Chương 44

Edit: XiaoYue

Thời hoàng kim sẽ không đến nữa.

Đẹp nhất chính là khi còn trẻ, cưỡi ngựa hồng trần, từng bước tương tùy.

Nhưng dọc đường đi, lại không biết là ai mất ai.

Đường Dao nhớ lần cuối cùng cô ấy nhìn thấy Tống Tử Ngôn là trong lễ hội hóa trang sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tối hôm đó không có ai về nhà sớm, cả nhóm người ở trong phòng bao KTV hát những bài hát thất tình, đèn sân khấu xoay đủ màu chiếu từ trên đỉnh đầu xuống gây ra ảo giác khiến người ta say.

Tất cả mọi người đều đang cười, ồn ào, gân cổ lên hò hét, như muốn ném hết phiền muộn cả năm ra ngoài không gian, nhưng Đường Dao lại không cười nổi, cô ấy chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng yên tĩnh của Tống Tử Ngôn, cảm thấy cổ họng phiền muộn, anh ấy đã phớt lờ cô rất lâu rồi, anh thực sự không quan tâm đến cô nữa.

Trò chơi bất hủ trong bữa tiệc luôn là lời thật lòng và mạo hiểm lớn, sau vài ly rượu, mọi người dường như dũng cảm hơn, hỏi những câu hỏi cũng ngày càng mạnh mẽ hơn.

"Số đo ba vòng là bao nhiêu?"

"Nụ hôn đầu tiên còn không?"

"Ai là mối tình đầu? Chúng tôi có biết không?"

"Đã bao giờ thuê nhà nghỉ chưa?"

Sau một vài vòng chơi, cũng đến lượt của Đường Dao.

Có người vội cướp lời hỏi: "Đường Dao, tôi luôn muốn hỏi cô, tại sao cô lại tát Lâm Gia Di vậy?"

Vẻ mặt của Đường Dao sững lại, sau đó vô thức đưa mắt nhìn Tống Tử Ngôn, quả nhiên anh ấy đã cau mày lại.

Cô ấy cầm ly rượu lên uống cạn, tự hào nói: "Tôi chọn mạo hiểm lớn!"

"Vậy được rồi! Cô đi hôn Tống Tử Ngôn đi."

Tất cả mọi người đều biết cô và Tống Tử Ngôn là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ đã ở bên nhau, chỉ coi như là dễ dàng cho cô ấy rồi.

Nhưng Đường Dao lại cảm thấy có chút chua xót, nếu là trước đây, cô ấy sẽ trực tiếp nhảy dựng lên, nhưng kể từ lần đó, anh ấy nói không quan tâm đến cô ấy thực sự là không quan tâm đến cô ấy nữa, tất cả những gì đã qua đã trở thành mây khói, biến mất không còn dấu vết gì, mối quan hệ đáng thương giữa hai người, cô ấy đã không còn can đảm để lãng phí nữa.

Vì thế cô ấy tự phạt mình thêm ba ly: "Trai chưa vợ, gái chưa chồng, chơi thân nhiều cũng không tốt! Đổi sang thứ gì đó đơn thuần hơn đi!" Cô ấy mỉm cười, nhưng chỉ có bản thân cô ấy biết nụ cười đó chua xót đến nhường nào.

Sắc mặt Tống Tử Ngôn ở đối diện càng có vẻ kém hơn.

Cô ấy nghĩ, anh ấy vẫn như khi còn nhỏ vậy, lạnh lùng, khô khốc, khi không quan tâm đến người khác, vĩnh viễn là bộ dạng từ chối thẳng thừng, lúc đó, cô ấy vẫn còn dũng khí lì lợm la liến đến trêu chọc anh ấy, nhưng bây giờ, cô ấy đã không dám nữa.

Mọi người chán nản hét lên: "Đường Dao xấu hổ rồi sao! Nhớ năm đó viêm ruột thừa, Tống Tử Ngôn ngày nào cũng bế cô đến nhà ăn để đi vệ sinh, lúc đó cả trường đều vây lại xem, cũng không thấy cô xấu hổ như vậy."

Lúc đó cô ấy rất tự tin, nhưng bây giờ không được nữa, trước mặt anh ấy, cô càng ngày càng cẩn thận hơn.

Cô ấy không nói gì, uống một cốc bia khác với giọng nói bị bóp nghẹt.

"Vậy cậu và lớp trưởng hãy hát một bài tình ca đi!"

Đường Dao hào phóng đi rồi, lớp trưởng sờ sờ đôi mắt, có chút bất lực mỉm cười, cảm giác như bị kéo xuống nước.

Cả hai đã hát bài hát cổ trang "Hôm nay em phải gả cho anh" sau khi hát xong, có người chế nhạo cô ấy: "Hát thật hào húng đó! Cô chỉ xấu hổ trước mặt Tống Tử Ngôn thôi!"

Đường Dao nghiêm nghị nói: "Đừng nói bậy!"

Trước kia cũng như vậy, chỉ cần hai người ở cùng nhau, đều sẽ có một đám người trêu chọc, cũng may là họ không biết hai người có mâu thuẫn, nếu không cô ấy cũng không có dũng khí ngồi ở nơi đây.

Sau đó lại đến lượt Tống Tử Ngôn, có người tò mò hỏi anh ấy: "Nụ hôn đầu tiên là ai?" Bởi vì trong một bữa tiệc rất lâu trước đây, cũng trong lúc chơi trò chơi nói thật và mạo hiểm lớn, có người đã hỏi anh ấy rằng: "Có còn nụ hôn đầu không?" Anh ấy im lặng rất lâu, cuối cùng lắc lắc đầu, một nam thần cao lạnh của trường cấp một số một còn là một học sinh đứng đầu, đột nhiên lại có chuyện phiếm, cả đám người gần như sôi sùng sục hỏi anh ấy là ai, anh ấy cười và nói: "Đã trả lời một câu hỏi rồi."

Sau đó tất cả mọi người đều sững sờ, luôn tìm cơ hội nhiều chuyện, cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể bỏ qua được.

Không ngờ, anh ấy lại mỉm cười, uống một hơi cạn ly bia và nói: "Tôi chọn mạo hiểm lớn!"

Khuôn mặt Đường Dao từ từ đỏ lên, nụ hôn đầu tiên của anh ấy là bị cô ấy bá vương ngạnh thượng cướp mất, lúc đó cô ấy hôn anh, chỉ là môi dán lên môi hôn anh, sau đó anh ấy đảo khách thành chủ, lấy mình làm gương nói với anh ấy cái gì là hôn, khi đầu lưỡi của anh ấy tiến vào trong miệng cô, cả người cô hoàn toàn ngây ngốc, phản ứng lại là liều mạng đánh anh ấy, chửi anh ấy nhân cơ hội chiếm tiện nghi, anh ấy buông tay cười, em hôn anh trước, có đi có lại.

Nhìn anh ấy chọn mạo hiểm lớn, có người nói: "Chết tiệt, hôm nay anh và Đường Dao hôm nay chơi gì đó! Từng người một."

"Vậy thì anh hôn Đường Dao đi! Cô ấy xấu hổ, vậy cậu cũng xấu hổ sao!"

"Đúng rồi, lúc còn nhỏ anh còn tắm cho cô ấy nữa!"

Nói đến đây cả đám người phá lên cười, đó là thời điểm cấp ba, chủ nhiệm lớp cho mọi người đi tiêm phòng trước để mọi người chuẩn bị tốt cho việc chạy đường dài ba năm học, đặc biệt nhấn mạnh, không được yêu đương, khi đó, Đường Dao và Tống Tử Ngôn cả ngày đều dính với nhau, cô ấy khiến anh ấy quen rồi, mỗi ngày đều là anh giúp cô mang nước và thức ăn, thay cô lau bảng đen, về sau có hoạt động gì, đều không gọi điện thoại cho cô mà trực tiếp giao cho Tống Tử Ngôn.

Sau đó, không biết giáo viên chủ nhiệm chẩn đoán như thế nào, cứ thế nói hai người có tình cảm với nhau, một hai phải gọi người nhà hai người họ, cô ấy khó có khi được trượng nghĩa, khăng khăng nói với giáo viên rằng, cha mẹ của anh ấy là nhân viên nhà nước, rất bận rộn, chỉ cần gọi mẹ cô ấy đến là được rồi.

Dù sao thì cuối cùng giáo viên chủ nhiệm cũng từ bi đại phát thương xót cho cô ấy, khi mẹ cô ấy đến, thầy hiệu trưởng thêm mắm thêm muối nói hai người họ không làm chuyện tốt, không chăm chỉ học tập, ai ngờ mẹ cô ấy cười nói: "Hai người bọn họ từ nhỏ đã như vậy rồi, đều bảy tám tuổi rồi, Tử Ngôn vẫn còn tắm cho Dao Dao nữa! Tôi chắc đó là chuyện lớn rồi."

Hôm đó là ngày kết thúc kỳ thi hàng tháng, các thành viên ban nghiên cứu đang dẫn mọi người đi tìm bài thi cho lớp của họ trong văn phòng, tiếng cười và lời nói sang sảng của mẹ Đường Dao thực sự là một quả bom tấn, nhiệt huyết của họ sục sôi, chưa đến một buổi trưa, tất cả cả lớp đều biết điều đó, khi đó Tống Tử Ngôn là nam thần của trường học, anh ấy có chút lạnh lùng và hơi kiêu ngạo, làm gì cũng đều ưu tú, rất nhiều người đều biết đến anh ấy, lúc này thì hay rồi, ngay cả Đường Dao cũng nổi tiếng rồi.

Vào năm nhất cấp ba, mọi người đều cho rằng Tống Tử Ngôn và Đường Dao và một cặp bài trùng.

Đến nỗi khi học năm hai cấp ba vẫn còn có cô cậu học sinh tiểu hỏ đến chào hỏi cô ấy khiến cho cô ấy dở khóc dở cười.

Tống Tử Ngôn im lặng một lúc, sau đó nghiêng người, chống tay lên bàn kính dài, áp đôi môi lạnh lùng mang theo mùi rượu lên trán của Đường Dao.

Lúc này, Đường Dao có chút sững sờ, cô ấy còn tưởng rằng, Tống Tử Ngôn sẽ luôn hận cô ấy!

Có người huýt sáo, có người cắt ngang một tiếng, những âm thanh đó đều rất xa Đường Dao, cô ấy đang tự hỏi, Tống Tử Ngôn có phải đã tha thứ cho cô ấy rồi không?

"Tống Tử Ngôn chơi xấu, hôn lên trán không tính, tốt nhất là nên hôn kiểu Pháp đi."

Anh ấy chỉ thản nhiên ngồi trở lại, khóe môi nhếch lên một vòng cung nhẹ nói: "Các cậu cũng đâu có nói rõ ràng."

Đường Dao nhìn trộm anh ấy, nhưng anh ấy không nhìn cô ấy.

Khi về đến nhà, Đường Dao đã uống rượu rồi, đi đường cũng đã loạng choạng, cuối cùng Tống Tử Ngôn vẫn ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, vỗ vỗ vào lưng mình và nói: "Lên đi!"

Đường Dao đột nhiên cảm thấy hai mắt nóng rực muốn khóc, cô ấy như trở lại thời thơ ấu, lúc đó cô ấy mới lớn, chân thường đau đến chết đi sống lại, quấn lấy anh ấy đòi anh ấy cõng, mặc dù anh ấy không kiên nhẫn lẩm bẩm cô ấy là phiền toái, nhưng lại chưa một lần từ chối cô ấy.

Khi đó anh ấy không cao như hiện tại, chỉ cao hơn Đường Dao vài cm, cõng chưa được bao lâu anh ấy đã mệt mỏi ngã xuống đất, sau đó anh ấy thản nhiên ném cô xuống đất, mặc cho cô ấy tự đi. Cô ấy sống chết không chịu tự đi, anh ấy cũng không đi, hai người đứng ở ven đường trừng mắt nhìn nhau, mỗi lần đều là anh ấy bị đánh bại trước, tức giận cúi xuống vỗ nhẹ vào lưng mình, hằn học nói: "Lên đi!"

Cô ấy mỗi lần đều khoe mẽ chiếm được tiện nghi, vòng tay qua cổ anh ấy và nói: "Tại sao cậu lại ngốc như vậy!"

Hồi đó cô ấy thật sự rất tệ! Mỗi ngày đều ngồi sau xe đạp của anh ấy, do lúc nhỏ bị vặn bởi nan hoa xe đạp nên luôn phải ôm cổ anh ấy đứng trên ghế sau để giữ thăng bằng, anh luôn bị cô làm cho toát mồ hôi hột đầy đầu.

Nếu buổi sáng không ăn ngon, cô chuyên môn cướp bữa sáng của anh ấy, sau đó giữa tiết thể dục sẽ đi siêu thị mua bánh trứng và sữa cho anh ấy, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt của anh ấy khi nhìn thấy sữa đều chọc cho cô ấy ôm bụng cười lớn.

Cô ấy không thích làm bài tập về nhà, cơ bản là không làm không mang theo, đến lúc giao bài, cô ấy lại đổi tên sách bài tập của anh ấy thành của mình rồi nộp lên, khiến cho anh ấy bị giáo viên phạt đứng, sau đó anh ấy cũng đã quen dần, thường xuyên làm hai bản bài tập về nhà, có một lần giáo viên khen cô ấy rằng nét chữ gần đây của Đường Dao rất đẹp.

Cô ấy suýt nữa phun ra một ngụm nước bọt, sau giờ học cô liền túm lấy cổ anh ấy và bắt đầu lắc mạnh, đều tại cậu đều tại cậu, viết chữ đẹp như vậy để làm gì, không biết là chữ của tôi xấu sao?

Anh ấy lại dịu dàng rút khỏi tay cô ấy, có người trả đũa như vậy sao? Dù nói như vậy, nhưng anh ấy vẫn mua cho cô quyển tập luyện chữ.

Khi đó anh ấy luôn không nói nên lời với cô ấy, thường xuyên trợn mắt nhìn cô ấy, coi cô ấy là đồ trẻ con và nhàm chán, nhưng lại luôn giúp cô ấy dọn dẹp đống hỗn độn mà không nói một lời nào.

Sau bao lâu, những kí ức đó từ lâu đã biến thành nỗi buồn thở dài trong đến khuya thanh vắng, cái gai mềm chôn chặt trong đáy lòng, biến thành miếng sụn mắc lại nơi cổ hỏng, là sợi dây kết nói duy nhất giữa hai người.

Nhiều năm trôi qua, Đường Dao lại một lần nữa trèo lên lưng anh ấy, anh ấy đã lớn lên thành một thanh niên cao lớn, vai rộng cùng thân hình to lớn, có thể khiến cho người ta yên tâm dựa vào, nhưng cô ấy lại không còn cười nói trêu đùa với anh ấy nữa.

Tấm lưng anh rộng lớn và mạnh mẽ, lần này anh vẫn cõng cô đến trước cửa nhà, cũng không còn thở hổn hển nữa, đèn đường ở lối vào của tiểu khu sáng mờ, bóng hai người trông rất cô đơn, Đường Dao lại ngẩng đầu nhìn anh ấy, nghiêm túc nói: "Cám ơn!" Anh chỉ lạnh lùng "ừm" một tiếng, sau đó im lặng một hồi, dường như anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói, anh ấy nói một tiếng chào tạm biệt rồi quay người rời đi, hòa vào màn đêm, biến mất trong ánh mắt sâu thẳm của Đường Dao.

Đã qua bao lâu, anh ấy không còn tiễn cô ấy đến nhà nữa, ngồi lên ghế sô pha nhà cô ấy rồi sai cô ấy mang trà rót nước? Có lẽ, đã lâu lắm rồi! Lâu đến nỗi cô không còn nhớ rõ nữa.

Vào ngày hai năm tháng sáu, Đường Dao kiểm tra thành tích của cô ấy, không tốt cũng không xấu, cô ấy gọi điện thoại cho Tống Tử Ngôn, hỏi anh ấy chuẩn bị ghi danh ở đâu, anh ấy mơ hồ trả lời nói: "Bắc Kinh!"

Đường Dao chỉ có thể "ừm" một tiếng, cũng không còn dũng khí để tiếp tục nói chuyện nữa.

Còn nhớ khi học năm hai cấp ba, anh ấy bị rút thăm đi tham gia bài thi thử năm ba cấp ba, những câu hỏi rất khó nhưng anh ấy vẫn đạt được năm trăm điểm trong bài thi, anh ấy được xếp hạng rất cao trong số học sinh năm ba, cô ấy vừa mừng vừa tủi, ngồi dựa đầu và trước bàn nhéo cằm anh ấy, nhìn kỹ rồi nói: "Đầu của cậu rốt cuộc là lớn như thế nào vậy?"

Anh ấy đảo mắt nhìn cô ấy như bình thường, không quan tâm đến cô ấy, tiếp tục cúi đầu làm bài tập, cô ấy có chút đau lòng, ủ rũ nói: "Tôi chỉ sợ sau này không thể học đại học cũng cậu thì phải làm như thế nào?"

Cây bút của anh ấy dừng lại trên tờ giấy, bôi ra một vết mực lớn, khi vào lớp, anh ấy chuyển cho cô một tờ giấy nhắn: "Không nhất thiết phải là một trường đại học, hãy chọn trường mà cậu thích, đến lúc đó có thời gian rảnh tôi sẽ tới thăm cậu."

Cô ấy không vui, khăng khăng phải thi cùng trường đại học với anh ấy, anh bị cô ấy ép không còn cách nào khác, liền nói: "Tôi giúp cậu học bổ túc!"

Vì vậy anh ấy đã hi sinh những ngày nghỉ cuối tuần để dành thời gian cho cô ấy mỗi ngày, nhưng cô ấy thực sự rất ngốc, mặc dù chăm chỉ một thời gian và điểm số của cô ấy cũng có cải thiện một chút, nhưng khoảng cách với anh ấy vẫn là một khoảng cách không thể vượt qua được, sau này cô lại tự từ bỏ bản thân, nói dù sao cứ là như vậy rồi.

Cô ấy vẫn nhớ rõ vẻ mặt của anh ấy lúc đó, vẻ mặt lạnh lùng nặng nề, lông mày nhíu lại dữ tợn, cuối cùng anh ấy chỉ nói: "Không dạy được trẻ con!"

Cô ấy giận anh ấy, không để ý đến anh ấy hai tháng trời, anh ấy cũng không chủ động tìm cô ấy.

Sau đó đến năm thứ ba cấp ba, các lớp học lại được chia thành từng lớp khác, điểm của cô kém Tống Tử Ngôn một bậc, vì thế một người ở tầng một, một người ở tầng ba, ngay cả gặp mặt cũng rất khó.

Chưa đầy một tháng sau khi khai giảng, có người đến hỏi cô ấy: "Cả ngày ở cùng với Tống Tử Ngôn là bạn gái của anh ấy sao?"

Cô ấy nhàn nhạt hỏi: "Ai vậy? Làm sao có thể ….."

Tống Tử Ngôn, người chỉ đọc sách thánh hiền, biết yêu thì mới là lạ đó, cô ấy mới không tin.

Có lẽ vì quá nhiều người người nói với cô ấy, cô ấy cũng vô thức chú ý đến điều đó.

Sau đó nghe nói, cô gái đó tên là Lâm Gia Di, là học sinh đứng đầu trong số những học sinh xuất sắc nhất, cô ấy cũng cướp ánh đèn sân khấu của Tống Tử Ngôn, vượt qua kỳ thi đầu tiên.

Đường Dao đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, giống như lúc trước, cô ấy không nhịn được mà đến hỏi anh ấy, lúc đó là buổi tự học buổi tối, anh ấy và Lâm Gia Di đang nằm trên lan can tầng ba thảo luận về bài toán lạ, hai người vừa nói vừa cười, cô ấy đột nhiên cảm thấy không đủ dũng khí bước lên nữa.

Nhưng cuối cùng cô vẫn đi, kéo anh ấy xuống góc cầu thang, ngẩng đầu lên hỏi anh ấy, giọng nói đanh thép và khắc nghiệt: "Có phải là cậu thích Lâm Gia Di không? Có phải không? Vậy còn tôi? Cậu đã từng nói năm học cấp ba sẽ không yêu đương, cậu đã từng nói rồi mà."

Lúc đó anh ấy nói cái gì đó? Anh ấy vẫn cau mày như cũ: "Đường Dao, cả ngày cậu suy nghĩ cái gì vậy, vẫn như cũ, có thể nghĩ đến thành tích của cậu một chút được không?"

Cô ấy nhớ tới câu nói đó của anh ấy: "Không dạy được trẻ con!" Lại nghĩ lại Lâm Gia Di đứng đầu lớp, chỉ cảm thấy xấu hổ, lời nói càng thêm châm chọc, cô ấy nói: "Đúng vậy, tôi không có thành tích tốt như Lâm Gia Di, tôi cũng không tốt như cô ấy, lại tùy hứng, tính cách lại không tốt, cho nên xứng đáng để cậu ghét tôi, xứng đáng cậu khinh thường tôi, nhưng tôi sẽ nói ở đây, nếu như cậu dám ở cùng với Lâm Gia Di, tôi sẽ không tha cho cô ấy, chúng ta cũng đừng sống vui vẻ."

Cô ấy còn cố ý ngẩng đầu lên, muốn đánh bao nhiêu tùy ý, nhưng về sau cô ấy vẫn luôn hối hận, bởi vì ngay cả bản thân cô ấy cũng cảm thấy hận chính mình như vậy.

Tống Tử Ngôn rất tức giận, cô ấy chưa bao giờ thấy anh ấy tức giận như vậy, anh ấy hít sâu nhiều lần mới kìm nén được cơn tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đường Dao, cậu thử động vào cô ấy xem, cậu đυ.ng vào cô ấy chúng ta hoàn toàn kết thúc!"

Cô ấy khó chịu muốn khóc, nhưng vẫn giả vờ cứng rắn nói: "Được thôi! Cứ thử đi!!!"

Cô ấy tự mình làm bậy, không thể sống, cô ấy tự sát, cho nên lại oán giận ai nữa?

Sau đó, Đường Dao đăng ký vào một trường đại học phía nam, rất xa rất xa phía nam, cô ấy nghĩ, cuối cùng cô ấy đã cách xa anh ấy như anh ấy muốn.

Vào tháng chín, thời tiết phía nam vừa nóng vừa ẩm, vào một buổi sáng chủ nhật trời mưa, cô ấy vừa ăn sáng vừa lướt qua một vòng bạn bè, tất cả mọi người đều đăng bài về trường học mới, Tống Tử Ngôn cũng đăng bài, anh ấy đã đến thành phố Bắc Kinh như mong muốn. Trên bức ảnh, anh ấy đang cười rạng rỡ và ấm áp dưới ánh mặt trời chói chang, trong một bức ảnh khác, anh ấy đang ngồi xổm xuống đất để buộc dây giày cho một cô gái khác, với vẻ mặt vừa tập trung vừa nghiêm túc, cô gái đó có chút ngại ngùng đứng đó, dáng vẻ có chút dễ thương. Đường Dao đột nhiên cảm thấy hai mắt nóng lên, cô gái này không phải là Lâm Gia Di so? Cô ấy còn tát vào mặt người ta một cái! Lúc đó nóng giận bồng bột, vì để chọc giận Tống Tử Ngôn, cô ấy đã vô liêm sỉ hèn hạ tấn công một cô gái vô tội, hủy hoại lương tâm mình, đồng thời cũng hủy hoại tình bạn của cô ấy với Tống Tử Ngôn.

Cô ấy vẫn còn nhớ tiếng gầm giận dữ của Tống Tử Ngôn khi đó, anh ấy nói: "Đường Dao, cậu cút đi thật xa cho tôi! Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cậu nữa!" Cô ấy không do dự đánh trả anh ấy, nói: "Cậu vì cô ta mà gầm lên với tôi? Được thôi, tôi cút, tốt nhất là chúng ta đừng dây dưa với nhau nữa, ai cũng đừng hối hận."

Sau đó, ngoại trừ một lần sau kỳ thi tuyển sinh đại học, hai người thực sự không bao giờ liên lạc lại nữa.

Đường Dao ra khỏi căn tin, ngây ngốc bước vào trong cơn mưa, để nước mưa làm ướt bản thân mình, không bao lâu sau, cô mới bật khóc thành tiếng, cô nhớ tháng bảy năm đó, Lâm Gia Di đã thêm Wechat của cô ấy, câu đầu tiên nói chính là: "Này, Đường Dao, phương thức liên hệ của cậu thật sự khó tìm đó."

Cô ấy vẫn luôn cảm thấy áy náy, liền vội vàng nói vài lời xin lỗi.

Lâm Gia Di đã gửi một gương mặt với một nụ cười đến, nói: "Lúc đó tôi rất tức giận, vô duyên vô cớ bị người ta tát, thật sự rất nhục nhã, nhưng sau đó tôi nghĩ thông rồi, đều là nữ sinh cả, tôi hiểu. Nhưng cậu thật sự đã hiểu nhầm rồi, lúc đó tôi và Tống Tử Ngôn thường xuyên ở cùng nhau, chỉ đơn giản là để thảo luận bài tập thôi, nói ra thì cũng là vì cậu đó, anh ấy nói anh ấy đã từng phụ đạo cho cậu, nhưng tôi cảm thấy phương pháp không đúng, vẫn luôn không thể khơi dậy hứng thú của cậu, anh ấy hỏi tôi về cách học tập của tôi, nói là để phù hợp với nữ sinh hơn."

"Sau đó cậu tát tôi, tôi vốn dĩ không muốn giải thích với cậu, nhưng qua một thời gian, tôi không muốn cậu hiểu nhầm Tống Tử Ngôn, tôi cũng thích anh ấy, cho nên không muốn anh ấy bị hiểu nhầm, cậu có hiểu không? Ý của tôi chính là, tôi không muốn cậu là người không hay biết gì, tôi đã nói rồi, cậu có muốn cứu vãn chuyện của cậu hay không tùy cậu, nhưng tôi đã nói với cậu rồi, nếu như sau này anh ấy nguyện ý ở bên cạnh tôi, tôi cũng sẽ không cảm thấy áy náy."

Cô đột nhiên cảm thấy hoang đường, cầm di động lên, định gọi điện thoại rất nhiều lần nhưng lại không đủ can đảm, cuối cùng cô ấy chỉ gửi một tin nhắn với ba chữ không đầu không cuối - tôi xin lỗi. Anh ấy đã trở lại, cũng đơn giản là không có quan hệ gì, sau khi moi hết cõi lòng, cô ấy cũng không nghĩ ra được đề tài nào khác, cho nên hai người chỉ nói sáu chữ đó.

Sau đó cô ấy nghe nói, Lâm Gia Di đã nộp hồ sơ vào cùng trường đại học với Tống Tử Ngôn, cô ấy nghĩ, bỏ đi thôi! Còn có thể cứu vãn được sao? Sự ghẻ lạnh sâu sắc, dù có xin lỗi, vậy thì sao chứ? Sự hẹp hòi và thiếu hiểu biết của tuổi trẻ cuối cùng đã khiến cô ngày càng xa anh.

Anh ấy từng dung túng cho cô ấy, cũng từng ôm cô ấy và trong tay, chính cô ấy đã tự hủy hoại tình cảm tốt đẹp của hai người, một vết mực lớn đã văng lên nó và nó không bao giờ có thể khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Cô ấy cứ đứng dưới mưa như vậy, khóc như một đứa trẻ.

Cô ấy dường như đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.

Cuối cùng không thể tìm lại được nữa!