Chương 41

Editor: Nguyễn Quyên

Lúc sau, Lại Hiên nhận được một đoạn tin nhắn, cô bấm vào xem, thì ra là tin nhắn của Trình Dịch Phi, La Nghi đột nhiên giật lấy điện thoại xem ——

“Xin lỗi em, làm phiền em rồi, vừa nãy tôi quay chương trình thì liền nghĩ đến em.”

Liền nghĩ đến em!

Liền nghĩ đến em!

Trong đầu của Lại Hiên lặp đi lặp lại hai lần, cảm thấy có chuyện gì đó.

Mối tình đầu, Anh ấy nhớ đến mình? Quan trọng là —— Tôi không phải người đó a!

Lại hiên có chút mơ hồ, chỉ trả lời: “Không có gì”. Sau đó lại cảm thấy vô cùng rối ren, cô vẫn cẩn thận lưu lại số điện thoại của Trình Dịch Phi.

La Nghi vui mừng, nói: “Anh ấy lấy cậu làm bia đỡ đạn!”

Được thôi! Làm bia đỡ đạn cũng không tệ lắm.

Cô thật sự rất muốn hỏi Trình Dịch Phi sao lại có số điện thoại của cô, nhưng cuối cùng cô cũng không có đủ dũng khí để hỏi, và cô ấy cũng không nghĩ ra được lý do đặc biệt nào cả, nếu như cô hỏi thì giống như cô đang tự mình đa tình.

Lại Hiên gửi bản thu âm thử đi, thì ngay lập tức nhận được phản hồi, yêu cầu cô ấy phải gấp rút đến thành phố A để diễn tập.

Cô là người diễn đầu tiên của vòng sơ khảo, tổng cộng có mười hai người được sắp xếp vào vòng này, đợi đến khi Lại Hiên đến đài truyền hình, mọi người cũng đã đến gần hết rồi, người hướng dẫn nhìn thấy bản thu âm của cô, rồi gật gật đầu, nói: “Cô trình bày đầy đủ cho tôi xem.”

Cuối cùng người đó chỉ nói vài câu: “Không tệ, chỉ cần thay đổi l*иg tiếng, đoạn mở đầu hơi ồn, hãy hạ thấp âm lượng xuống thấp nhất. Đừng quá cứng đơ người khi lên cao, tự nhiên chút, còn nữa, ánh mắt phải hướng vào đúng vị trí khi máy ảnh đến gần...”

Lại Hiên đã mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị nội dung của tiết mục, nhưng bây giờ cô cảm thấy vô cùng chán nản, cô gọi điện thoại giải bày với Điện Thanh: “Sao tớ lại cảm thấy mình vô cùng vô dụng khi nghe những lời nhận xét của người hướng dẫn, cậu nói xem có phải tớ đang bị coi thường không? Tớ biết là Trình Dịch Phi là người am hiểu nhạc Rock nhất, vậy mà tớ lại khoe khoang trước mặt anh ấy, ra vẻ ta đây, đúng là không biết tự lượng sức mình...”

Điện Thanh ậm ừ tán thành: “Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng nhận ra được vấn đề rồi! Người ta đã học nhạc từ nhỏ, sau đó tốt nghiệp khoa âm nhạc, chuyên ngành của anh ấy chắc chắn tốt hơn Thiếu niên cung của cậu rồi, cậu còn chưa hiểu ra sao.” Cô cảm thấy mình cũng không nên đánh người, liền đổi đề tài: “Dù sao thì cậu cũng lộ diện rồi, phong thái đẹp là được.”

Không nói sẽ tốt hơn...

Lại Hiên càng thêm buồn phiền.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân mình cách xa Trình Dịch Phi đến vậy, trong năm đầu tiên ra mắt liền giành được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc, sau này nổi tiếng nhờ đóng vai trong bộ phim Đài Loan nổi tiếng, bóng dáng anh ấy đều xuất hiện trên khắp các trang báo, lúc đó cô đã luôn mong ước ngày nào đó sẽ đứng chung màn ảnh cùng với anh ấy, nhưng giờ nghĩ lại thấy mình thật ngây thơ.

Khi đó, có lẽ anh ấy cũng rất mệt mỏi!

“Linh hồn kỷ” là chương trình được phát sóng trực tiếp, công đoạn chuẩn bị bắt đầu ngay từ tuần đầu tiên, phía bên nhà sản xuất cũng đã giải thích với họ: “Mục đích của buổi tuyển chọn này là để tạo điều kiện cho những người mới có cơ hội thể hiện tài năng của bản thân, nhưng thực tế vẫn có ẩn ý của nó, các cậu đều biết rằng, bốn vị cố vấn lần này phân ra bốn lĩnh vực khác nhau, như trong giới ca sĩ thì có A Lan, người có tiếng trong chương trình tống nghệ là La Trí Nguyên, người tiên phong nhạc Rock là Diêm Đông và Trình Dịch Phi. Thành tích của họ có thể nói là ưu tú nhất trong lĩnh vực mà họ theo đuổi, họ đều có công ty riêng, tôi đã thảo luận cùng với họ, họ muốn nhân cơ hội này để tìm kiếm những nhân tố mới mẻ. Vì vậy, mọi người cố gắng thể hiện cho thật tốt, nếu bốn vị này có thể ký hợp đồng cùng với các cậu, các cậu mới thực sư chính thức bước vào làng giải trí.

Lại Hiên biết rằng Trình Dịch Phi sau khi lui về hậu trường, anh ấy đã thành lập Studio Phi Phàm, và bắt đầu làm phim, giá trị của anh ấy ngày càng được khẳng định.

Nếu cô có thể ký hợp đồng với Studio Phi Phàm thì cũng xem như lại gần anh ấy được một chút!

Cuối cùng thì ba mẹ cô cũng biết chuyên cô sẽ tham gia chương trình tìm kiếm tài năng, khi mẹ của cô gọi điện đến, cô ấy theo bản năng cầm điện thoại ra xa.

Quả nhiên ——

“Lại Hiên, mày muốn tạo phản rồi à! Mày điên rồi, mày muốn mẹ chết à, mày vào làng giải trí để làm gì hả, mẹ mày nuôi mày ăn học cực khổ không phải để mày vào nơi đó, coi như học hành thành công cốc hết rồi...”

Giọng của mẹ Lại Hiên vẫn vang vọng như mọi khi, cô đã sớm quen với việc hỏi dồn dập của mẹ mình rồi, nên cô phải ngăn mẹ mình lại trước khi bà nói càng hăng hái hơn nữa: “Mẹ à...mẹ...con với mẹ bình tĩnh lại chút, uống miếng nước, bớt giận, xin phiên tòa cho phép bị cáo trình bày, mẹ nghe con trước đã!”

Mẹ Lại Hiên rốt cuộc cũng hít một hơi, nhân từ cho cô cơ hội nói: “Con nói đi!”

Lại Hiên thở ra tiếng, lên tiếng dỗ dành mẹ: “Mẹ xem, con gái của mẹ xin như hoa như vậy, mẹ không thể giấu bông hoa này mà thưởng thức một mình được! Mẹ hãy cho mọi người cơ hội đi, đợi đến khi con nổi tiếng rồi, người ta sẽ hỏi ai sinh ra con mà sao lại xinh đẹp, đoan trang như vậy, lúc đó con nhất định sẽ trả lời là mẹ đã sinh ra con, huống hồ chương trình tuyển chọn lại diễn ra ở trước cửa Ứng Thành, sẵn tiện con ra ngoài chơi luôn...”

Mẹ Lại Hiên: “Hừ... Con đừng đùa nữa, mau từ bỏ đi, trở về nhà đi, mẹ hứa sẽ không gϊếŧ con đâu.”

Nghe giọng điệu của mẹ dường như đã dịu xuống, Lại Hiên tiếp tục lấp lửng nói: “Mẹ, con đã hơn 20 tuổi rồi, đến tuổi kết hôn được rồi, mẹ cứ yên tâm mà cho con đi chơi đi! Thật là, con chỉ đi chơi cho vui thôi, con chính là từ Thiếu niên cung đi ra, ai nhìn ra được con chứ! Nói không chừng lần đầu tiên ra biểu diễn liền bị người ta đuổi xuống, đến lúc đó con nhất định ngoan ngoãn về nhà, mẹ cứ cho con bay xa đi, con bảo đảm...”

Mẹ La chán nản, không kiên nhẫn nói: “Con bị ma ám rồi à! Bỏ đi, bỏ đi, không quản con nữa, sớm trở về đấy, ba con sẽ sắp xếp cho con chỗ làm việc ở công ty tạp chí, lại gần nhà, không tệ đâu.”

“Con biết rồi.”

Cúp điện thoại, Lại Hiên có chút phiền muộn.

Bị ma quỷ ám sao?

Cũng có thể lắm!

Phật bảo vừa đọc liền si mê, cô đã hoàn toàn chấp mê bất ngộ, cũng không có ý định tỉnh ngộ.

Một nhóm gồm 12 người được bố trí ở một khách sạn gần đài truyền hình, hai người một phòng, mỗi ngày đến đài truyền hình diễn tập.

Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng, cuối cùng cũng đến đêm trước khi cuộc thi diễn ra, cô gái ở cùng phòng với cô là Mẫn Nhi, là một cô bé vô cùng kỳ quặc, la hét vì quá căng thẳng, nên đã rủ cô ra ngoài đi karaoke, mà cô vốn không có thói quen ra ngoài vào ban đêm nên đã nhẹ nhàng từ chối.

Mẫn Nhi quấy rầy cô khá lâu, sau đó thấy cô không đồng ý, nên đã ủ rũ đi ra ngoài...

Mẫn Nhi đi ra ngoài một lúc, sau đó vui vẻ quay lại, từ khe cửa lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Chị Lại Hiên, mọi người đều đi cả, chị thật sự không đi sao?”

“Đều đi sao?” Lại Hiên ngạc nhiên.

Mẫn Nhi gật đầu liên tục: “Thật đó.”

Nhìn thấy ánh mắt nha đầu sáng bừng, cô cũng không đành lòng từ chối, hơn nữa nhiều người đi như vậy, chắc cũng không có gì phải sợ, nên cô đồng ý đi.

Thế là đoàn người vui vẻ xuất phát.

Nhóm 12 người đa phần đều là những bạn trẻ, lớn tuổi nhất cũng không quá 27 - 28 tuổi, trong đó Mẫn Nhi nhỏ tuổi nhất thì cũng 16 tuổi.

Hầu hết người chơi nhạc đều xuất thân từ gia đình khá giả, sau khi ra ngoài tự lập, một vị công tử tên là Đàm Minh khải muốn chiêu đãi khách quý, nên nhóm người náo nhiệt đã đi đến quán KTV đắt tiền nhất nằm trên đường Nhân dân.

Gió đêm hơi lạnh, Lại Hiên cũng chỉ mặc cái áo tay ngắn, vừa mới bước xuống xe thì liền rùng mình vì lạnh, Đàm Minh Khải đi qua chỗ cô rồi ném chiếc áo khoác trên tay mình đưa cho cô.

Cô không quen biết anh ta, làm sao cô có thể mặc áo của anh ta được, trong lòng nghĩ người đàn ông này trông khá quen, nhưng cũng không muốn mặc lắm, không chừng ngày mai lại bị người ta đồn đãi.

Đàm Minh Khải vội vàng đi đặt phòng, Lại Hiên chỉ có thể cầm theo áo khoác.

Mẫn Nhi muốn đi nhà vệ sinh, Lại Hiên đi cùng với cô ấy.

Lúc quay lại, hai người hỏi quầy lễ tân mới biết số phòng, sau đó cả hai cùng đi tìm.

Khi đến gian phòng, mở cửa ra thì thấy bên trong không có ai, Mẫn Nhi: “Ơ? Chúng ta nhớ sai rồi sao?”

Đúng lúc Minh Lâm tình cờ đi ra ngoài tìm họ, từ gian phòng bên cạnh đi ra, liền vẫy tay với bọn họ, nói: “Lại Hiên, Mẫn Nhi, bên đây.”

Lại Hiên hỏi cô ấy có chuyện gì mà phấn khích đỏ cả mặt, thậm chí cô ấy còn không thể thốt lên được lời nào: “Tôi tình cờ gặp được giáo viên hướng dẫn đã lập ra hai nhóm thi với nhau, hiện tại bên trong ngoài bọn mình ra, còn có đạo diễn, nhà sản xuất phim, quan trọng nhất là...Ôi, không nói nữa, chúng ta mau vào thôi, cậu tự vào mà xem.”

Đây là một gian phòng vô cùng sang trọng, dãy ghế sô pha cong cong đầy người ngồi, đèn chiếu xoay tròn trên trần khiến gian phòng trở nên mờ ảo.

Ánh sáng xanh, tím, đỏ, vàng không ngừng chớp nháy và liên tục thay đổi, Lại Hiên chưa từng bước vào chỗ này, nên cô cảm thấy đầu mình có chút choáng váng.

Khi bước vào, Lại Hiên mới phát hiện chỗ này có nhiều người cô vẫn chưa quen biết, cô đảo mắt lướt qua, có thể là đạo diễn, nhà sản xuất phim gì đó mà Minh Lâm vừa nói đến, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy thật may mắn, những người trẻ tuổi này cũng không tính là người mới cũng có thể gặp gỡ được nhiều tên tuổi lớn trong làng giải trí. Bạn phải biết rằng “Linh hồn kỷ” là một chương trình truyền hình sẽ tuyển chọn đôi xuất sắc nhất, và bất kỳ ai trong số đó đều là những người khiến người ta sợ chết khϊếp.

Khi ánh mắt cô quét đến giữa, cô sững người.

Trong đầu cô lúc bấy giờ chỉ có bốn chữ ——thì ra là anh ấy!

Trong một khoảnh khắc, trong lòng nở rộ, đất trời lặng im.

Giống như hiệu ứng đặc biệt của một bộ phim, tất cả ánh sáng đều hướng về anh ấy, như thể thế giới chỉ còn lại anh và cô, ngay cả tiếng ồn ào cũng hoàn toàn biến mất.

Người hướng dẫn của cô ấy là A Lai nhìn thấy cô, mỉm cười và vẫy tay với cô, nói: “Đến đây, Lại Hiên, đừng ngây người ở đó nữa, qua đây ngồi đi.”

A Lai miễn cưỡng di chuyển ra khỏi chỗ ngồi, vỗ về phía chỗ mình và ra hiệu cho cô ấy đến ngồi. Sau đó đầu qua và mỉm cười với người bên cạnh: “Cô gái này trông giống như một nàng tiên nhỉ? Haha, đừng để bị lừa bởi bề ngoài của cô ấy, cô ấy có giọng hát nhạc Rock, tôi bị cô ấy dọa giật cả mình!”

Người bên cạnh cô ấy cũng mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Lại Hiên.

Ánh mắt đó dường như cách xa một đời, Lại hiên đã từng rất thích đôi mắt của anh ấy, nhìn vào đôi mắt ấy, giống như cô đang rơi xuống đáy hồ, đắm mình trong vòng xoáy tăm tối, có chút mê người.

Cô vốn tưởng rằng sau này mình chỉ có thể nhìn thấy anh thấy qua màn ảnh, nhưng không ngờ mình vẫn còn có cơ hội.

Lại Hiên muốn tránh cũng không được, chỉ có thể chầm chậm đi qua, cúi người chào: “Cô A Lai”, Lại Hiên quay người qua,chào: “Thầy Trình”.

A Lai kéo cô ngồi xuống: “Cô thật bình tĩnh, những cô gái đó vừa rồi đã la hét lên khi nhìn thấy Trình tổng!”

Lại Hiên chỉ biết cười trừ, cô có thể tưởng tượng ra cảnh đó.

Ai đã khiên cho Trình Dịch Phi trở nên kiêu ngạo và cao quý như thế, trời sinh ra đã đào hoa, ngay cả cô vốn dĩ cũng không phải là người thích theo đuổi các minh tinh, nhưng nhìn thấy anh ấy cũng không kìm được mà phấn khích tột độ.

“Thầy Trình quá ưu tú đi!” Cô trả lời một cách mơ hồ.

Khi cô cảm thấy căng thẳng, cô có thói quan nắm chặt thứ gì đó, vì vậy cô tiện tay cầm lấy đồ uống trước mặt mà siết chặt trong tay.

Cô ngồi bên phải của A Lai, theo sát Trình Dịch Phi, cô căng thẳng đến mức muốn chửi má nó, bình thường thì thầy hướng dẫn thiếu chút nữa là mắng chết cô, nhưng bây giờ cô lại trở nên vô cùng nhiệt tình.

Ngồi bên cạnh Trình Dịch Phi quả nhiên là một bài kiểm tra thử thách ý chí của con người mà.

Cô muốn cử động cũng không dám, sợ đυ.ng phải người Trình Dịch Phi.

“Uống này đi!” Trên tay Trình Dịch Phi cầm ly nước cam đưa cho cô, sẵn tiện thay cho lon cà phê cô đang cầm trên tay luôn.

Lại Hiên vô cùng khó xử, dạ dày của cô không tốt lắm, thường xuyên bị đau bụng sau khi uống cà phê và đồ uống khác, trước đó cô cũng đã vô tình nhắc đến chuyện này với Trình Dịch Phi khi đó cô nói một cách chán nản: “Có lúc uống cà phê vào thì dạ dày sẽ đau, đôi lúc thì sẽ không đau.”

Khi đó vẻ mặt của anh ấy nhàn nhạt, thản nhiên nói: “Vậy thì không cần phải uống.”

Sau này cô cũng không uống nữa, dù gì cũng chỉ là thói quen mà thôi, thật sự cũng không muốn uống gì, chỉ là muốn cầm thứ gì đó mà thôi, nên cô cũng không để ý đang cầm đồ uống gì.

Đồ trong tay bị hoán đổi lúc nào không hay, giờ cô mới phản ứng lại được.

Lẽ nào anh ấy vẫn còn nhớ rõ cô không thể uống được cà phê? Trong lòng cô có chút mong chờ.

Cô thấp giọng: “Cảm ơn thầy Trình.”

Anh ấy mỉm cười: “Gọi tên tôi là được rồi.”

Cô ấy lẩm nhẩm trong lòng: “Thần thϊếp không làm được a!”