng không náo loạn, lôi kéo anh đi đến khách sạn.

Vừa rồi hai người đứng ở góc sau một tòa kiến trúc, lúc này đi tới, Cảnh Huyên mới nhìn thấy Trình Nghệ Hiên.

Cô đứng ở góc đường, ánh mắt trống rỗng nhìn hai người đang đi tới trước mặt.

Cảnh Huyên có thể rõ ràng cảm giác được, l*иg ngực của cô thấp thỏm, như đang đè nén điều gì đó.