Chương 49

Editor: Nguyễn My

Say rượu, khi Cảnh Huyên tỉnh lại đầu đau như búa bổ, chuông điện thoại di động vẫn kêu, liên tục kêu, vừa nằm mơ đều là âm thanh của điện thoại không ngừng kêu.

Cô bị đánh thức, cau mày, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, là một số lạ, cô không chút do dự dập máy, sau vài giây đồng hồ, một tin nhắn được gửi đến.

“Tôi là bố của Thư Dao!”

Cảnh Huyên đột nhiên tỉnh táo, ngồi dậy, gọi lại số điện thoại: “Chào bác, bác Giản, thật xin lỗi, cháu tưởng là số lạ.” Mặc dù Giản Thư Dao căm hận Giản Thụy Phong, thế nhưng dù sao cũng là bố của cô ấy, Cảnh Huyên không dám lỗ mãng, lễ phép nên có vẫn là phải có.

Giọng nói Giản Thụy Phong xen lẫn áp suất thấp nồng nặc: “Cô bảo con bé lập tức lăn về cho tôi!”

“Bác Giản, ý của bác là gì?” Chỉ một nháy mắt, cô đã hiểu, trước kia Giản Thư Dao hờn dỗi không trở về nhà với ông ấy, đều là ở chỗ này của cô, nhưng Giản Thụy Phong là người cực kì sĩ diện, cho dù ông ấy huyên náo với Giản Thư Dao đến mức huyên não lại cứng rắn không muốn vạch trần trước mặt người ngoài, cho nên khi ông ấy nói lời kia, cô nhất thời không phản ứng kịp: “Dao Dao không ở chỗ cháu.”

“Đêm qua Dao Dao không về sao? Cậu ấy không ở chỗ cháu.” Cảnh Huyên lặp lại câu nói.

Giản Thụy Phong chỉ hừ một tiếng: “Nói với con bé kiên nhẫn của tôi có hạn, mười giờ, bảo con bé lăn tới công ty.”

Cảnh Huyên còn chưa kịp nói, đối phương đã cúp điện thoại.

Cảnh Huyên bực bội vò đầu bứt tóc, tính tình bác trai này, quả thực là cùng một kiểu với Giản Thư Dao, tức chết người ta rồi!

Cứ như vậy chắc chắn Thư Dao ở chỗ này? Thế nhưng lúc này cô đi đâu tìm Giản Thư Dao.

Cô gọi điện cho Giản Thư Dao, tắt máy!

Gửi **, gửi wechat, mười mấy phút sau, không có ai trả lời, cô lại vò đầu nắm tóc, nhìn đồng hồ đeo tay, tám giờ hai mươi phút, còn lâu mới tới mười giờ, trước tiên cô cần phải đi ăn cơm, lúc này đói không chịu được.

Trong phòng khách nhỏ, Mẫn Hạo ngồi ở ghế salon: “Cảnh tiểu thư, cô đã tỉnh rồi sao? Thầy Khương để cơm lại cho cô, ở trong phòng bếp, dặn cô sau khi thức dậy thì ăn, anh ấy có công việc, hai tháng này có thể không về được, vốn là muốn nói với cô, tối qua cô... uống say, sáng nay anh ấy đi sớm, không nỡ đánh thức cô, để tôi ở chỗ này chờ cô dậy.” Mẫn Hạo gập máy tính, nhét vào trong bọc: “Cảnh tiểu thư tỉnh rồi thì tôi cũng đi, thầy Khương chỉ dẫn theo trợ lý mới, tôi sợ anh ấy không quen.”

“Làm phiền anh rồi.”

“Không có gì, nên là, vậy tôi cáo từ trước.”

Cảnh Huyên đưa Mẫn Hạo ra ngoài cửa, đột nhiên hỏi: “Anh... ở cạnh Khương Hàn lâu chưa?”

Mẫn Hạo cười: “Đúng vậy, đại khái là ... hơn bốn năm rồi, thầy Khương là người rất tốt, đối xử với tôi cũng tốt, cho nên vẫn luôn đi theo.”

“Không có việc gì, tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút, sau này có thể sẽ thường xuyên làm phiền anh, anh ấy bận rộn công việc, có chuyện tôi sẽ hỏi anh.”

“Cô khách khí quá Cảnh tiểu thư, có gì cứ tùy ý hỏi tôi, tôi nhất định sẽ nói.”

Mẫn Hạo bỗng nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, lịch trình nửa năm tới của thầy Khương, đã gửi đến email của cô, cô có thể xem một chút.”

Cảnh Huyên chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, Khương Hàn vốn là như vậy, chuyện gì cũng quan tâm đến tâm trạng của cô, khi còn bé là như này, hiện tại cũng như vậy.

Cô nghĩ, Cảnh Huyên ơi, không phải ai cũng phải nhất thiết luôn vì cô mà nỗ lực, ngươi còn già mồm cái gì, cho dù chỉ có một ngày ở bên nhau, cũng phải yêu giống như cả đời này, xem như là mất đi, cũng không hối hận.

Cảnh Huyên tiễn Mẫn Hạo xong, đi ăn cơm, mở máy tính ra xem lịch trình của Khương Hàn, gần như có một tuần nhàn rỗi ở hai tháng sau, sau đó tiếp tục vào tổ, trung thu cũng không rảnh rỗi, sau đó mãi đến cuối năm, trái lại cuối năm có hai tháng rảnh, cô nghĩ, có thể nhân lúc đó về nhà Khương Hàn, năm ngoái vừa mới lĩnh chứng, coi như là tân hôn, thời điểm năm mới, lại bởi vì quay phim không thể quay về, ba mươi tết chỉ có ba ngày nghỉ, thời gian quá gấp, hai người không trở về.

Cảnh Huyên lẩm nhẩm: “Lịch trình một ngày của Ảnh đế bận như vậy sao? Đây cũng quá liều mạng...”

Hơn chín giờ, Giản Thư Dao vẫn chưa nhắn tin cho cô, cô nương kia bình thường hai mươi bốn giờ không tắt máy, người gửi tin nhắn mấy giây trả lời, xem như tối qua uống nhiều quá còn chưa tỉnh, cũng không nên đến bây giờ chứ?

Cô thay quần áo, dự định đến công ty của bác Giản một chuyến.

Văn phòng chủ tịch, đây là lần đầu tiên Cảnh Huyên chính thức thấy Giản Thụy Phong, mặt chữ quốc (mặt chữ điền), âu phục phẳng phiu, ngay cả biểu cảm cũng làm cẩn thận tỉ mỉ, ánh mắt rất sắc bén, từ khi thư kí mang cô vào cửa ánh mắt của ông ấy vẫn luôn dò xét.

Ánh mắt kia khiến Cảnh Huyên cảm thấy rất khó chịu, ông ấy gật nhẹ cằm: “Ngồi đi!”

Cảnh Huyên nói chuyện thẳng thắn với ông ấy: “Bác Giản, tối qua Dao Dao thật sự không ở cùng cháu, cháu cũng không liên lạc được với cậu ấy, hôm nay cháu đến đây, là muốn nói với bác, Dao Dao đã hai mươi ba tuổi, đã sớm trưởng thành, cậu ấy có suy nghĩ của bản thân, hi vọng bác có thể thông cảm cho cậu ấy một chút, không cần luôn luôn ràng buộc cậu ấy, cháu biết cháu nói chuyện này không phù hợp, nhưng cháu không muốn thấy cậu ấy vẫn luôn khó chịu, cậu ấy là một người vui vẻ như vậy, chỉ cần nhắc tới chuyện trong nhà, sẽ khó chịu liền.”

Nào chỉ là khó chịu, nhất định là tinh thần khó chịu, mỗi lần nói đến thì nhíu mày đến mức có thể kẹp chết con ruồi.

Giản Thụy Phong không nhận lời nói của cô, mà là hỏi cô: “Nghe nói Cảnh Bác Hiên là anh trai của cô?”

Cảnh Huyên chớp mắt, sau đó khẽ gật đầu: “Đúng ạ.”

“Tôi muốn để Thư Dao đến công ty anh của cô, con bé không muốn đến công ty của tôi, con bé chắc là sẽ suy nghĩ một chút, không biết Cảnh tiểu thư có thể giúp một chút không? Nói cho cùng thì con bé chỉ có một người bạn như cô, cô cũng không hi vọng thấy con bé chẳng làm nên trò trống gì đúng không?” Ánh mắt Giản Thụy Phong rơi trên người cô, không có nhiệt độ, giống như chỉ là đang tiến hành một cuộc đàm phán không chút lo lắng.

Cảnh Huyên nhịn không được nhíu mày: “Cháu cũng không nhúng tay vào chuyện của công ty anh cháu, cũng không hiểu hoạt động của công ty, chuyên ngành Thư Dao học là biểu diễn, nhưng bác cũng biết, cậu ấy chỉ là chơi phiếu, không có ý định tiến vào ngành giải trí, coi như cháu có thể nhét cậu ấy vào công ty của anh cháu, cậu ấy lại có thể làm gì?”

Giản Thụy Phong nghiêng người về phía trước, khuôn mặt trong nháy mắt trầm xuống: “Cô cũng biết cái gì con bé cũng không thể làm được? Cho nên có tư cách gì đến để ép tôi không nên ép con bé, cô xem xem loại người như con bé, đơn giản chẳng làm nên trò trống gì, cực kì hồ đồ.” Giản Thụy Phong hít một hơi thật sâu, ngữ khí chậm chậm, nói tiếp: “Không phải con bé rất kiên cường sao? Cô xảy ra chuyện, con bé muốn giúp cô, lấy cái gì giúp? Còn không phải muốn tới cầu xin tôi, đồng ý đi xem mắt, lại ngay cả cơ hội như thế cũng không nắm được, nếu như tiếp tục như vậy nữa, cuộc sống của con bé chính là thất bại từ đầu đến cuối.”

Cảnh Huyên chỉ cảm thấy trong lòng trì trệ, làm sao mà cô không biết Giản Thư Dao có bao nhiêu chán ghét quyền lực dính líu của Giản Thụy Phong, lại bởi vì cô mà đi cầu xin Giản Thụy Phong?

Cô thật ngu ngốc tin tưởng Giản Thư Dao có thể dùng năng lực của mình chi phối doanh nghiệp Giản thị.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Giản Thụy Phong: “Bác Giản, bác không nên nói cậu ấy như vậy, trong lòng cháu, cô ấy là người rất lợi hại, cô ấy sáng sủa, có chủ kiến, nhân duyên rất tốt, chỉ cần cậu ấy muốn làm chuyện gì, cũng có thể làm rất xuất sắc, cậu ấy có quá nhiều oán hận ngài trói buộc cậu ấy là ngọn nguồn phản nghị.

Cậu ấy kì thật... rất thiếu tình yêu thương, bác Giản. Cháu không biết bác có từng thấy cậu ấy khóc hay không, cháu từng thấy, khi sinh nhật năm mười tám tuổi, cậu ấy và bạn cùng lớp chúng cháu cùng một ngày sinh nhật, bố mẹ của người bạn kia đều đến, mua bánh gato rất lớn, còn có đồ ăn vặt, khi buổi tự học buổi tối, phân phát cho cả lớp, bố mẹ của người bạn kia nói chuyện với các bạn cùng lớp, muốn mọi người chăm sóc con gái của mình, Dao Dao ở một bên nghe, ăn miếng bánh gato, đột nhiên nước mắt rơi xuống, cảnh tượng rất náo nhiệt, không có ai chú ý đến, cháu chỉ cảm thấy nhói lòng, cháu kéo cậu ấy lên sân thượng, cậu ấy bỗng nhiên khóc lớn.

Bác biết không? Cậu ấy nói với cháu một câu, đến bây giờ cháu còn nhớ kĩ: “Tớ rất muốn hoán đổi với bố của tớ một lần, tớ làm ba, ông ấy làm con gái, nhất định tớ sẽ đối xử rất tốt với tớ.””

Nói đến đây, Cảnh Huyên nhị không được quay mặt đi chỗ khác, nước mắt tuôn ra ở hốc mắt, cô dừng lại một lát, mới có thể tiếp tục: “Bác Giản, Dao Dao là một người rất dễ thỏa mãn, cậu ấy không có ước mơ là tổng giám đốc, cảm thấy bản thân không có thiên phú tiếp nhận doanh nghiệp, hi vọng bác... quan tâm cậu ấy một chút, với thân phận một người bố, mà không phải là một người lãnh đạo của doanh nghiệp.”

Cảnh huyên đứng dậy: “Cháu sẽ đi tìm Dao Dao, bình thường cậu ấy sẽ không đột nhiên biến mất, cháu rất lo lắng cho cậu ấy, nếu như tìm thấy, cháu sẽ nói với bác, nhưng cháu sẽ không nói cậu ấy ở nơi nào, nếu như cậu ấy muốn gặp bác, tự nhiên sẽ gặp, cũng xin bác cho cậu ấy tự do.”

Cảnh Huyên đi đến cửa, quay đầu lại thoáng nhìn, Giản Thụy Phong còn duy trì tư thế vừa rồi, mím chặt môi, không biết ông ấy nghe lọt không.

Cảnh Huyên xoay người, nhìn ông ấy, cách văn phòng lớn như vậy nói với ông ấy: “Trong lòng cháu, Dao Dao là cô gái lợi hại nhất mà cháu từng gặp, cậu ấy thích vẽ tranh, thậm chí tác phẩm còn được đăng trên tạp chí nước ngoài, thích viết văn, tham gia tranh tài rất nhiều cuộc thi toàn quốc, từng nhận thứ hạng rất cao, lúc đại học cậu ấy vốn dĩ có thể được nhận vào chuyên ngành văn học của trường Đại học trọng điểm, thế nhưng ngày phỏng vấn hôm đó cậu ấy bị bác nhốt trong nhà, bỏ lỡ cơ hội, trong lòng cháu, cậu ấy vĩnh viễn là người lợi hại nhất.

Hoàn toàn chính xác, cô ấy vào công ty cái gì cũng không làm được, nhưng bác không thể nhìn thấy sở trường của cậu ấy, cậu ấy là một người sống sờ sờ, không phải là công cụ bác bồi dưỡng, không phải là bởi vì bác cần một người thừa kế, cậu ấy nhất định phải thay bác đi quản lí công ty, bác đây là đang tước đoạt tự do của cậu ấy.”

Đúng vậy, Dao Dao của cô, vĩnh viễn luôn mang hào quang lấp lánh, cô ấy không có năng lực quản lý công ty, nhưng cũng không ảnh hưởng cô ấy tỏa sáng ở nơi khác.

Giản Thụy Phong khẽ cười: “Cho nên, một người có thể có cuộc sống tốt hơn, lại lùi lại mà cầu việc khác qua đi không đủ tư cách sống, cái này chẳng phải là một loại sa đọa sao?”

Cảnh Huyên nín thở trong ngực, phí lời, cô rốt cuộc biết vì sao Giản Thư Dao vì sao căm hận bố của cô ấy rồi, hung hăng lại khó chơi như này, đơn giản khiến người ta không còn lời nào để nói.

“Không có một cuộc sống nào là sa đọa, bản thân muốn sống, cũng là điều tốt nhất, bác quá hung hăng, căn bản không thể thông cảm cho người khác, xin lỗi bác Giản, mặc dù cháu rất thất lễ, cháu còn muốn nói, nếu như bác là bố cháu, cháu cũng như Dao Dao chọn đối đầu với bác, không người nào nguyện ý bị chi phối, cũng không ai mong muốn bị trói buộc.”

Lúc Cảnh Huyên rời khỏi cao ốc Giản thị, bên ngoài ánh nắng vừa vặn, cô gọi điện thoại cho Chu Tĩnh: “Tôi đã suy nghĩ kĩ, sẽ nhận quay bộ phim như cũ, chuyện mang thai thuận theo tự nhiên, tôi còn một suy nghĩ khác, tôi muốn làm một diễn viên, không phải minh tinh, nếu như cô không muốn nhận tôi, tôi sẽ nói với anh tôi, đổi người đại diện... Một lát tôi đến công ty, đến lúc đó chúng ta thảo luận cẩn thận hơn.”

Cô cúp điện thoại, thấy bông liễu bay múa trong ánh nắng, cô nghĩ, cô không thể quá mềm yếu, vẫn luôn trốn ở trong góc, sợ hãi cái này, sợ hãi cái kia, xảy ra chuyện đều là người khác giúp cô dọn dẹp.

Tình yêu phải là qua lại, cô không muốn Khương Hàn vì cô mà lo lắng, cũng không muốn Giản Thư Dao lại vì cô mà khom lưng.