Chương 45

Edit: Đỗ Quyên

Màu xám phim ảnh

Nếu như có thể, tôi nguyện chết trong làn nước biển lạnh lẽo, khi nước biển mặn tràn vào l*иg ngực của tôi, cá hôn lên da thịt tôi, nơi đó sẽ là nấm mồ tốt nhất của tôi.

—— A Lai

1.

Năm đó, A Lai mắc phải một căn bệnh quái lạ khiến dáng vẻ cô ta ngày một gầy yếu, khiến cả ngày cô hoảng hốt, khiến trong đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp của cô lúc nào cũng phủ một lớp sương mù mông lung. Tôi cũng không biết cô ta mắc bệnh gì, bởi vì từ trước đến bây giờ cô ta chưa từng nói đến, thật ra từ đó về sau cô ta rất ít nói chuyện, cô ta chỉ dùng một đôi mắt mờ mịt đầy sương mù nhìn người khác, giống như có ngàn vạn lời nói ẩn chứa ở trong đó.

Tôi tiếp tục dùng những thủ đoạn hèn họ của người tò mò không ngừng thăm dò cô ta, cố gắng muốn chọc thủng vỏ bọc ngoài của cô ta, lôi cô ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra ngoài. Nhưng sự thần bí và vẻ cao thâm của cô ta khiến tôi nổi cáu, tôi rất muốn xé bỏ lớp ngụy trang của cô ta ra… Từ đầu đến cuối, tôi vẫn luôn cảm thấy rằng mọi thứ về cô ta chỉ là giả vờ.

Nhưng A Lai chính là một hố đen, cô ta hút hết mọi âm mưu thủ đoạn của tôi vào trong, hơn nữa còn không trả lại tôi nửa hạt cát, khiến tôi bất lực và chán nản, tôi chỉ biết chỉ vào cái mũi của cô ta, mạnh miệng nghiêm khắc gọi cô ta: “Chúng ta có phải là bạn bè không?”

Trong ánh chiều tà chạng vạng tối của ngày mùa hè, trong hơi nóng tỏa ra từ mặt trời sau khi thiêu đốt mặt đất, A Lai dựa vào lan can bên ngoài lớp học buồn bã nhìn tôi. Trong đôi mắt ẩn chứa lời nói, không thương tiếc mà nhìn chặm chằm vào trong lòng của tôi, giống như muốn có thể nhìn thấu tôi. Tôi chột dạ quay mặt đi chỗ khác, nhìn những cành lá xanh phía xa đang rung rinh chết khô trong gió nóng.

A Lai vịn tay vào lan can, nghiêng người về phía trước nhìn về phía xa xăm, trên môi cô ta nở một nụ cười quỷ dị, mỉm cười hỏi tôi: “Hạ Hạ, cậu nói xem nhảy từ đây xuống sẽ có cảm giác thế nào?”

Tôi giễu cợt nhìn cô ta: “Chỗ này là tầng năm, cô có thể thử xem nha!”

Cô ta tự nhủ nói: “Có lẽ chính là cảm giác tự do. Trước khi rơi xuống đất sẽ tận hưởng cảm giác giãy giụa và giải thoát. Đáng tiếc, nhảy xuống dưới thì cũng không thể giải quyết được chuyện gì cả. Ánh mắt cô ta nhìn vào khoảng không xuyên qua phương xa giống như thể đang nhìn vào một thế giới khác. Cô ta vốn vẫn luôn giả vờ cao thâm như vậy, tôi nhỏ giọng ậm ừ, đúng là cố làm ra vẻ bí ẩn mà, có đáng ghét hay không!

Tôi hỏi cô ta: “Cô muốn chết sao?”

Cô ta rụt người lại, quay đầu nhìn tôi cười khúc khích. Cô xê dịch bước chân quay trở lại lớp học, mà vẫn không trả lời với tôi một câu nào.

Tôi cực kỳ ghét cảm giác này, tôi không thể nhìn thấu cô ta, cô ta dường như bị che phủ bởi một tầng màn che, mơ hồ, lờ mờ như ẩn như hiện. Tôi không phải bạn bè của cô ta, bạn bè thì biết gì nói nấy, nhưng xưa nay cô ta chưa bao giờ nói cho tôi biết suy nghĩ của cô ta, cho dù đó chỉ là một lời oán trách nhỏ rằng cô ta ghét một giáo viên nào đó.

2.

Tôi bắt đầu thay đổi cách trêu chọc cô ta, lừa cô ta nói chuyện, tôi muốn đi sâu vào trái tim cô ta để xem xem rốt cuộc cô ta đang suy nghĩ cái gì.

Trong buổi tổng vệ sinh định kỳ vào buổi chiều thứ ba, chúng tôi phải chuyển tất cả núi sách chất đống liên miên ở trên bàn ra hành lang. Tôi đã gọi cho thanh mai trúc mã ở dưới lầu của A Lai là Giang Vũ, được gọi là Tiểu Lý Thần đến, để chuyển sách cho chúng tôi. Tôi chọc vào vai anh ấy nói: “Chao ôi, A Lai là người gọi cậu đến đây, nhưng cậu ấy xấu hổ không nói cho cậu biết.” Rồi tôi lại đi đến chỗ của A Lai như không có chuyện gì, nhướng mày nhìn cô ta: “Tiểu Lý Thần muốn tới giúp cậu chuyển sách, cậu ấy nói cậu ấy thích với cậu, cậu có muốn đi cùng cậu ấy không?”

Tôi nhìn thấy sắc mặt A Lai thay đổi, cuối cùng cũng dùng tay lại, trở nên nghiêm túc, hai tay cô ta bấu chặt vào bả vai tôi: “Đừng nói nhảm nữa!”

Tôi nghe ra được sự lo lắng ẩn giấu trong giọng nói của cô ta, vì vậy tôi đắc ý lè lưỡi với cô ta: “Đừng ngại ngùng mà!” Cô ta tức giận hất vai tôi ra, giả vờ đi thu dọn đồ đạc.

Hừ, học sinh khá giỏi, để xem cậu làm sao đây!

Tôi cảm thấy hình như cuối cùng tôi cũng đã phá vỡ một lỗ hổng trong pháo đài vô cùng kiên cố của cô ta ra. Tôi nhìn thấy cô ta bối rối, sự kiêu ngạo điềm tĩnh và thờ ơ của cô ta đã bị tôi hung hăng đá một cú, tôi cảm thấy đắc ý hơn bao giờ hết.

Giang Vũ kéo A Lai ra đứng trước lan can nói chuyện, trong làn gió nhẹ mùa hè oi bức, váy A Lai tung bay như cánh bướm. Giang Vũ cao hơn cô ta một cái đầu, khi cúi đầu nghiêng mặt nói chuyện với cô ta, khóe môi anh ấy sẽ nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp, đôi mắt anh ấy dán chặt vào A Lai, giống như thể anh muốn nhìn thấy cô ta ở trong trái tim và khắc ghi cô theo thời gian.

Tôi cảm thấy l*иg ngực mình căng phồng lên như một quả bóng bay được bơm căng và lập tức sẽ nổ tung ra.

Tôi cười đùa tí tửng đi đến gần bọn họ: “Này, Giang vũ, A Lai nói với cậu cái gì vậy? À không, cậu ấy không hay nói chuyện, không sao cả, tôi sẽ làm người tốt một lần trả lời thay cậu ấy. A Lai nói, yêu đương không được nắm tay, không được hôn, không gặp mặt sau tám giờ tối, mọi thứ khác đều ok! A Lai khá thích cậu, mà những thứ này cũng không sao cả đâu đúng không?” Giang Vũ nhìn tôi giống như nhìn người điên, không được tự nhiên liếc mắt nhìn thoáng qua A Lai một cái, rồi lấy cái cớ có việc để rời đi. Tôi làm mặt quỷ về hướng bóng lưng rời đi của anh ấy, kìa, tình yêu là một cái rắm!

Hai tay của A Lai lại bấu vào bả vai của tôi: “Cậu đang nói vớ vẩn gì thế!”

Ánh mắt của cô ta nói cho tôi biết cô ta chán ghét và căm hận, tôi giống như con nhím, lập tức phát huy toàn thân thần kinh vừa đi vừa đáp lại cô ta: “Giang Vũ nói mười câu, cậu cũng khó đáp lại anh ấy một câu, cậu ta làm như vậy rõ ràng là muốn chọc cậu vui vẻ, sao cậu không thể trả lời nhiều hơn một chút à? Cậu không muốn nói chuyện, vì vậy tôi sẽ trả lời thay cho cậu! Không phải cậu không muốn nói chuyện sao? Không phải cậu giả vờ thần bí và thâm trầm sao? Mỗi ngày cậu đều đều phải dùng khuôn mặt như nửa sống nửa chết như vậy, chúng tôi không tự trọng mới đi lo lắng cho cậu, làm cho ngươi vui vẻ. Hiện tại anh ấy đi rồi, không ai quấy rầy cậu nữa, có phải cậu nên hài lòng mới đúng chứ, đồ quỷ ích kỷ. Cậu là ma ích kỷ chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, tự khép kín mình, không thèm quan tâm đến cảm xúc của người khác.”

Đôi mắt A Lai đầy sương mù quen thuộc, cô ta lặng lẽ dùng đôi mắt tràn đầy vẻ bi thương và kinh ngạc để lên án tôi, lần này tôi không bỏ vũ khí đầu hàng, thậm chí trong đầu tôi còn diễn ra một buổi tập dượt trận đại chiến của chúng tôi. Tôi đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ trả thù tưởng tượng của mình, đồng thời chuẩn bị những lời lẽ hằn học, ác độc hơn để đáp trả đòn phản công tiếp theo của cô ta, nhưng cô ta chỉ im lặng mà cô đơn xoay người rồi đi. Lại một lần nữa tôi bị thua trước cô ta, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng rồi ngẩng cao đầu cao ngạo, ưỡn ngực bước về chỗ ngồi của tôi.

Tôi nhìn cô ta đung đưa ở trong làn gió mùa hè xuyên qua cửa sổ, cả người cô ta như một chiếc thuyền lạc hướng, cảm giác tội lỗi trong nháy mắt gần như bao trùm lấy tôi, nhưng lần này tôi sẽ không mềm lòng.

Tôi không muốn mềm lòng, cô ta chính là một con ma ích kỷ.

Tiếng ve kêu ngày càng inh ỏi, khiến người ta phiền não, bực bội vô cớ, tôi lấy bút vạch thật mạnh vào mặt giấy, nét chữ cứng cáp đâm xuyên qua gáy tờ giấy mà không sao giải tỏa được sự bức xúc trong lòng.

A Lai lặng lẽ đi đến bên cạnh tôi, nắm chặt lấy ngón tay đang bấu chặt bút đến trắng bệch của tôi, giọng nói ẩn chứa đầy vẻ tủi thân, khẽ nói nhẹ: “Thật xin lỗi!”

Bong bóng tức giận ở trong l*иg ngực thủng lỗ, gió thổi hô hô, gió ngừng thổi, bong bóng teo tóp lại, tự nhiên chẳng còn gì, dường như như không có gì lấp đầy sự đau thương kia.

“Cậu cho rằng mình chỉ tủi thân cầu toàn sao? Thật nực cười...” Tôi mỉa mai nhìn cô ta, ai bắt cô ta phải miễn cưỡng xin lỗi, sắp khóc đến nơi rồi! Không phải cô ta không coi tôi là bạn sao? Có gì mà phải ủy khuất chứ.

Mặt cô ta tái nhợt, không thể tin nhìn tôi, mấy lần mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì, cô ta im lặng nhìn chằm chằm tôi, một giây, hai giây, mười giây. Chắc có lẽ cô ấy nghĩ tôi sẽ giống như thường ngày bị đánh bại bởi đôi mắt yếu đuối và ngây thơ của cô ta, nhưng lần này thì không có đâu, tôi không muốn tiếp tục coi cô ta là bạn bè nữa, tôi không muốn như một kẻ ngốc mà chiều theo ý cô ta nữa.

Cô ta nhìn tôi thật sâu lần cuối, tôi thấy nước mắt cô ta lạch cạch rơi trên mặt đất, nở thành một bông hoa nhỏ, trái tim tôi thắt lại dữ dội, nhưng tôi vẫn không mềm lòng, tôi lạnh lùng quay mặt nhìn đi chỗ khác. Rồi sau đó cô lùi lại phía sa, từ từ, từ từ rời đi.

Đúng vậy, rồi đi rồi, thật sự đi rồi, một tuần sau cũng không nhìn thấy cô ta nữa, Giang Vũ cũng tới tìm cô ta, đứng ở ngoài cửa sổ thật lâu nhìn quanh, do dự hồi lâu mới giữ chặt một bạn học hỏi: “A Lai có tới không?” Tôi đột nhiên rất muốn cười, nhưng thực tế cũng cười thật, cười thầm nhưng mà lại có vị mặn đắng.

Tôi lao ra ngoài, giống như một kẻ mất trí, hét vào mặt của Giang Vũ: “Anh có phải là đồ ngốc không? A Lai hờ hững với anh, anh còn tới đây làm gì chứ?”

Anh ấy nhìn tôi, nói với giọng bình tĩnh nhưng đau đớn: “Cậu hoàn toàn không hiểu cái gì cả!”

“Tôi cái gì cũng không hiểu, nhưng tôi biết A Lai không muốn đáp lại cậu, không muốn nói chuyện với cậu, không thích cậu, là chính cậu hết lần này đến lần khác lại không biết tự trọng. Cậu ấy vừa ích kỷ vừa lãnh đạm như vậy, rốt cuộc cậu thích cậu ấy vì cái gì? Tôi không hiểu, tôi thực sự không hiểu được.”

Anh ấy khẽ quát một câu “Đủ rồi!” rồi sau đó nhìn tôi với ánh mắt chán ghét: “Tôi không cần cậu quan tâm đến chuyện này, cậu vẫn nên suy ngẫm lại về bản thân mình đi! Khi cậu buộc tội A Lai, cậu cũng nên suy nghĩ xem mình có quan tâm đến cô ấy đến mức nào không. Cậu có biết cô ấy bây giờ thế nào không? Cậu có biết bệnh tình của cô ấy nghiêm trọng đến mức nào không? Cô ấy chịu đựng đau đớn nhưng hết lần này đến lần khác bao dung cho cậu, đổi lấy chính là sự chỉ trích và chửi bới của cậu sao?”

Tôi kinh ngạc, không hiểu nói: “Cậu có ý gì chứ?”

“Xin hãy bỏ đi những suy đoán hạn hẹp và vô lý của cậu đi, tôi và A Lai chỉ là hàng xóm, bạn tốt và bạn chơi từ nhỏ đến lớn!”

Sự mỉa mai trong đáy mắt anh ấy khiến tôi không nói nên lời, tôi lặng lẽ nhìn anh ấy rời đi, chỉ để lại ánh mắt khinh thường.

Tôi quyết định đi tìm A Lai, nhà cô ta rất khó tìm, trong con hẻm cũ kỹ ở rìa thành phố, tôi bước trên con đường đá xanh gập ghềnh, hỏi thăm khắp nẻo đường.

Nhà A Lai mở một cửa hàng rong nhỏ, hai ba dãy kệ chất đầy đồ ăn vặt và vật dụng hàng ngày, sắp xếp lộn xộn và xốc xếch tùy tiện giống như con hẻm cũ nát vì dãi dầu sương gió này.

Nhìn thấy tôi bước vào, người phụ nữ ngồi ở trước quầy ngẩng đầu nhìn tôi, cười tủm tỉm nói: “Em muốn thứ gì để chị tìm giúp cho, đồ đạc tương đối lộn xộn quá.”

Tôi ngập ngừng một lát, rồi mới trả lời: “Em muốn gặp A Lai.”

Người phụ nữ đó là cô của A Lai, cô ấy lặng lẽ dẫn tôi ra sân sau, đứng trước một cánh cửa đóng kín và nói: “A Lai ở bên trong, vào đi! Nói chuyện với cô bé đi.”

Đó là một cánh cửa gỗ cũ có khoen đồng, đóng chặt nhưng không có khóa, khi tôi đẩy ra thì lập tức kêu kẽo kẹt như một thân cây sắp chết.

Tôi còn chưa nói hết lời, lần đầu tiên nói chuyện với A Lai như thế nào, một chiếc gối bay về phía tôi, tôi nghe thấy tiếng A Lai gầm lên: “Đi ra! Đã nói là mặc kệ tôi đi! Đều cút ra ngoài đi! Ra ngoài!” giống như một đứa trẻ cố ý gây sự, cô ta hét lên không thèm để ý đến hình tượng của mình.

Tôi nhẹ giọng mở miệng nói: “A Lai, là tớ.” Cô ta giống như đột nhiên biến thành một người xa lạ, sự xa lạ khiến tôi hoảng sợ, khiến tôi muốn chạy trốn, thậm chí mở miệng cũng phải thận thận từng li từng tí.

Cô ta bình tĩnh lại, sau khi nhìn rõ mặt tôi, cô ta ôm lấy chăn bông và bắt đầu khóc hu hu hu, hai bả vai cô co giật dữ dội, giống như thể đang dùng hết sức lực của cơ thể.

Ánh sáng trong phòng bị tấm rèm nặng nề che khuất, tôi bước tới định mở nhưng nghe thấy tiếng kêu thê lương của A Lai: “Không được!”

Cô ta trốn trong bóng tối lờ mờ ánh sáng, từng chút một bị bóng tối nuốt chửng.

Tôi nghe thấy giọng nói nặng nề của cô ta: “Hạ Hạ, có phải cậu rất chán ghét tớ không?”

Tôi chột dạ lắc đầu: “Không có, cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

Cô ta đột nhiên dắt cuống họng mà hét lên, trong không khí liên tục vang lên những tiếng liên miên không dứt “A—", cô ta đang trút giận, trút bỏ sự nhẫn nhịn và ủy khuất của bản thân mình, trút bỏ sự xấu hổ và mong manh mà cô ta không thể bày tỏ được, nhưng đây là những điều đã xảy ra trước đây tôi không bao giờ xem xét nó.

Cô ta kêu đủ, thở hổn hển, rồi sau đó vừa khóc vừa cười. Tôi đứng ngơ ngác, tay chân luống cuống không dám an ủi, cũng không dám bỏ đi.

Qua một lúc lâu sau, cô ta mới dần dần bình tĩnh lại, tự cười nhạo chính mình: “Mọi người đều nói tôi là người hiểu chuyện, tôi biết nghe lời, nhưng chỉ có tôi mới biết, trong lòng tôi có một con quái vật đang trú ngụ, nó đang nhe răng giương nanh múa vuốt. Tôi liều mạng kìm nén nó, nó càng liều mạng chống cự, cuối cùng bùm một tiếng, cả hai bên đều bị thương.

Từ nhỏ tôi đã học cách nhìn sắc mặt người khác, không nguyện ý gây phiền phức cho người khác. Hết lần này đến lần khác, nhẫn nhịn trở thành thói quen. Tôi biết không có bố mẹ, tôi cũng không vì vậy mà trở nên đáng thương, mà ngược lại người khác sẽ càng thương yêu tôi hơn, nhưng tôi vẫn trở nên dè chừng cẩn thận từng tí một.

Cậu không biết tôi ghen tị với cậu đến mức nào, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ thẳng thắn và tự nhiên, nhanh mồm nhanh miệng được như cậu cả.”

Cô ta vùi mặt vào trong chăn, khóc khản cả giọng, khóc cho đến khi nôn khan.

Tôi luống cuống tay chân, chỉ có thể đi gọi cô của cô ta.

Cô không an ủi cô ta mà chỉ lặng lẽ đóng cửa lại cho tôi rồi kéo tôi ra ngoài.

Cô ấy nói: “A Lai chỉ là quá khó chịu. Con bé giữ mọi thứ ở trong lòng và không muốn mở miệng nói ra. Là tự con bé đã tự đẩy mình đến mức này.”

3.

Tôi không biết mình đã ra khỏi nhà A Lai như thế nào, thậm chí tôi cũng không biết mình đã ra khỏi con ngõ cũ kỹ đó như thế nào, tôi bước đi trên con đường đá xanh chênh vênh với những bước chân vô hồn, tôi chợt cảm thấy mình đã làm phải một chuyện sai lầm rất to lớn.

Cô của A Lai nói với tôi rằng bố mẹ A Lai đều mất sớm, cô ta lớn lên cùng với cô, cô ta vẫn luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện, tính cách cũng không tính là u ám, cô tốt bụng, lạc quan và hòa đồng với mọi người xung quanh. Năm 17 tuổi, không biết vì lý do gì mà cô đột nhiên mắc chứng trầm cảm, A Lai trở nên cáu kỉnh, thường xuyên mất bình tĩnh, động một chút là lại ném đồ đạc lung tung, có lúc thì lại thu mình vào một góc và khóc thút thít một mình, trong nháy mắt thế giới của cô dường như chìm trong bóng tối.

Sau khi tạm nghỉ học một tháng, cô nghĩ rằng ở cùng các bạn cùng lớp có thể làm cho cô ấy cảm thấy tốt hơn, vì vậy cô đã cho cô ta đến trường một lần nữa.

Đó là lúc tôi phát hiện ra rằng A Lai đã thay đổi, cô ta trở nên ít nói trầm mặc, điềm tĩnh và lãnh đạm, cả con người cô ta dường như được bao bọc trong một bức màn thần bí, khiến người ta phải sợ hãi, khϊếp sợ, không thể chờ đợi mà muốn xé rách vẻ ngoài của cô ta ra, thăm dò nội tâm của cô ta.

Bây giờ tôi cuối cùng cũng dám thừa nhận rằng tôi ghen tị và ghen ghét với cô ta. Cô ấy là một học sinh khá giỏi, khuôn mặt xinh đẹp, cô ta giống như một cao cao tại thượng, lặng lẽ nhìn xuống tất cả chúng sinh, cô ta không cần phải cố gắng lấy lòng mà đã được nhìn được sự ngưỡng mộ, sự thần bí và kiêu ngạo của cô ta khiến mọi người mê muội, sự xuất sắc của cô ta khiến người ta phải nghĩ cách phá hủy.

Tôi thừa nhận, là do tôi ghen ghét!

5.

A Lai không tiếp tục đến trường nữa, sau kỳ nghỉ hè dài dằng dặc, khi trường học bắt đầu lại, giáo viên tuyên bố rằng sẽ không còn có bóng dáng của A Lai ở trong lớp học nữa.

Cô ta thôi học, sau này tôi nghe nói cô ta chuyển đến một ngôi trường xa lạ, không biết bệnh của cô ta đã khỏi chưa, cũng không biết môi trường mới có khiến cô ta vui vẻ không.

Tất cả những gì tôi biết chính là tôi không còn A Lai nữa, tôi cảm thấy mình đúng là một đứa khốn nạn, tôi không nghĩ đến cô ta cho đến khi cô ta ra đi.

Tôi nhớ cuối mỗi bài kiểm tra hầu hết bài của cô ta đều có đáp án chuẩn, còn của tôi toàn dấu gạch chéo đỏ, cảm giác đó còn hơn cả chán nản. thời khắc đó tôi hận cô ta vô cùng, thậm chí cả những lời an ủi của cô ta vang lên nghe cũng thật đáng ghét, giống như đang khoe mẽ vậy.

Cô ta hoàn toàn không biết những suy nghĩ đen tối trong lòng tôi, cô ta chỉ giúp tôi đọc đi đọc lại các bài báo, chỉ ra những sai lầm và lỗ hổng kiến

thức của tôi, nhưng cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ lắng nghe cẩn thận, trong lòng luôn nghĩ rằng: Có gì đặc biệt hơn người chứ?

Giang Vũ nói rất đúng, là do tôi luôn hẹp hòi ích kỷ trước mặt A Lai, tôi dùng những điều cực đoan để che đậy mặc cảm quá mức của mình, tôi chưa từng để ý đến suy nghĩ của cô ta, tôi là người quá đáng nhất.

Sau khi A Lai đi rồi, tôi thường xuyên nhớ đến cô ta, đứng trên lan can bên ngoài lớp học nhìn ra bên ngoài, trước mặt là những cây xanh cao lớn và những tòa nhà dày đặc, tôi chưa bao giờ chán nản, cũng không thể hiểu được cảm giác của cô ta, nhưng mỗi khi nghĩ đến cô ta mà nhìn khung cảnh trước mặt với những cảm xúc cô đơn khó tả, tôi lại không kìm được mà khó chịu ở lòng mình.

Tôi nhớ rằng khi cô ta đã tạm nghỉ được một tháng, cô ta ngồi xổm một mình ở trên bục hội nghị của sân chơi, rơi nước mắt, giống như một con rối trống rỗng nhỏ bé. Khi đó tôi còn nhếch miệng, hỏi cô ta: “Trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Hay là bị bệnh?”

Cô ta lắc đầu, tôi lại hỏi: “Vậy làm sao thế?”

Cô ta do dự một hồi, cuối cùng lắc đầu: “Không sao cả!”

Rõ ràng là có việc, tôi ghét loại ấp a ấp úng như này, dáng vẻ muốn nhưng lại không chịu nói, thật là già mồm!

Tôi đột nhiên nổi giận, có cái gì không thể nói chứ, ngay cả tôi cũng không thể sao? Loại cảm giác coi đối phương như bạn thân nhất, nhưng lại phát hiện đối phương cho rằng mình chỉ là khách qua đường, quả thực khiến người khác như bị sụp đổ. Lúc ấy tôi có cảm giác như vậy, cúi đầu xuống mà bị vũ nhục xuyên thủng toàn thân, tôi cảm thấy hữu nghị bị cô ta xúc phạm.

Giọng tôi trở nên gay gắt và tàn nhẫn: “Vậy thì tại sao cậu lại khóc? Trời sập xuống sao? Không chết không tàn thì có gì đáng khóc chứ, đúng là đạo đức giả mà!”

Sau này, tôi thường xuyên nghĩ đến cảnh tượng này, càng nghĩ lại càng rõ ràng, ngay cả vẻ mặt do dự cùng ánh mắt đau khổ của A Lai cũng khắc sâu trong tâm trí tôi, tôi nhớ đi nhớ lại, rồi hối hận không thôi. Đến cuối cùng mỗi lần nghĩ đến, trong lòng đều muốn mắng mình một lần.

Tôi là một đứa khốn nạn! Nhưng ý định ban đầu của tôi không phải như vậy, tôi cũng không biết tại sao nó lại trở thành như vậy.

Nếu có thể quay ngược thời gian lại, tôi hy vọng có thể quay lại khoảng thời gian cô ta ngồi khóc trên bục sân chơi, tôi sẽ không chế giễu cô ta nữa, tôi sẽ ngồi sát bên cạnh cô ta, chạm vào tay cô ta, giúp cô ta lau sạch nước mắt. Tôi sẵn sàng cho cô ta mượn bờ vai của mình, tôi sẽ nhỏ nhẹ giọng nói của mình, tôi sẽ nói với cô ta rằng khi cô ta khóc,tôi sẽ đau lòng nhiều như thế nào.

Nhưng tôi biết rằng tôi không bao giờ có thể quay trở lại được nữa rồi.