Chương 50

Editor: Nguyễn My

Khi Giản Thư Dao thức dậy đã là giữa trưa, lúc cô ấy xuống giường, chân mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất, nhịn không được mắng một câu: “Mẹ kiếp!”

Cô ấy cảm thấy tối qua nhất định mình điên rồi, rõ ràng không say mèm như vậy, đầu óc vẫn là tỉnh táo, làm sao lại vẻ đẹp ám ảnh, lăn giường với anh ấy rồi?

Còn là một người cô ấy cực kì chán ghét thật sự là làm trò cười cho thiên hạ mà cmn!

Quần áo ném khắp phòng, trong đầu cô ấy vừa chiếu lại một đoạn hành động của hai người từ phòng tắm đến trên giường, một bên vừa nhặt áo quần của mình. Hình ảnh xấu hổ, cô ấy lắc đầu, ép buộc mình đừng nghĩ đến.

Áσ ɭóŧ, qυầи ɭóŧ, váy, quần bó, mẹ nó áo đâu?

Thở phì phò tìm nửa ngày, đột nhiên nhớ tới hình như là đêm qua xé ở phòng tắm, sau khi xem xét, cô không khỏi đỡ trán, cái áo sợi kia của cô ấy tùy tiện năm trong bồn tắm bị nước ngâm.

Khi cô ấy đem quần áo vớt ra hong khô, Trình Dương đi vào, anh ấy vừa tỉnh dậy, hai mắt khép hờ, ánh mắt còn lại không che dấu quét qua người cô ấy, làm cô ấy tức ngực khó thở.

Giản Thư Dao cảm thấy mình đại khái từ trước đến nay chưa từng hèn như vậy, quay đầu đi, tránh ánh mắt của anh ấy.

Trình Dương giống như không nhìn thấy cô ấy khó chịu và xấu hổ, đi tới giúp cô mở cửa hong khô: “Tối hôm qua... nếu như... cô không ngại...”

Trình Dương cũng cảm thấy mình đại khái chưa từng chột dạ như thế, đêm qua Giản Thư Dao là uống say, thế nhưng anh ấy không uống say, lửa là anh ấy châm, mặc dù về sau cô ấy cũng đủ nhiệt tình, tóm lại là anh ấy chủ động, cảm giác da thịt nóng bỏng dính nhau nhiệt liệt còn lưu lại hơi ấm, cũng không thể xem như cái gì cũng không xảy ra.

“Anh lên giường còn không ngại, CMN!” Giản Thư Dao nhìn anh ấy chằm chằm, trong mắt cũng rất nhanh bốc lửa, không ngại cái gì? Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, anh tình tôi nguyện, củi khô lửa bốc, theo như nhu cầu, không cần để ý?

A cm!

Trình Dương thở dài không thành tiếng, tính tình nóng nảy này của cô ấy, lúc nào mới có thể thay đổi.

“Tôi là muốn nói, nếu cô không ngại... làm bạn gái của tôi đi!”

Ôi, thật tùy tiện: “Muốn chịu trách nhiệm với tôi? Cũng đừng, có được ưu ái tôi rất biết ơn. Đều là người trưởng thành, anh tình tôi nguyện, theo nhu cầu mà thôi, mọi người đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, anh yên tâm, tôi sẽ không bắt anh xào tin tức, cũng không có bỏ phân như vậy!”

Nếu như cô cười không mang theo trào phúng, đại khái Trình Dương sẽ cảm thấy dễ chịu chút.

“Tôi nghiêm túc.”

“Tôi cũng nghiêm túc.”

“Chúng ta nói chuyện nghiêm túc được không? Cô có thể nói chuyện bình thường một chút hay không.”

“Xin lỗi, còn chưa tu luyện ra kĩ năng kia.”

“...”

Quần áo phơi xong rồi, Giản Thư Dao lấy ra vẩy vẩy, trực tiếp mặc lên người, hai người sau khi 419 ngày hôm sau còn có thể đứng ở phòng vệ sinh nói chuyện, Giản Thư Dao cũng khâm phục mình.

Quả nhiên da mặt cũng là tu luyện ra được.

Cô cầm túi của mình, trực tiếp đóng sầm cửa đi, nói chuyện đàm phán cái rắm, nha hỗn ngành giải trí không biết gieo họa bao nhiêu cô gái, bà đây dùng ngươi một lần cũng là thấy anh ta bề ngoài đẹp trai, anh ta còn muốn hẹn hò lâu dài~ mẹ kiếp, nói dối!

Nằm mơ!

Trình Dương đương nhiên không biết suy nghĩ của cô ấy là gì, nếu biết được nhất định muốn cạy mở đầu của cô ấy, xem bên trong rốt cuộc là cấu tạo cái gì.

Lúc này anh ấy có chút phiền, trong kế hoạch sự nghiệp của anh ấy tạm thời không chuyện yêu đương như này, thế nhưng trên con gái nhà người ta, cũng không thể xem như cũng chưa xảy ra cái gì.

Anh ấy suy nghĩ, bạn gái cái gì, khả năng hoàn toàn chính xác hơi đường đột, vậy thì đền bù từ cái khác?

Tiền? Túi xách? Mỹ phẩm?

Con gái thích cái gì? Đưa tiền giống như rất sỉ nhục người khác, tính tình giống như cô ấy, đưa cái gì đoán chừng đều trực tiếp ném đi không thương lượng, mà lại dường như cô ấy cũng không cần...

Cmn, Trình Dương đá một cái vào cửa phòng tắm, mẹ nó mày không nhịn một chút, hiện tại tốt rồi, thăm dò cái không**, cầm cũng không được, bỏ cũng không xong, thật mẹ nó bực mình.

A Đông vẫn luôn chờ ở cửa tiểu khu, cậu ấy nhìn chằm chằm bày tỏ, mười hai giờ rồi, anh à, làm sao anh vẫn chưa ra! Trình Dương luôn luôn đúng giờ, mà lại chán ghét người khác quấy rầy anh ấy, không thì A Đông cũng muốn trực tiếp lên gõ cửa.

Cậu ấy đứng tại chỗ lo lắng đi bộ, một giây nhìn thấy Giản Thư Dao, cả người cậu ấy bối rối một vòng, đây... không là trùng hợp sao?

Cmn, người phụ nữ này qua đêm ở đây ngủ đến mười hai giờ trưa, anh của cậu ấy còn không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn!

Đừng nói đêm qua hai người bọn họ vận động thể lực tiêu hao quá dậy không nổi, hắn phát điên mất, hắn ở chỗ này đợi hai tiếng.

Anh của cậu ấy thật là quá không đáng tin cậy!

A Đông nhịn không được gọi một cú điện thoại cho người đại diện: “Chị Phân, em cảm thấy.... anh ấy hình như... có phụ nữ...”

Khi A Đông cúp điện thoại, Giản Thư Dao khó khăn lắm mới đi qua bên cạnh cậu ấy, phụ nữ này nghênh ngang đúng là một chút ý thức đề phòng cũng không có, A Đông nhìn bốn phía, cậu ấy thật sự sợ một bên góc nào đó thật sự ẩn giấu một cái camera, sau đó hình tượng anh của cậu ấy cực khổ dựng lên nháy mắt sẽ sụp đổ, cậu ấy tự an ủi bản thân, đây là chỗ ở mới, mới chuyển tới không có mấy ngày, hôm qua đến chỗ lệch, cũng không làm ra cái gì sai lầm, hẳn là không bị chụp được? Hắn nhịn không được kêu một tiếng: “Ôi, cô Giản!” Hình như là họ Giản?

Ngừng vài giây đồng hồ, Giản Thư Dao mới quay đầu lại, chỉ vào mình: “Cậu gọi tôi?”

“Đúng vậy, mạo muội hỏi một chút, anh tôi có ở nhà không?”

“Anh của cậu?” Cô nhìn kĩ A Đông một chút mới mơ hồ nhớ tới, đây hình như là trợ lý nhỏ của Trình Dương, cô không khỏi cười, nhún vai: “Cậu đi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao? Hỏi tôi làm cái gì, chúng tôi cũng không phải là trẻ sinh đôi.”

A Đông rất muốn liếc mắt cô, tính tình ác liệt, anh đây coi trọng cô ấy chỗ nào.

“Cô Giản, tôi vẫn nên nhắc nhở cô một chút, tốt nhất chú ý một chút, đừng để bị chụp được, cô biết, hiện tại thông tin quá rõ ràng, một scandal có thể phải xóa bỏ tất cả cố gắng, anh tôi xuất đạo không dễ dàng, cô cũng đừng phá hủy anh ấy.”

Giản Thư Dao thật sự cảm thấy haha: “Chụp được cái gì? Cô gái nào đó sáng sớm từ chỗ ở của tiểu sinh đang hot đi ra, thực hư ở lại qua đêm? Vốn dĩ là sự thật mà!” Cô ấy hất tóc: “Đi đi, không nói nhảm với cậu nữa, bà đây về sau cũng không gặp anh ta nữa, cậu yên tâm đi.”

Giản Thư Dao đi một quãng đường mới bắt được một chiếc taxi, khi xe nhanh chóng rời đi, A Đông mới lẩm bẩm một câu: “Cái gì cùng cái gì, cãi nhau à?” cậu ấy nghĩ, bộ dạng ầm ĩ như nãy, tốt nhất hai người nên hoàn toàn bye bye.

Điện thoại Giản Thư Dao tự động tắt máy, cô ấy hỏi mượn điện thoại của tài xế, gọi cho Cảnh Huyên, chỉ mở miệng nói một câu: “Tớ, Dao Dao.” Đối phương liền lốp bốp hỏi một đống vấn đề.

“Dao Dao cậu đi đâu? Gọi điện thoại cho cậu cũng không nhận, gửi tin nhắn cậu cũng không trả lời, xảy ra chuyện gì? Cậu biết cha cậu tìm cậu khắp nơi không? Tớ cũng gấp muốn chết cậu biết không?”

“Được được được, bảo bối, đừng nóng nảy mà! Nghe tớ nói, à~ nghe tớ nói, tối hôm qua tớ tá túc ở nhà một người bạn một đêm, đừng lo lắng nha ngona, điện thoại hết pin tớ không biết, thật xin lỗi, lần sau sẽ không... cha tới tìm cậu rồi?” Nói xong câu cuối cùng, cô ấy nhịn không được nhíu mày: “Đừng để ý đến ông ta, yêu như thế nào thì thế ấy đi, cậu đừng phản ứng ông ta.”

Cảnh Huyên không nói chuyện mình đi gặp bác Giản, sợ cô ấy nghe xong trong lòng lại khó chịu, hỏi cô ấy ở đâu: “Bây giờ tớ ở công ty, chờ một lát tớ tìm cậu, cậu ở đâu?”

“Đừng, tớ đi tìm cậu được, dưới lầu công ty cậu?”

“Được!”

Khi Cảnh Huyên đi vào văn phòng Chu Tĩnh thì làm xong chuẩn bị châm chọc, không nghĩ tới đối phương cũng rất bình tĩnh, chỉ là nhíu mày hỏi cô: “Kế hoạch của cô là gì?”

“Khi có phim thì quay phim, có con thì sinh, thuận theo tự nhiên.”

“Dạng như cô vốn dĩ là không có kế hoạch.”

“Kế hoạch không có thay đổi, tôi vốn dĩ là không thích bị hạn chế, vả lại, tôi không muốn bởi vì những hư danh kia mà khiến cho bản thân nhân nhượng.” Nhất là không muốn để cho Khương Hàn nhân nhượng cô, cô có thể đóng phim quay phim truyền hình, có thể sinh con, không có đạo lí vì một người mà vứt bỏ một người.

“Cô biết tài nguyên quan trọng với một người nghệ sĩ như nào không? Tôi biết suy nghĩ của cô, không muốn bị người khác đóng gói thành minh tinh, nhưng dưới tình huống cô không có tên tuổi, người khác dựa vào cái gì để cô đi đóng phim truyền hình điện ảnh? Nói cho cùng vẫn là ngây thơ, cô cân nhắc lâu như vậy, cho tôi đáp án dạng như này, thật là khiến tôi thất vọng.”

“Cô nói tôi đều hiểu, nhưng tài nguyên đối với tôi mà nói tôi cũng không cho rằng đó là vấn đề, đầu tiên tôi có anh trai tôi, tiếp theo tôi có tiền, trước kia không phải là bản thân quá ngu nghĩ mãi không thông suốt, điều kiện tiên quyết là tôi có thực lực, tôi không ngại nhờ chỗ dựa vì tôi trải đường. Tôi có **, vì sao còn muốn tìm thợ làm khóa giúp tôi mở cửa? Anh tôi liều mạng làm việc chính là vì người nhà, chính xác mà nói đơn giản chính là để cuộc sống của tôi tốt hơn, anh ấy vì tôi mà trải đường, vì sao tôi còn phải tra tấn bản thân bắt đầu từ đầu?”

Nói phải dựa vào bản thân, kì thật chẳng qua là già mồm thôi, chỉ là sợ mình không làm tốt, sợ hãi gán cho cái mác Cảnh Bác HIên một khi bản thân thất bại sẽ rất mất mặt, cũng sẽ khiến anh trai mất mặt.

Nhưng những người kia có thực lực, ai không phải liều mạng tranh thủ tài nguyên để bản thân leo cao càng nhanh hơn sao.

Cô vẫn luôn ôm tài nguyên, nhu nhược muốn giấu đi, sợ hãi một khi lộ ra sẽ phải tiếp nhận ánh mắt khác thường của người khác.

Nói cho cùng, vẫn là nhu nhược, vẫn là già mồm.

Một người đứng ở vị trí xuất phát thấp sẽ không sợ sệt, bởi vì leo càng cao té xuống, cũng chẳng qua là trở về điểm xuất phát. Cô nhớ cô vẫn luôn mang tâm lý này, bắt đầu từ chỗ thấp, cô cũng có thể vỗ người đứng lên, không sao cả, dù sao điểm xuất phát của cô thấp, nhưng nếu như cô đứng trên vai Cảnh Bác Hiên, một khi gặp chuyện khó, người khác sẽ nói: Ôi, quả nhiên vẫn là không làm được! Cô sợ hãi cảnh kia.

Cô không đồng ý lại làm kẻ hèn nhát, vĩnh viễn trốn sau lưng người khác, mưa gió tới có người khác gánh vác, sau đó lại nói với mình, không có việc gì, tôi vốn dĩ yếu đuối.

Từ trước đến nay đều là anh trai che chở cho cô, đều là Khương Hàn chiều theo cô, đều là Khương Dao vì cô bảo vệ phía sau, cô không có tài đức gì, để người khác che chở cho cô như thế.

“Được, có tiền tùy hứng vậy sao? Vậy tùy theo cô là được, người như cô, tôi không mang nổi, cô mời người cao siêu khác đi!” Chu Tĩnh rõ ràng rất tức giận.

“Vậy tạm biệt, vẫn là cám ơn cô!”

Rời khỏi công ty, cô thở dài một hơi, có nghị lực bản thân muốn sống qua ngày, vì cái gì còn muốn ép bản thân? Cô chỉ muốn làm một người diễn viên, có danh tiếng hay không có liên quan gì, không ai tìm cô, cô có thể tự mình đầu tư mình diễn, đúng không?

Khi cô nói điều này với Giản Thư Dao, Giản Thư Dao phì cười một tiếng: “Ôi, cậu vẫn là cô gái ngốc, vẫn ngây thơ như vậy, chẳng qua cậu nói không sai, yên tâm, em gái Cảnh Bác Hiên đi quay phim, người khác nhất định là muốn đoạt lấy, huống hồ chuyên ngành cậu đủ cứng, so với bình hoa mang tiền tiến vào tổ mạnh hơn nhiều không phải sao, chị đây ủng hộ cậu!” Giản Thư Dao vỗ vỗ vai cô: “Được rồi, như này mới giống Cảnh Huyên của tớ, có chí tiến thủ một chút, tuổi còn nhỏ, muốn làm cái gì thì làm đi, trốn ở trong góc lẩm bẩm đóng vai lập dị cũng không có ý nghĩa!”

Cảnh Huyên đẩy cô ấy một cái: “Nói như cậu lớn tuổi không bằng.”