Chương 48

Edit: Đỗ Quyên

Vào sáng sớm, trời bắt đầu mưa ở Tân Thành, bầu trời trở nên mù mịt hơi sương, người đi bộ trên đường giống như ẩn hiện trong những bức tranh phong cảnh. Chỉ là mưa giống như là giả, thẳng đứng rơi tự do, cho dù có người đi ngang qua, nửa phần cũng không chạm vào thân người.

Trong cửa hàng Nhất Hào, Lão Mực đang ngả người nằm nghiêng ở trên chiếc ghế dài trước cửa sổ, lẩm bẩm chửi rủa: “Mưa nhân tạo này, con mẹ nó thật bực mình mà.”

Con chó robot đang quét dọn vo ve đi ngang qua chân ông ta, ông ta thô lỗ đá một cú: “Chết tiệt, ngay cả mày cũng làm phiền tao à.”

Khi Thất Thất đi từ trên lầu xuống, cô nhìn thấy con chó robot đang ủy khuất lăn lộn ở trên mặt đất: “Này, tôi nói này Lão Mực, anh lại phát điên cái gì vậy chứ! Tại sao anh lại tức giận với một con chó quét dọn chứ?”

Lão Mặc không nói lời nào mà nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, mưa ngày càng nhỏ, ông ta biết mười lăm phút nữa mưa sẽ lớn thành định lượng năm li, mười lăm phút nữa mưa sẽ tạnh rồi. Và rồi sau đó mặt trời sẽ ló dạng, ba giờ chiều sẽ có một trận mưa, khoảng chừng nửa canh giờ nữa sẽ tạnh. Vậy thì hôm nay là một ngày lẻ, ban đêm sẽ không có trăng sáng, nhưng ngày mai là ngày chẵn nên mặt trăng sẽ xuất hiện, đồng thời sẽ vừa to và tròn...

Lão Mực nghĩ đi nghĩ lại, rồi thấp giọng mắng một tiếng: “Mẹ kiếp!”

Đúng là mệt mỏi với những ngày mà mọi thứ đều được lên kế hoạch như thế này.

Dường như Thất Thất biết ông ta đang suy nghĩ gì, nhét một quả nho vào trong miệng ông ta, chậm rãi nói: “Tức giận cũng vô ích thôi, thời đại của cõi Linh Vực đã đến, cản thì cũng không thể dừng lại được. Ít nhất thức ăn còn không bị “Số liệu hóa” đó, tận hưởng cho tốt đi!” Thất Thất thỏa mãn hớp một ngụm nho mọng nước và mọng nước, híp mắt mỉm cười.

Nhìn thấy dáng vẻ vô tâm của Thất Thất, Lão Mực càng cảm thấy trong lòng bế tắc hơn.

Đúng vậy, thời đại của Linh vực đã đến, nó cứ lặng lẽ không tiếng động mà bao trùm lên toàn bộ thành phố, thậm chí là toàn bộ trái đất. Thật ra, trước khi Internet sụp đổ, thời đại của Lnh Vực đã lặng lẽ đến. Trong khi xoa dịu nỗi hoang mang của loài người do sự sụp đổ của Internet, kể từ đó mà “mạng miền” ngoài trái đất này cũng đã thâm nhập sâu vào thế giới loài người, đến cuối cùng thì không thể bị loại bỏ được nữa.

Sự phụ thuộc của con người vào nó thậm chí còn lớn hơn cả sự phụ thuộc vào Internet hồi đó.

Mưa tạnh, mây cũng tan nhanh chóng, mặt trời mọc lên, nước mưa ở trên mặt đất đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà bốc hơi, đường phố lại náo nhiệt trở lại, các cửa hàng đều bật đèn buôn bán.

Thất Thất cũng bật đèn lên kinh doanh và kích hoạt chế độ kinh doanh trong trung tâm điều khiển trung tâm, vì vậy đèn chuyển từ ánh sáng ấm sang ánh sáng rực rỡ, tất cả mười sáu cửa sổ trên tường đều được mở ra, chùm tia laze của cửa laze hội tụ, mang hơi ấm và không khí ẩm bên ngoài tràn vào.

Liền này nháy mắt, trong phòng đã tràn vào đến không ít người, cổng đen trắng hai cái nóng cảm giác người máy không ngừng đối với người tới tiến hành quét hình, nhất hào cửa hàng quy củ, vào cửa hàng trừ của mình bí mật, không thể mang bất luận cái gì ngoại vật, người máy một khi quét hình đến mảng lớn mật độ cao lãnh quang vật tồn tại, sẽ lập tức thực hành khống chế cũng cảnh cáo.

Lúc này, rất nhiều người đã tràn vào trong phòng, người máy cảm ứng nhiệt đen trắng ở cửa không ngừng quét người đến, theo quy định của Cửa hàng số 1, không được phép mang theo bất kỳ thứ gì. các vật thể lạ vào cửa hàng ngoại trừ bí mật của chính bạn. Khi robot quét qua sự hiện diện của một khu vực rộng lớn các vật thể phát quang mật độ cao, nó sẽ ngay lập tức thực hiện kiểm soát và cảnh báo.

Hệ thống báo động của người máy đã lâu không vang lên, nhưng hôm nay lại vang lên...

Đã quá lâu rồi không có ai thách thức uy quyền của Cửa hàng Nhất Hào. Lão Mực sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, đứng dậy sải bước đi tới cửa.

Một cô bé bị một con rô-bốt màu trắng chặn lại, cánh tay rô-bốt khoác lên trên vai cô, vẫn luôn giữ chặt cô bé.

Lão Mực thở dài một hơi, ông có chút thiển cận, có chút đầu cơ trục lợi, chao ôi, loài người ngu xuẩn...

Lão Mực vươn tay ra: “Bỏ ra đi!”

Cô bé bị dọa sợ đến rơi nước mắt, nhưng vẫn dùng sức lắc đầu thật mạnh, Lão Mực xua xua tay: “Vậy cháu đi đi! Hôm nay ông không có tâm tình đối phó cháu đâu.”

Cô bé vẫn lắc đầu, ánh mắt log lanh như nước, nhìn ông ta vô cùng đáng thương.

Lão Mực mắng nhỏ: “Chết tiệt!” Gọi Thất Thất đến: “Giao lại cho cô, phiền phức quá.”

Thất Thất thè lưỡi với ông ta, miệng nói năng chua ngoa nhưng trong lòng thì mềm như đậu hũ, thật sự rất khó chịu mà, chỉ có ông chủ mới chịu được ông ta.

Thất Thất ra hiệu cho người máy Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lập tức buông tay ra, ngoan ngoãn lui vào cửa, cô bé không bị trói buộc nữa lập tức ngồi phịch xuống mặt đất, Thất Thất bĩu môi: “Em nhát gan quá.” Cô ngồi xổm xuống nhìn cô gái nhỏ: “Chị cho em hai sự lựa chọn, một là giao đồ ra, chị sẽ cho em đi. Hai: em đi ra khỏi đây, chúng ta không liên quan gì đến nhau.”

Cô bé run rẩy lấy trong túi ra một chiếc máy ảnh hơi co lại, Thất Thất vươn tay muốn cầm lấy, nhưng cô bé lại không buông tay.

Giằng co một lát, cô bé bỗng nhiên mở miệng nói: “Tôi tên là Cổ Đa.”

Thất Thất cũng không nhịn được “Mẹ kiếp!”, “Cô bé, cơm em có thể bừa bãi nhưng không được nói lung tung được đâu. Những kẻ giả mạo tiểu thư Cố Đa đến Cửa hàng Nhất Hào đã bị đày xuống địa ngục rồi!”

Cô bé cuối cùng cũng buông tay ra, Thất Thất cầm lấy chiếc máy ảnh thu nhỏ: “Nếu biết sớm như vậy thì tốt rồi!”

Nhưng ngay sau đó, cô liền sững sờ, khoảnh khắc máy ảnh chạm vào cô, nó lập tức tan thành bột phấn và nhẹ nhàng bay vào không trung, biến thành những đốm sáng màu xám.

Cúng thất tuần con ngươi co rụt lại, bên trong đưa gen phân biệt hệ thống, một khi thoát ly nguyên chủ liền tự hủy trang bị, loại này cao cấp bậc tin tức hệ thống, người bình thường bình thường là rất khó dùng đến lên, mà lại mấu chốt là Loại tin tức kỹ thuật nắm giữ tại Linh Vực trong tay người, đối với bọn hắn những này bản thổ người, là rất khó thu vào tay, chính là kẻ có tiền, cũng đều là dùng để chở đưa tin tức tuyệt mật, tiểu cô nương này......

Đồng tử của Qiqi co lại, và hệ thống nhận dạng gen tích hợp là một thiết bị sẽ tự hủy sau khi tách khỏi chủ sở hữu ban đầu, loại hệ thống thông tin cấp cao này thường rất khó sử dụng đối với người bình thường, và mấu chốt là rằng loại thông tin này. Loại công nghệ thông tin này Trong tay của người Lingyu, những người dân địa phương như họ rất khó có được chúng. Ngay cả những người giàu có cũng quen với việc cài đặt thông tin tuyệt mật. Cô bé này ...

Cô đứng lên, lạnh lùng dặn dò: “Tiểu Bạch, tiễn khách!”

Qiqi cáu kỉnh vò tóc, gần đây thường xuyên xảy ra một số chuyện bất thường, đầu tiên là ông chủ biến mất không rõ nguyên nhân, sau đó là Tổng cục trưởng Liên bang đến tạm thời kiểm tra, sau đó có kẻ trộm đến lấy cắp thông tin, bây giờ lại có một người khác có vẻ vô tội. cô bé vô hại đã bí mật đến cửa hàng với một chiếc camera có hệ thống nhận dạng gen tích hợp.

Cúng thất tuần bực bội xoa tóc, gần nhất thường xuyên xuất hiện một chút không tầm thường sự tình đâu, đầu tiên là lão bản không hiểu thấu mất tích, lại là Liên Bang tổng cục tới lâm thời kiểm tra thực hư, lại sau đó một cái trộm khách tới ăn cắp tin tức, hiện tại, lại có một cái nhìn như đơn thuần vô hại tiểu cô nương lại vụиɠ ŧяộʍ cất một trong đó đưa gen phân biệt hệ thống máy ảnh đến trong tiệm.

Có một loại trực giác không tốt!

Thất Thất vỗ nhẹ Lão Mực: “Này, ông nói xem rốt cuộc ông chủ đã đi đâu? Thật đúng là ông chủ cũng không đáng tin cậy như vậy, tôi thực sự muốn sa thải anh ta mà.”

Lão Mực phun một ngụm nước lên trên màn hình, nhìn những chấm xanh nhấp nháy trên màn hình đường dẫn ánh sáng, giơ ngón tay cái về phía cô: “Cô thật tuyệt!” Ông ta kéo Thất Thất lại, ngồi ở trước màn hình: “Cô mau nhìn này, đây là tin tức gần nhất, quảng cáo Trung tâm Linh Vực thông báo tuyển dụng, muốn để tuyển dụng hai tên trộm tóc đỏ ở khu vực địa phương, cô nói xem có cảm thấy kỳ lạ không?”

Đạo tặc tóc đỏ là một cách học phổ biến trong dân gian, chuyên ăn cắp thông tin, từ khi người Linh Vực du nhập vào trái đất, loại nghề này đã dần dần trở thành hợp pháp trong tâm trí mọi người, ít nhất là các quan chức cấp caoở địa phương cũng nhắm mắt làm ngơ với những kẻ này, đến mức người Linh Vực không thể không ra mặt để ngăn chặn bọn họ, nhưng mà họ càng đàn áp, thì phản ứng ngược lại càng dữ dội hơn, đến cuối cùng, nó đã mở rộng thành một trò chơi giữa hai bên. Người dân địa phương đã cố gắng tiêu diệt hoàn toàn Hệ thống Linh Vực, còn người Linh Vực lại muốn kiểm soát người bản địa một cách áp đảo.

Vì vậy vào một buổi sáng sớm, khi mọi người mở mắt ra, trên mạng miền nhà mình đã xuất hiện một thông báo, treo thưởng giá cao cho tung tích của kẻ trộm, đồng thời còn đưa ra cái gọi là danh sách kẻ trộm, thông tin của mười người đứng đầu được giới thiệu rất chi titết, tiêu đề được đánh dấu bằng màu đỏ bắt mắt và một trăm người đứng đầu được đánh dấu màu xanh lá cây, vì vậy có cái gọi là cướp đầu đỏ và tên cướp đầu xanh. Thất Thất nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của Trung tâm Linh Vực mà: “một tên trộm tóc đỏ đúng là một sinh vật hiếm có mà! Ai sẽ tự giới thiệu đưa mình đến cửa để bị người khác làm thịt chứ.”

Lão Mực lấy khăn thấm lau nước trà dính trên màn hình: “Ha ha, đây là do cô đoán sai rồi, hai ngày nay hệ thống đăng ký đều bị quá tải, chỉ có mười tên hồng tặc mà đã có hơn sáu trăm người đăng ký. Trung tâm Linh Vực không có mã di truyền của những tên đạo tặc tóc đỏ, cũng vô pháp xác định được nó, cuối cùng quyết định tiến hành một cuộc kiểm tra để sàng lọc hai người.”

Quai hàm của Thất Thất suýt chút nữa rơi xuống đất: “Không thể nào, thế giới này toàn là ảo mộng, tôi muốn chết, ông đừng ngăn cản tôi.”

Lão Mực chán ghét đẩy cô ra, sau đó lại cúi đầu bắt đầu nghiên cứu tin tức, Thất Thất bĩu môi, đúng là người cổ hủ mà, ngày nào không quan tâm đến quốc gia đại sự thì chính là than vãn thói đời nóng lạnh, cả dáng vẻ toàn là phẫn nỗ, nhìn các gì cũng không vừa mắt, đúng thật là. Mình cũng chỉ là một họa sĩ nghèo tứng, đúng vậy, không sai, nó là một trong những nghề vô dụng nhất ở thời đại này, nhưng cũng may mà ông chủ đã thu nhận ông ta vì bộ não của ông ta, nếu không thì sẽ là một tai họa cho xã hội.

Lại có một người khác bước vào cửa hàng Nhất Hào, cửa không gian mô phỏng mở ra, người đó bị dịch chuyển đi, Thất Thất thông qua nội tuyến đã cảm nhận được điều gì đó, hệ thống thông minh của không gian mô phỏng nói theo công thức: “Xin vui lòng đến cửa số một để trao đổi thông tin, vui lòng đến cửa số hai để lưu trữ bí mật, vui lòng đến cửa số 3 để chế độ lỗ cây, để được giới thiệu sản phẩm đặc biệt, vui lòng gọi cho Đại Mỹ Nữ tôi, nếu như bạn cần dịch vụ thủ công, vui lòng quay lại đường cũ, để tìm tiểu thư Thất Thất, cảm ơn~”

Người đàn ông bước vào cửa số ba bắt đầu lải nhải liên miên một vài lời, Thất Thất nghe đường dây nội bộ hồi lâu mới nhận ra mình đang mắng chồng. Đủ mọi loại lời lẽ xấu xa tuôn ra như đổ đậu khiến Thất Thất sợ hãi đến phát ngốc.

Cô thở dài một hơi, đây chính là thời đại Linh Vực bi kịch, vì để khống chế người thổ dân, người Linh Vực không chịu cung cấp toàn diện cơ chế bảo hộ cho bọn họ, khiến cho rất nhiều người đều cẩn thận trong lời nói và việc làm.

Khoảng thời gian đầu ở Tân Thành nổ ra một trận náo loạn, bởi vì thông tin bị công khai lộ liễu, gian lận dẫn đến một nửa kia bị bắt, cơ mật của chính phủ bị bại lộ, vô ý nôn mửa gây nên đại náo... mọi người xem như là chuyện thường xuyên xảy ra, lòng người giống như ngọn lửa trong mùa thu, có thể bùng cháy ở một lúc nào đó.

Ngay sau đó, mạng lưới Internet bị sụp đổ, thông tin hoàn toàn hỗn loạn, chính phủ bị phơi bày mà không kiềm chế, tất cả mọi thứ đều được minh bạch hóa, những cuộc bạo loạn và đánh nhau do việc này gây ra đã khiến dân số thế giới giảm ba phần nghìn, tỷ lệ tội phạm tăng vọt lên.

Vào khoảng thời gian đó, thực sự là một địa ngục trần gian, sau đó người Linh Vực đã đến và chiếm lấy hệ thống mạng miền của trái đất trong một cú trượt ngã khi cơ chế sửa chữa khẩn cấp của Internet không thể theo kịp và thay thế nó bằng một hệ thống mạng miền mới, được đặt tên là “Linh Vực”.

Kết quả là mở ra cánh cửa thời đại Linh Vực, loại này biến hóa tựa hồ đột nhiên phát sinh, mọi người không có chuẩn bị, duy nhất cảm giác chính là náo loạn dần dần biến mất, tỷ lệ tội phạm được khống chế giảm xuống dưới. Nhưng tất cả thông tin mạng miền của người dân địa phương đã bị người Linh Vực kiểm soát, quyền tự do tương đối và sự cân bằng thông tin công bằng đã bị phá hủy, người Linh Vực chiếm địa vị ưu thế tuyệt đối.

Tình huống này đã gây ra sự bất mãn lớn trong người dân địa phương, vì vậy cái gọi là cơ chế bảo vệ thông tin quy mô nhỏ đã xuất hiện, tức là bảo vệ thông tin được trả tiền, cái gọi là cửa hàng bảo vệ thông tin cũng được thừa nhận hợp pháp, được cho phép cấp giấy chứng nhận kinh doanh.

Cửa hàng Nhất Hào chính là loại cửa hàng này, là một ngành công nghiệp mới và năng động, có tiềm năng thị trường lớn, nhưng kỹ thuật công nghệ rất khó, tường lửa của mạng miền “Linh Vực” quá mạnh, quá khó để vượt qua tường lửa và khoanh vùng một lãnh thổ nhỏ của riêng mình. Vì vậy mặc dù được chính phủ hỗ trợ rất nhiều, toàn bộ Tân Thành chỉ có 24 cửa hàng như vậy, từ Nhất Hào đến Hai mươi bốn hào, mà cửa hàng Nhất Hào có chức năng và sức mạnh bảo vệ thông tin lớn nhất.