Chương 42

Cô lắc đầu: "Tôi gọi Trình lão sư là được rồi! ”

Hắn không nói gì nữa, Lại Hiên lại thở dài một hơi.

Muốn để cho cô gọi tên Trình Dịch Phi, cô thật đúng là làm không được.

A Lai nhìn thoáng qua nước cam trong tay Lại Hiên, cười có chút khó hiểu: "Buổi tối uống cà phê đúng là không tốt lắm. ”

Lại Hiên cười cười, không biết trả lời thế nào.

Động tác này của Trình Dịch Phi, thật sự là quá làm cho người ta hoài nghi.

A Lai lại mở miệng trêu ghẹo nói: "Trình tổng vẫn săn sóc như vậy, cẩn thận bạn gái tức giận nha.

Trình Dịch Phi biểu tình không có gì thay đổi, chỉ nói một câu: "Đừng nói lung tung" - Không có chút ý tứ nào là muốn phản bác.

A Lai mỉa: "Được, được, tôi không nói nữa" - Một đoạn thời gian trước đây sự kiện trên weibo ồn ào huyên náo, khi đó cô ấy vừa lúc làm chỉ đạo nhạc cổ trong đoàn làm phim của anh ấy, ở cùng một khách sạn với Trình Dịch Phi, cô gái kia thật sự là xinh đẹp, tao nhã cao quý, tất cả những từ ngữ tốt đẹp dùng để miểu tựa hồ đều không quá đáng.

Cô nhìn người phụ nữ này, chỉ cảm thấy tự ti, vốn đối với Trình Dịch Phi có chút hâm mộ, trong nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh. Cạnh tranh với một người phụ nữ như vậy, cô vẫn có một chút tự biết.

Cô rất thích cô gái bên cạnh, cho nên không muốn cô làm sai, nói như vậy cũng là vì nhắc nhở cô, miễn cho cô nghĩ nhiều, lún quá sâu. Dù sao Trình Dịch Phi quá ưu tú người bình thường rất khó chống đỡ được mị lực của hắn.

Loại nói chuyện nửa che nửa hở này, ngược lại càng có thể làm cho người ta tin tưởng.

Lại Hiên trong nháy mắt cảm thấy cả người phát lạnh.

Hóa ra... Thực sự có bạn gái.

Thân thể Lại Hiên hơi nghiêng về phía A Lai, biểu tình này tự nhiên cũng rơi vào trong mắt A Lai.

Cô có chút thở dài, Thượng Đế tạo Trình Giang Phi là người hoàn mỹ như vậy chính là dùng để tra tấn người khác.

Lại Hiên chỉ khổ sở một lát, liền phục hồi tinh thần lại, cho dù anh không có bạn gái cũng không có quan hệ gì với cô.

Lúc này Đàm Minh Khải đi tới, liếc mắt nhìn Lại Hiên một cái: "Quần áo cho cô là để cô mặc, cầm đấy làm gì? Thôi nào, đi chơi với tôi. ”

Lại Hiên quả thực muốn cảm kích đến rơi nước mắt, cô đang lo không tìm được cơ hội chạy trốn. Lại hoàn toàn không thèm để ý cảnh tượng này mập mờ cỡ nào.

Cô đứng dậy, khom lưng xin lỗi A Lai và Trình Dịch Phi, liền đi theo Đàm Minh Khải ra ngoài.

A Lai cười nói: "Người trẻ tuổi bây giờ, cũng không biết thu liễm một chút." Chẳng lẽ hai người đang yêu nhau? Cô có chút nhìn không rõ, nếu như thật sự là, vậy cô vừa rồi cũng có chút hiềm nghi, cô lắc đầu, mình quá nhạy cảm rồi.

Trình Dịch Phi cười cười không nói gì, nhìn chằm chằm Lại Hiên đi trong chốc lát cúi đầu uống hết cà phê trong tay.

A Lai "À" một tiếng: "Trình tổng không phải không uống cà phê sao? ”

Trình Dịch Phi cầm lon cà phê, cười nói: "Chuyện gì cũng có thể phá lệ"

A Lai "hi hi" nở nụ cười: "Trình tổng hôm nay cảm thán rất nhiều nha” - hơn nữa còn có chút khác thường.

Ôn Thế Vinh bưng ly rượu đi tới: "Hửm? Tôi vừa rồi còn nhìn thấy tiểu nha đầu Lại Hiên kia ở bên này, sao trong nháy mắt liền không thấy nữa rồi?”.

A Lai nhướng mày: "Đạo diễn Ôn quen biết Lại Hiên?”.

Ôn Thế Vinh đắc ý cười nói: "Khi còn bé cô ấy chính là diễn viên đóng vai lúc trẻ của ta, sau này lớn lên, người trong nhà cũng không đồng ý cho cô bôn ba nhiều, bằng không lấy điều kiện của cô ấy tuyệt đối có thể nổi tiếng. Anh nói có phải không, Dịch Phi? ”

Trình Dịch Phi không mặn không nhạt cười, "Giới giải trí không thích hợp với cô ấy. ”

Ôn Thế Vinh phất tay với anh, "Được rồi! Anh và ba mẹ cô ấy có đức hạnh, hận không thể nâng cô ấy trong lòng bàn tay, giống như cả thế giới đều có địch ý với cô ấy mà che chở”.

A Lai kinh ngạc nhìn Trình Dịch Phi: "Thì ra Trình tổng và Lại Hiên quen biết nhau? ”

Ôn Thế Vinh nháo bụng càu nhàu không có chỗ rải, nghe vậy lập tức tiếp: "Đâu chỉ là quen biết, còn nhớ quay bộ phim Đường cung kia không? nhân vật Thái Bình công chúa khi còn bé vừa gầy vừa cao, bị người trong nghề chửi bới mấy trăm lần. ”

Ôn Thế Vinh dứt khoát ngồi xuống nói: "Thật ra tôi vốn là tìm Lại Hiên diễn, cô ấy là đối tượng thích hợp nhất trong suy nghĩ của tôi, phân cảnh không nhiều lắm, nửa ngày là có thể chấm dứt.

Nhưng khi đó vừa lúc ba mẹ cô ấy đi du lịch nước ngoài, phó thác Lại Hiên cho Dịch Phi, anh sống chết không đồng ý cho Lại Hiên đi ra ngoài, tôi nài nỉ anh ấy rất lâu mới đồng ý cho tôi mượn Lại Hiên nửa ngày.

Nửa ngày cũng được, không sai biệt lắm là đủ rồi, nhưng chỉ trong sáu bảy tiếng đồng hồ, anh ta thế nhưng lại gọi mười mấy cuộc điện thoại đến hỏi thăm tình hình. Mẹ ơi, tôi vội vàng, tắt điện thoại di động, ai biết trùng hợp như vậy, trong chốc lát Lại Hiên từ trên ngựa ngã xuống, Dịch Phi gọi không được điện thoại tới tìm, vừa lúc liền nhìn thấy một màn này, mặt mài tức giận đến xanh mét, không nói hai lời liền đem Lại Hiên mang đi, nói cái gì cũng không cho Lại Hiên quay lại đoàn làm phim.

Tôi không còn cách nào khác, đành phải tạm thời tìm một người thay thế, chọn rất lâu, diễn xuất thích hợp thì không được, chênh lệch quá xa, thật vất vả mới chọn được một nhân vật nhỏ như vậy, cuối cùng vẫn bị hủy hoại trong một vai diễn nhỏ như vậy, anh nói tôi có oan hay không. ”

A Lai bị bộ dáng thở phì phì của Ôn Thế Vinh chọc cười: "Không nghĩ tới còn có chuyện như vậy" - Cô ấy quay đầu hỏi Trình Dịch Phi: "Không nghĩ tới Trình tổng và Lại Hiên lại quen biết, cho tới bây giờ chưa từng nghe Lại Hiên nói qua”.

Ôn Thế Vinh nhìn Trình Dịch Phi, nói: "Ôi, chuyện đó đã bao xa rồi, hai người bọn họ cũng chỉ là thời gian cha mẹ cô ấy vắng mặt hơn một tháng ở cùng một chỗ với nhau, Lại Hiên nha đầu kia, ngoại trừ ăn cùng chơi, có thể nhớ rất ít chuyện, quên mất cậu ấy cũng rất bình thường."

A Lai nở nụ cười: "Không nghĩ tới Trình tổng lại còn có tình tiết tình yêu với em gái kiểu này”.

Trình Dịch Phi đem lon cà phê rỗng trong tay đặt ở trên bàn, mặt không chút thay đổi mở miệng: "Không phải em gái” - anh đột nhiên đứng dậy: "Xin lỗi, mọi người nói chuyện tiếp đi, tôi đi ra ngoài để hít thở không khí." ”

A Lai có chút không kịp phản ứng "A" một tiếng, nhìn bóng dáng Trình Dịch Phi rời đi, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, hướng về phía Ôn Thế Vinh hỏi: "Anh ta đây là làm sao vậy?" - Cô ấy nói sai gì à?.

"Không có việc gì, tính tình này của anh ta, đối với ai cũng không mặn mà không lạnh nhạt, nếu không làm sao được xưng là "cao lãnh’ chứ".

"Tôi còn tưởng rằng là tôi nói anh ta có tình cảm với em gái nên anh ta tức giận chứ”.

"Không phải em gái nó, mẹ của Lại Hiên và mẹ Dịch Phi là bạn tốt, hai người kém bảy tám tuổi, không thường xuyên gặp mặt."

"Tôi chỉ đùa thôi. Đúng rồi, còn chưa gặp qua mẹ của Trình tổng, nghe nói mẹ Trình là mẹ đơn thân à?”.

"Hình như là vậy. Dịch Phi tương đối phản cảm người khác hỏi thăm, cũng rất bảo vệ người nhà, tôi cũng không quá hiểu rõ vấn đề này. Nghe nói anh ta được mẹ nuôi lớn, thật sự chưa từng nghe kể qua cha của anh ta" - Ôn Thế Vinh vội vàng chuyển đề tài: "Đúng rồi, lần này là anh phụ trách Lại Hiên đúng không?”.

A Lai gật đầu: "Đúng vậy, tôi phụ trách cô ấy cùng một cô bé khác tên là Mẫn Nhi. Đạo diễn Ôn yên tâm đi! Tôi sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc cô ấy. ”

Ôn Thế Vinh xua tay: Không không không, ngàn vạn lần đừng quá chiều nó, nghiêm khắc một chút, tốt nhất là nhanh chóng đem nó đi đi”.

A Lai cảm thấy mình sắp bị điên rồi: "Tại sao? ”

"Nếu nó chơi đùa thì thôi, nếu thật sự vào giới giải trí, ba nó chắc chắn sẽ chém tôi, hơn nữa nó quá đơn thuần, không thích hợp ở đây."

A Lai không đồng ý lắc đầu: "Như vậy không tốt lắm! Nói thế nào đi nữa Hiên cũng là một người trưởng thành, mọi người làm sao có thể áp đặt nguyện vọng của mình trên người cô ấy đây? ”

"Nó chỉ vốn cảm thấy giới giải trí thú vị, bằng không cũng sẽ không ở lại đến bây giờ, tám phần là đột nhiên tâm huyết dâng trào, hoặc là bị kí©h thí©ɧ gì thôi".

"Vậy ta xem tình hình thôi. Thật sự là đáng tiếc, tôi cảm thấy điều kiện của cô ấy thật đúng là không tồi, cho dù là ca hát, trải nghiệm sân khấu, còn có diện mạo, cô ấy đều phi thường ưu tú, lại hơi bao bọc một chút, nổi tiếng là vấn đề thời gian. ”

"Cậu cũng đừng bận tâm, điều kiện tốt hơn nhiều, người ta nhất định phải làm minh tinh hay sao?"

Trình Dịch Phi đẩy cửa đi ra ngoài, hành lang rất yên tĩnh, ngẫu nhiên sẽ có nhân viên phục vụ đi qua, anh châm một điếu thuốc, kẹp ở giữa ngón tay, chính mình cũng không rõ rốt cuộc mình đang suy nghĩ cái gì.

Trên sàn nhà trải thảm thật dày, đi lên lặng yên không một tiếng động, có người tới gần anh, anh mới phát hiện, ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lại Hiên đứng trước mặt anh, váy dài đuôi bướm màu trắng, tóc buộc rất cao, lộ ra chút vui tươi cùng trẻ con đáng yêu.

Lại Hiên kêu lên một tiếng: "Trình lão sư? ”

Trong tay Đàm Minh Khải mang theo một túi đồ lớn, Trình Dịch Phi tùy ý liếc mắt một cái, nhìn thấy bánh ngọt Phàn gia độc đáo của Ứng Thành, đều là món ăn yêu thích của Lại Hiên.

Nhìn thấy tầm mắt của anh, Đàm Minh Khải có chút ngượng ngùng mở miệng: "Chúng ta đi ra ngoài mua một ít đồ ăn vặt về, Trình lão sư muốn nếm thử không?"

Trình Dịch Phi dập tắt điếu thuốc trong tay, ném vào thùng rác bên cạnh: "Không cần, tôi đi ra ngoài hít thở không khí, các người đi vào đi”.

"Vậy chúng ta sẽ không quấy rầy Trình lão sư nữa” - Đàm Minh Khải nói xong, kéo Lại Hiên trở vào.

Lại Hiên còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào, không khỏi có chút tức giận: "Này, anh còn động tay động chân là tôi tức giận đấy”.

Đàm Minh Khải lập tức buông tay ra: "Được rồi, anh không chạm vào em" - Anh cúi đầu đến gần cô ấy: " Có ai nói, khi em tức giận giống như một con mèo xù lông không? Rất đáng yêu..." - Nói xong cười bỏ chạy.

Lại Hiên đuổi theo vỗ hắn một cái: "Anh không thể đứng đắn một chút sao”.

……

Minh Lâm tiến lại gần: "Ôi, hai người thế nhưng lại vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài mua đồ ăn vặt”.

Mọi người ở một bên trêu chọc: "Có ẩn tình”.

Đàm Minh Khải nhét đồ ăn vặt vào lòng Lại Hiên: "Không phải em đói bụng sao? Ăn trước đi” - Nói xong đẩy cô sang một bên.

Lại Hiên không hiểu ra sao, ai nói đói bụng?

Bất quá cô vẫn ngoan ngoãn ôm đồ ăn vặt rời đi, ba cô gái tạo thành một vở kịch, cô cũng không muốn bị nước bọt dìm cho chết đuối.

Đi đến bên cạnh Ôn Thế Vinh, cô móc một cây kẹo mυ"ŧ: "Chào chú Ôn! ”

Ôn Thế Vinh nhìn cây kẹo mυ"ŧ cỡ lớn màu cầu vồng kia, khóe mắt co rút: “Cháu xác định là cho tôi ăn? ”

Lại Hiên gật gật đầu: "Bằng không thì sao? ”

Ôn Thế Vinh có một thói quen, lúc quay phim không thuận thì thích cắn kẹo mυ"ŧ, nhưng bình thường thật đúng là không ai dám cầm một cây kẹo mυ"ŧ đưa đến trong tay hắn, hắn đưa tay nhận lấy, cảm giác vô cùng quỷ dị.

A Lai ở bên cạnh "phụt" một tiếng bật cười.

Lại Hiên không cảm thấy có gì không ổn, chen chúc bên cạnh Ôn Thế Vinh ngồi xuống: "Ôi, chú Ôn, ba cháu có gọi điện thoại cho chú không? Chú đừng bán đứng cháu đấy”.

Ánh mắt Ôn Thế Vinh né tránh nhìn về phía nơi khác: "À…huyện này... Hãy để chú suy nghĩ ... Đúng rồi, vừa rồi đạo diễn tìm chú nói chuyện, chú đi trước. ”

Nhìn Ôn Thế Vinh đứng lên rời đi, Lại Hiên ở phía sau giậm chân: "Quả nhiên chú nói rồi, bảo sao mẹ cháu lại nhanh như vậy liền biết, chú Ôn, chú thật không lương thiện”.

A Lai quả thực muốn vừa cười vừa muốn khóc:"Lại Hiên, tôi càng ngày càng nhìn không thấu cô rồi”.

"Cái gì?" Lại Hiên tỏ vẻ không rõ.

A Lai cười cười, không nói gì nữa.

Bên kia kêu lên: ""Nửa mặt hồ điệp" là ai hát?"

A Lai đẩy Lại Hiên một cái: "Cô đi đi, tôi nghe thử trạng thái của cô, bài hát này rất thích hợp với cô”.

"Tôi?"

"Đi đi! Sắp bắt đầu rồi"- A Lai thấy cô ấy bất động, đẩy cô một cái.

Cô đúng là muốn xem trước mặt nhiều người như vậy hát bài hát thành danh của Trình Dịch Phi có thể phát huy tốt hay không, tuy rằng Ôn Thế Vinh đã dặn dò cô, bất quá cô vẫn phải nhìn lại mới có thể quyết định.

Nếu như Lại Hiên năng lực xuất chúng, cô chèn ép cô ấy sẽ cả đời không an tâm.

Không phải Lại Hiên nhăn nhó, thật sự là trước mặt Trình Dịch Phi hát bài hát của Trình Dịch Phi cảm giác có chút không được tự nhiên.

Huống chi còn là một bài tình ca.

Trình Dịch Phi trong màn hình từ trong bóng tối đi tới, từng chút một bị kéo lại kéo dài, nửa khuôn mặt của anh bị hồ điệp sơn màu bao trùm, lộ ra khí chất ma mị nói không nên lời.

Đây là bài hát Trình Dịch Phi viết khi quay bộ phim đầu tiên, vốn là vì viết ra dành cho bộ phim, kết quả lại tạo nên tiếng vang lớn liền thuận thế đẩy đĩa đơn ra, Lại Hiên khi đó xem MV một lần lại một lần, thích không chịu được.

Bài hát này, cô nhắm mắt cũng có thể hát, nhưng bây giờ lại nhìn từng câu từng chữ, thế nào cũng không mở miệng được.

A Lai ở phía sau thúc giục cô: "Cô hát đi nào”.

Đàm Minh Khải vốn đang chơi bài với một đám nữ sinh, thoáng nhìn thấy vẻ mặt khó xử đứng ở nơi đó, cho rằng cô khẩn trương, lập tức quăng bài.

Anh ta cầm lấy mic vầ hát.

- Cô nương nhà ai thêu bướm hoa trên mặt

- Nửa đêm mưa lạnh gõ cửa sổ / Suy nghĩ vô tận / Người đang nơi đâu

- Nửa mặt trang điểm/ đuôi mắt dài/ sa trắng rơi xuống đất âm thanh khẽ giương

……

Đàm Minh Khải dùng ánh mắt cổ vũ cô, ý bảo cô đừng khẩn trương, hát theo anh ta.

Lại Hiên phục hồi tinh thần lại, cầm lấy mic: “Tôi tự mình hát”.

Cô không muốn hát bài hát của Trình Dịch Phi lại cùng người khác hát song ca nam nữ.

Đàm Minh Khải không rõ nguyên nhân, nhưng cũng không ép buộc, nói một câu "Đừng khẩn trương" liền lui sang một bên.

Lại Hiên hít sâu một hơi, lời bài hát đã đến nửa bài, cô tiếp tục hát tiếp.

- Bướm bay / Lá rơi / Mưa vẫn chưa dừng lại / Tôi nhớ người một lần nữa

Giọng nói của cô có một kết cấu đặc biệt, hát bài hát có phần buồn bã này càng phát huy đến cực hạn. Thanh âm sạch sẽ thuần khiết, giống như tiếng thở dài của thiếu nữ, từng câu từng chữ, đều vừa vặn gõ vào lòng người.

Trong phòng yên tĩnh một lát, người ngồi ở đây trên cơ bản đều nghe qua, nhưng cảm giác Trình Dịch Phi hát ra cùng Lại Hiên hát ra, thế nhưng hoàn toàn không giống nhau.

Lúc đến bài hát này Trình Dịch Phi liền tiến vào, anh dựa vào bên cửa, lẳng lặng nhìn hình ảnh trên màn hình, anh rất ít khi tự mình xem mình, MV này đã mấy năm trước, sau khi quay xong, đây là lần đầu tiên anh xem.

Hình ảnh cũng không quá rõ ràng, đây là một bài hát chủ đề cho một bộ phim cổ trang nào đó, MV có hai phiên bản, một phiên bản cho phim, một là phiên bản ca sĩ, cái này vừa vặn là của anh, trong hình ảnh anh mặc âu phục, bố cục rất cũ, có chút giống trang phục Trung Sơn, nửa bên dùng kim tuyến thêu bướm, lúc trước đi ra có không ít người nói quá mức yêu diễm.

...... Lặp lại...

Không phải Lại Hiên nhăn nhó, thật sự là trước mặt Trình Dịch Phi hát bài hát của Trình Dịch Phi cảm giác quá mức không được tự nhiên.

Huống chi còn là một bài tình ca.

Trình Dịch Phi trong màn hình từ trong bóng tối đi tới, từng chút một bị kéo lại kéo dài, nửa khuôn mặt của hắn bị hồ điệp sơn màu bao trùm, lộ ra một cỗ yêu cùng mị mị nói không nên lời.