Chương 5

CHƯƠNG 5: ANH ẤY NHẤT ĐỊNH LÀ NHÌN THẤY RỒI

“Cảnh đối diễn của thầy Khương và cô Ôn, cũng phải đến xem thử chút nhỉ.” Trình Dương mỉm cười ôn hòa, Cảnh Huyên nhớ đến tấm áp phích mà cậu ta từng chụp, chủ đề là hoa cùng với thiếu niên, rất được người hâm mộ chào đón, nhϊếp ảnh gia là người đã tiếp xúc khá lâu trong vòng này, nổi danh là tính khí nóng nảy, lần đó lại mở miệng khen con người Trình Dương tốt, lịch sự.

Nghĩ đến đây, Cảnh Huyên càng cảm thấy áy náy hơn.

“Quay phim xong tôi mời cậu ăn cơm vậy, chị em tốt của tôi cứ bảo rằng nếu có cơ hội thì phải tạ lỗi với cậu! Đến lúc đó kêu cô ấy cùng đi.”

Trình Dương nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười lắc đầu rồi nói: “Tạ lỗi thì không cần đâu, cùng ăn một bữa cơm là được rồi.”

Cảnh Huyên mỉm cười với cậu ta rồi nói: “Quyết định vậy nhé!”

Trình Dương nhìn đôi mắt linh hoạt của cô, chậm rãi gật đầu một cái, một năm không gặp, cô dường như càng xinh đẹp hơn rồi. Đặc biệt là khi cười, cả thế giới đều sáng rực lên, ừm, chính là cái cảm giác đó.

Khương Hàn kết thúc cảnh quay, trợ lý đưa nước qua, Lương Đồng cũng bưng ly cà phê qua, mỉm cười ngượng ngùng xấu hổ, so với dáng vẻ cao cao tại thượng tưởng chừng như là hai người khác nhau, cô ta nói: “Thầy Khương, mời thầy uống cà phê, xem thầy biểu diễn đúng là thu được lợi ích không nhỏ, quá tuyệt rồi, tôi là người hâm mộ trung thành của thầy đó!”

Cảnh Huyên thật sự nhìn không nổi dáng vẻ giả quỷ đó của cô ta, quay đầu sang chỗ khác, hừ một cái. Ngu ngốc, ngay cả chuyện Khương Hàn không uống cà phê cũng không biết mà còn dám tự dâng đến nơi!

Quả nhiên Khương Hàn lắc đầu rồi nói: “Thật ngại quá, tôi chỉ uống nước.” Nói xong liền lấy ly nước trong tay trợ lý uống hết một ngụm, sau đó ánh mắt lại rơi trên người của Cảnh Huyên vừa mới thay đồ diễn xong đang đứng cách đó không xa cười đùa với Trình Dương, con ngươi co rút lại, lại như không có chuyện gì mà đưa ly nước trở về.

Lương Đồng bị lạnh nhạt, sắc mặt có chút lúng túng cầm 2 lon cà phê, hận không thể tìm được khe hở nào đó mà chui vào.

Ánh mắt Cảnh Huyên liếc qua, nhất thời vui vẻ, nói với Trình Dương: “Tôi có chút việc phải đi thỉnh giáo thầy Khương một lát.” Đi qua chỗ của Khương Hàn, anh hình như rất mệt mỏi, xoa xoa mi tâm, Lương Đồng vẫn duy trì tư thế đó, đi cũng không được, mà không đi cũng không xong.

Cảnh Huyên đi qua, nhận lấy cái ly trong tay của cô ta rồi nói: “Này, không đúng lúc, anh ba của tôi không uống những loại đồ uống đóng sẵn, ghét nhất là cà phê. Cô là người hâm mộ trung thành vậy mà chuyện này cũng không biết?”

Gương mặt Lương Đồng lúc đỏ lúc trắng, sau cùng cũng không nghĩ ra được lời gì để cứu chữa, cuối cùng lại trợn mắt hung dữ liếc Cảnh Huyên một cái, vừa đúng lúc người đại diện gọi cô ta, cô ta giống như được đặc xá mà cụp đuôi rồi đi.

Bên này thật sự là một khoảng trống rỗng, ngoại trừ Khương Hàn và trợ lý của anh, không còn người nào khác, Cảnh Huyên đứng ở bên kia, phá lệ làm người khác chú ý.

Phó đạo diễn vẫn còn là một người trẻ tuổi, tò mò liếc mắt nhìn một cái, hỏi Ôn Viện Viện ở kế bên: “Hai người họ có chuyện gì sao?”

“Tôi đâu biết gì đâu.”Ôn Viện Viện nhún vai rồi nói: “Chẳng phải là em gái của bạn sao, vừa nãy còn gọi là anh ba nữa.”

Phó đạo diễn cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không nói được là kỳ lạ chỗ nào, gãi đầu, không hỏi nữa.

Ôn Viện Viện nhìn về phía đó hai lần, lắc đầu rồi cười, quay người đi vào xe bảo mẫu.

Vừa nãy cô chỉ nghĩ đến việc qua đây xem thử dáng vẻ ngậm phải ruồi của Lương Đồng, sau khi xem xong chỉ còn lại một mình cô, đối diện với Khương Hàn, cô mới cảm thấy căng thẳng, lòng tự ái khiến cho cô không thể biểu hiện cảm xúc ra được, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Khương Hàn.

Khương Hàn phẩy tay đuổi trợ lý đi, đôi mắt đen nhánh đó cũng nhìn chằm chằm cô, nhìn không rõ cảm xúc.

Cảnh Huyên cắn môi dưới, dùng rất nhiều dũng khí mới dám gọi một tiếng: “anh ba!” Khương Hàn là lão tam của nhà họ Khương, phía trên còn có một người anh họ và một người chị họ, Cảnh Huyên và Cảnh Bác Hiên đều nhỏ hơn ba người họ, vì vậy lúc gặp mặt đều sẽ một tiếng anh cả, chị hai, anh ba, bắt đầu từ kỳ nghỉ hè đó, sau khi cô không nói không rằng tự ý điền nguyện vọng thi vào Học viện Điện ảnh, anh liền không để ý đến cô nữa, sau đó cô đi xin lỗi, lần nào cũng gọi một tiếng anh ba, anh nói: “Anh không phải anh trai em, anh cũng không có đứa em gái giống như em, sau này em vẫn nên gọi tên của anh thôi thì hơn!”

Cô cảm thấy tủi thân, cũng đã xin lỗi rồi, cũng đã hạ mình rồi, anh ấy vẫn là thái độ đó, không hề có ý định tha thứ cho cô, cô liền tức giận, lên án anh: “Không bàn bạc với anh đó là lỗi của em, có thể cuộc đời sau này dù sao cũng là của em, dù cho có quyết định con đường như thế nào, hậu quả em sẽ tự gánh vác, cũng không cần anh chịu trách nhiệm, anh tức giận gì chứ, em còn chưa giận nữa đó!”

Lúc đó anh nhìn cô một cái rồi nói: “Nếu như em đã nghĩ như vậy, vậy thì tùy ý em!”

Ánh mắt đó vô cùng lạnh lẽo, đến tận bây giờ cô vẫn nhớ rõ, trong ấn tượng của cô, anh hình như chưa từng có sắc mặt không tốt với cô, tuy rằng cũng cưng chiều cô, bảo vệ cô, nhưng vẫn là gương mặt lạnh như băng đó, ngoại trừ lúc dạy dỗ cô vô cùng hung dữ, thì phần lớn thời gian còn lại đều không có cảm xúc nào khác.

Vì vậy cô luôn cho rằng anh không quá thích cô, sau kỳ nghỉ hè lần đó, anh trai xuất viện rồi, cô chuyển về nhà ở, cũng không có liên lạc với anh. Thỉnh thoảng do nguyên nhân phải chạm mặt trưởng bối, cô cũng sẽ cố gắng hết sức trốn tránh anh, có thể không nói chuyện thì tuyệt đối sẽ không nói chuyện.

Anh ba hai chữ này, đã ba năm rồi cô chưa có gọi.

Vốn dĩ tưởng rằng anh sẽ tiếp tục dùng bạo lực lạnh với cô, kết quả lại nghe thấy anh nói “ừ” một tiếng, chỉ vào cà phê trong tay cô rồi nói: “Đừng uống nhiều quá, dạ dày em kém, cũng không nhớ, lúc đau lại khóc, phiền phức thật đấy!”

Cảnh Huyên suýt nữa đã quay sang liếc anh một cái, chuyện cũ năm xưa đã lâu vậy rồi, quý ngài đây nhớ cũng rõ thật đấy.

Lúc trước cô ở trong trường học đánh bài với bạn học, thua thì phải chọn một loại trong số bia, coca, cà phê hòa tan để uống, cô tửu lượng kém, lại không thích uống coca, liền ôm lấy lon cà phê hòa tan uống hết trong một ngụm, kết quả nửa đêm bụng vặn đau, lúc đó cô được gửi vào ở trong ký túc xá khép kín hoàn toàn của trường cấp ba, không dám gọi điện thoại cho anh trai, liền lén lút gọi điện thoại cho Khương Hàn, cô vật lộn leo xuống tòa ký túc xá nữ, ngồi xổm ở trước cửa phòng của dì quản lý ký túc xá chờ anh, anh đến rồi, cũng không trách mắng cô, thấy cô đau đến mức đổ mồ hôi, anh cõng cô đến bệnh viện, bác sĩ kê cho một loạt các xét nghiệm, muốn cô đi làm kiểm tra, cô ấp úng cả nửa ngày mới nói với anh, đại khái là uống nhiều cà phê quá, chắc là không có vấn đề gì.

Không ngờ rằng anh vậy mà vẫn nhớ tới giờ.

Cảnh Huyên gật đầu, đáp “ò” một tiếng.

Anh không nói gì nữa, phẩy tay bảo cô đi: “Cảnh tiếp theo là của em đó, đi chuẩn bị đi! Đừng để người khác đợi quá lâu.” Anh ngừng lại một chút, lại bổ sung một câu: “Tuy rằng anh có thể giúp em, nhưng nếu như em không muốn anh trai trở thành đá lót đường cho em, tất nhiên cũng không muốn dựa vào anh, vậy thì dựa vào thực lực của em, đừng làm anh thất vọng.”

Lời này...thật sự là khắc sâu vào tim của Cảnh Huyên rồi! Cô lập tức nở nụ cười, lộ ra hai cái răng hổ nanh nhọn: “Cảm ơn anh ba! Anh yên tâm, em nhất định sẽ nỗ lực.”

Anh ấy nói như vậy, chứng minh rằng anh ấy sẽ không nói cho Cảnh Bác Hiên biết nhỉ!

Nhất thời Cảnh Huyên cảm thấy cuộc đời của mình sáng rỡ. Lúc quay phim cũng có thể do bởi vì tâm trạng tốt, dường như không có bị NG.

Cảnh quay cuối cùng, Tự Âm cầm một cây thương dài chỉ vào trước ngực của Dịch Minh Lãng diễn vai Đại tế ty, nói: “Hôm nay ngươi gϊếŧ chết ta cũng tốt, ta gϊếŧ ngươi cũng được, mang ta đi? Chắc chắn không thể.” Cô cười nhạt, phân đoạn này nữ thổ phỉ dường như có sự dũng cảm và sự vô lại, quả thật là lập luận sắc sảo.

Kết thúc cảnh quay, cô đυ.ng phải Ôn Viện Viện, cô ấy nói với cô: “Giọng của Dịch Minh Lãng thuần màu sắc Hương Cảng, cô không bật cười cũng đúng là làm khó cô rồi.”

Dịch Minh Lãng ra mắt với tư cách ca sĩ ở Hồng Kông, sau này đá chéo sang làm diễn viên, kỹ thuật diễn cũng khá ổn, chỉ có duy nhất là tiếng phổ thông, không nói chuẩn nổi một câu nào cả.

Cảnh Huyên nhịn không nổi mà bật cười: “Cô Ôn cô thẳng thắn quá rồi đó!”

Ôn Viện Viện cũng mỉm cười rồi nói: “Cái này cũng chưa tính là gì đâu, cô không biết anh trai Khương Hàn của cô lúc quay cảnh hôn mới gọi là buồn cười đấy, cả lỗ tai đều đỏ bừng lên, trên mạng có đoạn cut cảnh hôn của Khương Hàn, không tin thì cô đi xem thử, ôi mẹ ơi, buồn cười chết luôn. Tốt xấu gì cũng là ảnh đế, thuần khiết đến đáng sợ!

Buổi tối lúc trở về khách sạn, Cảnh Huyên thật sự lôi video ra xem, thật ra thì lúc trước cô cũng từng xem qua rồi, nhưng mà không có chú ý đến lỗ tai của anh, thế là cười đến muốn tắt thở, lúc có người gõ cửa, Cảnh Huyên nhấn tạm ngưng, vừa mở cửa liền nhìn thấy Khương Hàn, xém chút nữa cô bị chính nước miếng của mình làm sặc chết, ngay lập tức cảm thấy chột dạ, cảm giác bối rối khi bị bắt quả tang xem phim kiêu da^ʍ, cô hy vọng Khương Hàn tuyệt đối đừng đi vào.

Có câu nói tên gì ấy nhỉ? Cầu được ước thấy!

Trong tay Khương Hàn đang xách một chiếc túi như cũ, bên trong có thuốc đỏ và bịch bông gòn, buổi sáng lúc quay phim cánh tay cô bị đạo cụ quẹt một cái, để lại một chỗ rách không lớn không nhỏ.

Anh kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, vén tay áo của cô lên nhìn, quả nhiên vết thương sưng đỏ, liền biết cô không hề xử lý vết thương, bản tính trời sinh hán tử thô ráp, vô cảm.

Cảnh Huyên nhìn màn hình máy tính xách tay vẫn đang dừng ngay cảnh hôn môi của Khương Hàn và nữ chính, nội tâm cô bắt đầu giống như trời long đất lở.

Anh ấy nhìn thấy rồi chứ? Là nhìn thấy rồi sao? A, tiêu đời rồi, anh ấy nhất định nhìn thấy rồi.