Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Những Ngày Kết Hôn Bí Mật Cùng Ảnh Đế

Chương 46

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Đỗ Quyên

Thay đổi mười hai giờ ~

Tất cả đều thua

A Tang chết trong một trận mưa tuyết vào đầu mùa đông.

Hôm đó trời rất lạnh, đỉnh đầu tôi tối tăm mờ mịt, trước khi đi ra ngoài, mẹ tôi từ bệ cửa sổ trong phòng bếp nhoài người ra: “Tang, nhớ mang theo áo mưa nha!”

Cô ấy “Ồ” lên một tiếng, không kiên nhẫn nói: “Con nhớ rồi!”

Chiếc áo mưa màu đỏ đã lấm tấm những đốm đen vì lâu ngày không sử dụng, A Tang cau mày chán ghét, gấp bừa bãi rồi nhét vào trong cặp sách, cô ấy thầm nghĩ cô ấy thà để bị ướt còn hơn mặc chiếc áo mưa như vậy.

Cô ấy chán ghét tất cả những thứ cũ kỹ xập xệ, chán ghét cái mùi ẩm mốc mãi mãi ở trong nhà, chán ghét bản thân lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch, không có hào quang.

Cảm giác háo hức bức thiết muốn thay đổi hiện trạng lúc nào cũng tràn ngập trong lòng khiến cô bực bội.

Cô ấy luôn tin rằng không lâu nữa hiện trạng này sẽ thay, nhưng cô ấy lại thất vọng hết lần này đến lần khác, chẳng hạn như cô ấy muốn mua một chiếc cặp sách đi học mới để phù hợp với chiếc áo lông màu trắng mà dì của cô ấy mang về từ Quảng Châu. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, đợi đi đợi lại, cố gắng chịu đựng qua mùa đông này đến mùa đông khác, vì vậy tôi không ngần ngại gấp chiếc áo lông đặt ở trong ngăn tủ.

Cô ấy không muốn mặc một chiếc áo khoác lông mới toanh với chiếc cặp đi học bằng vải đã được giặt đến bạt màu.

Nhưng chờ mãi đến khi chiếc cặp sách cũ bị sứt chỉ, mẹ cô ấy lại bảo cô ấy cầm cự thêm một năm nữa.

Cô ấy cảm thấy giống như thể mình bị lừa dối vậy, cảm giác khoảng cách giữa sự mong đợi lặp đi lặp lại và sự thất vọng to lớn trong tâm trí khiến cô ấy tức giận và ủy khuất, nhưng cô ấy lại không thể làm gì.

Con chin non chỉ có thể nằm trong ổ chờ được cho ăn, tất cả mọi người ai cũng ghen tị vì nó có thể không cảm thấy tội lỗi khi không làm mà có ăn, nhưng chỉ có con chim non mới biết rốt cuộc quá trình chờ đợi tự do dài dằng dặc đến bao lâu.

Buổi chiều có tiết học ngoại khóa ở ngoài trời, hơn hai tiếng sau, A Tang mới lặng lẽ chạy ra khỏi bãi tập, đi đến một con phố có nhiều quán cà phê Internet ở gần trường. Cô ấy không phải đi lên mạng, cô ấy không có dư tiền. Ở đó có một quán bún, cô ấy làm việc ở đó, cô ấy rửa bát trong một giờ, bà chủ quán sẽ cho cô ấy năm đồng tiền. Cô ấy muốn mua một chiếc cặp sách mới, cô ấy đã tiết kiệm được ba mươi đồng tiền, chỉ còn có hai mươi đồng tiền nữa thì cô ấy có thể mua lại chiếc cặp đi học mới in hoa màu vàng nhạt mà cô ấy ưa thích.

Hôm nay người rất đông, trước mặt cô là một chồng đĩa chất chồng lên nhau, cánh tay gầy gò mười lăm tuổi của cô ấy gần như bị áp đảo, cô ấy bận rộn đến không có cơ hội để ngẩng đầu lên.

Vì vậy, thầy giáo Triệu đã đứng trước mặt cô ấy một phút, nhưng cô ấy vẫn không chú ý đến.

Cho đến khi giọng nói của thầy Triệu vang lên “A Tang, em có muốn giải thích với thầy không?” Thầy đến bắt hai nam sinh trốn học lên mạng, A Tang mới bị “bán đứng”.

Cô ấy giật mình, chiếc đĩa trong tay rơi xuống mặt đất, lăn lộn một vòng rồi rơi xuống bậc thang, lốp bốp vỡ vụn.

Trong đầu chỉ có hai chữ —— Xong đời!

Cô trốn học, còn ở trong quán Internet ở trên đường phố, nhà trường biết cô ấy sẽ bị ghi điểm nghiêm trọng, nếu nghiêm trọng có thể sẽ bị buộc phải thôi học. Cho dù không đuổi học, cũng nhất định sẽ phải mời phụ huynh, như vậy mẹ cô ấy sẽ biết được. Ngay cả khi cô ấy nói với mẹ rằng cô ấy chỉ đang rửa bát cũng không có ích gì, mẹ sẽ đánh cô ấy và lặp lại câu nói khiến tế bào ở trong toàn thân cô ấy đứng dậy và nổi loạn – Là mẹ có lỗi với người cha đã khuất của con, là do mẹ dạy dỗ con không tốt, mới để con lớn lên trở thành loại tính tình ái mộ hư vinh như thế này. Mẹ để con thiếu ăn, thiếu mặc sao? Mẹ có làm gì ủy khuất cho con không?

Những lời nói như vậy còn khó xử hơn là trực tiếp chửi mắng, cô ấy rất chán ghét nhưng không cách nào phản bác lại.

“Thầy, em biết em sai rồi, em hứa đây là lần cuối cùng, xin thầy đừng nói với nhà trường, em lập tức quay về, được không?” Cô ấy đáng thương nhìn thầy Triệu, mong thầy có thể rộng lượng, tha cho cô ấy lần này.

Cô ấy biết hy vọng còn không lớn, bởi vì thầy Triệu quá nghiêm khắc, cứ hai ba ngày lại gọi bạn học đến văn phòng nói chuyện. Cho dù là học sinh nữ, ông ấy cũng sẽ không nương tay, những bạn học nữ khi ra khỏi văn phòng hay trong nhà ông ấy ra hốc mắt luôn đỏ lên, giống như thể đã bị oan ức rất nhiều cho nên A Tang có hơi sợ ông ấy.

Không ngờ, cuối cùng thầy giáo Triệu cũng gật đầu, nhưng lại yêu cầu đích thân đưa cô ấy trở về.

“Nếu như tôi không thể đưa em trở về an toàn, đó chính là sự sơ suất của giáo viên. A Tang, trốn học là một vấn đề rất nghiêm trọng, đặc biệt là ở đây. Em có biết ở đây hỗn loạn như thế nào không? Vài ngày trước, có một bạn nữ cùng lớp đã bị người khác kéo mạnh vào trong nhà vệ sinh của quán net giữa thanh thiên bạch nhật, chờ khi phát hiện ra thì đã quá muộn rồi.”

Giọng nói của thầy quá nghiêm khắc, hốc mắt của A Tang dần dần đỏ lên: “Thầy giáo, em sai rồi!”

“Có chút sai lầm không thể phạm phải, may mắn lần này em gặp được thầy. Nếu như là thầy giáo vụ, thì sẽ trực tiếp cho em về nhà luôn, không cần phải quay lại trường học.”

“Cảm ơn thầy giáo!”

Không biết ngoài trời đổ mưa từ lúc nào, chiếc áo mưa vừa cũ vừa bẩn của A Tang bị cô ấy giấu trong cặp sách đặt ở trong trường.

Thầy giáo Triệu cầm ô giúp cho cô ấy, hai người dựa vào rất gần khiến cô ấy càng thêm bất an.

Hai người bọn họ đi chung dưới một chiếc ô, vì vậy cô ấy chỉ có thể đi theo thầy Triệu.

“Cùng thầy về nhà trước đi, bằng không ướt sũng thì phải làm sao bây giờ!”

Dường như không cách nào phản bác lại, cô ấy chỉ có thể đồng ý.

Đó chính là quyết định sai lầm nhất mà cô từng đưa ra, khi cô ấy bị lừa cởϊ qυầи áo xuống, tất cả mọi thứ đã phát triển đến mưucs không thể kiểm soát được, thầy Triệu thì thầm vào bên tai cô: “A Tang, ngoan ngoãn nghe lời, nếu không muốn tất cả mọi người đều biết, nhất là mẹ em.”

Ngày hôm đó cô đã khóc nhiều đến mức suýt chết, cảm giác như trời sập xuống khiến cô vừa suy sụp vừa tuyệt vọng, về đến nhà bước chân trống rỗng, cô ấy không biết phải làm sao, chỉ sợ lại nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mẹ.

Cô ấy về đến nhà không bao lâu, thầy giáo Triệu cũng đi theo cô ấy, lúc đó cô ấy đã nhào vào trong lòng mẹ khóc, mẹ cô ấy hỏi đi hỏi lại đã xảy ra chuyện gì nhưng cô ấy không nói được một lời nào.

Thầy giáo Triệu lại nói với mẹ cô ấy là: “Kỳ thi hàng tháng của A Tang lần này không ổn lắm, em ấy đã khóc ở trường. Xin chị khuyên nhủ em ấy thật tốt, điểm số của em ấy chỉ có thể đại diện cho quá khứ.”

A Tang hận chết khϊếp, hận đến cả người run lên, cuối cùng buột miệng nói: “Mẹ, ông ta là phạm nhân!”

Vẻ mặt thầy giáo Triệu không thể tin được nhìn cô ấy, rồi lộ ra vẻ mặt thất vọng: “A Tang, dáng vẻ chửi bới thầy giáo như thế khiến thầy rất thất vọng.”

Sắc mặt của bà mẹ đại biến vài lần, rồi sau đó hung hăng tát cô ấy một cái bạt tai: “Hỗn xược, mau xin lỗi thầy giáo ngay! Nếu như năm đó thầy Triệu không trả tiền học phí cho con, con cũng không được đi học được, con chính là kẻ tàn nhẫn, kẻ hung ác, kẻ vong ân bội nghĩa.”

A Tang đau khóc lên thành tiếng, hét lên như một kẻ điên rồi cuối cùng lao ra khỏi cửa nhà.

Nước nưa hòa lẫn với những hạt tuyết thấm vào trong cổ, lạnh thấu đến lòng bàn chân.

Cô ấy trèo lên trên cây cầu lớn, rồi thả người nhảy xuống.

Ván cờ này đã đi vào ngõ cụt, cô ấy không biết mình bắt đầu phạm sai lầm từ đâu, có lẽ bắt đầu từ lúc cô ấy muốn một chiếc cặp đi học, hoặc cũng có thể là trước đó, tại bữa tiệc cảm ơn khi cha cô được chôn cất, cô ấy đã phạm sai lầm, muốn ăn một miếng thịt bò, thì đã bị mẹ tát một cái, nói rằng cô ấy không có lương tâm, nên cô ấy đã bắt đầu không còn nói với mẹ những gì cô ấy thực sự nghĩ trong lòng nữa.

Khi A Tang được chôn cất xong, thầy Triệu cũng đến, ông ấy nói: “Mẹ A Tang, thật xin lỗi, nếu như tôi không nói chuyện A Tang đã trượt kỳ thi cho chị, có lẽ mọi chuyện đã không phát triển thành ra như thế này.”

Mẹ A Tang lau nước mắt: “Không, thầy Triệu, tôi không thể trách thầy được. Là do tôi dạy con gái không tốt, khiến thầy chê cười rồi.”

Thầy giáo Triệu nhét năm trăm đồng tiền cho mẹ A Tang: “Xin chia buồn cùng chị, một chút tâm ý, xin đừng từ chối.”

“Cảm ơn, thầy đúng là một người tốt.”
« Chương TrướcChương Tiếp »