Chương 57

Editor: Yue Yue

Cảnh Huyên ngồi ở hiện trường buổi họp báo ồn ào, bỗng nhiên hơi muốn khóc. Nhìn từng chữ từng chữ trên màn hình, dường như cô có thể nghĩ đến ngữ khí khi anh nói lời này. Anh chưa bao giờ là người biết lộ ra vẻ sắc bén, lúc mới ra mắt người khác bôi đen anh đến thê thảm, anh cũng lười đáp lại. Anh là kiểu người tin tưởng chắc chắn rằng thời gian có thể làm lắng đọng tất cả, rửa sạch mọi thứ. Vì cô, anh lại phá vỡ nhiều quy tắc như vậy.

Park Eun Suk đang quay đầu trao đổi với người phiên dịch, người của Quang Điểm Video đã ngồi vào hàng ghế sau, vừa vặn ở phía sau Cảnh Huyên và Park Eun Suk. Tất cả mọi người đều đang nhàn tản trò chuyện, nhân cơ hội xây dựng mối quan hệ, một cô bé mặc váy công chúa đi tới, tặng cô một đoá hoa hồng màu hồng: “Chị ơi, trông chị như muốn khóc ấy.”

Cô còn chưa kịp đáp lại, đám người đã xôn xao. Ở lối vào có bốn vệ sĩ kẹp ở hai bên, sau đó một hình bóng quen thuộc chậm rãi đi tới, bên ngoài còn lưu lại tiếng thét chói tai của fan, bên trong cũng gần như sôi trào. Bốn người phía trước, bốn người phía sau, tám vệ sĩ, hình như cũng không ổn định được hiện trường. Tình huống như vậy, đối phương lại là Khương Hàn, không khí không hiểu sao lại bốc cháy.

Nữ streamer của Quang Điểm Video gian nan di chuyển ống kính đã cố định xong, xuyên qua đám người, cố hết sức quay về phía Khương Hàn: “A, nam thần các cậu muốn xem nhất tới rồi đây, tôi vừa mới nhận được tin tức, anh ấy chỉ mới vừa quyết định sẽ tới đây thôi, tôi còn tưởng rằng là lừa gạt người ta, thật may mắn, đúng không. Nam thần của các cậu đã lâu không tham gia loại hoạt động này rồi. Không được, vị trí này của tôi nhìn không thấy, để tôi đổi vị trí chụp ảnh cho các cậu xem, hình như anh ấy tới rồi.”

Đây là lần đầu tiên Cảnh Huyên gặp anh ở nơi công cộng, loại khí thế quét ngang hết thảy này làm cho cả người anh như tăng thêm tầng hào quang, khiến cho người ta chỉ có thể ngước lên nhìn.

Nữ streamer của Quang Điểm Video ở phía sau vẫn không ngừng nói chuyện: “Aaa, nam thần thật sự tới đây rồi, tôi có cần nhờ anh ấy ký tên cho mọi người không? Ký năm sáu bảy tám tấm, được không? Hừ, đừng mơ nữa, anh ấy có thể ký cho tôi một tấm là tôi đã quý lắm rồi.”

Khương Hàn quả thật đi về hướng này, anh mặc âu phục màu đen thuần, thoạt nhìn có ba phần lạnh lùng, bảy phần hờ hững. Anh vốn là người không thích nói chuyện, lúc không cười có vẻ vô cùng khó gần.

Nhưng trên thực tế, anh là một người rất ấm áp.

Cảnh Huyên sững sờ tại chỗ, quên mất phải phản ứng.

Mãi đến khi Khương Hàn ôm lấy cô bé đưa hoa cho Cảnh Huyên kia, Cảnh Huyên mới nhớ ra, bộ phim tiếp theo của anh là một bộ phim đô thị, diễn viên đóng vai con gái của anh trong phim tên là Mộc Tử, là một ngôi sao nhí, hình như chính là cô bé trước mặt này? Cô nhớ cô đã nhìn qua ảnh chụp.

Cô bé vui vẻ ôm lấy cổ Khương Hàn, ngọt ngào kêu lên một tiếng: “Chú Khương!”

Khương Hàn cong môi cười cười, “Ừ" một tiếng, sau đó xoa xoa đầu cô bé: “Mộc Tử, lau nước mắt cho chị gái nào.” Ánh mắt của anh nhìn lướt qua Cảnh Huyên đang sững sờ tại chỗ, khóe mắt của cô còn vương nước mắt, cả người ngây ngốc đứng ở đó.

An An đẩy Cảnh Huyên một cái, nhỏ giọng nói: "Chị Huyên Huyên, chị đừng ngây ngốc ở đó nữa, bây giờ tất cả ống kính truyền thông đều hướng về phía chúng ta!”

Một tay cô bé tên Mộc Tử ôm cổ Khương Hàn, vươn thân trên ra dùng tay kia lau nước mắt cho Cảnh Huyên.

"Chị ơi, chị đừng khóc, khóc thì sẽ không xinh đẹp nữa đâu."

Giữa hiện trường ồn ào, ánh đèn flash chói mắt, chỉ có người trước mắt là tất cả ngọn nguồn của sự yên bình trong cô.

Cảm ơn, Khương Hàn!

Cảm ơn anh, tình yêu của em!

Chân tình của đời em!

Cảnh Huyên cười với Mộc Tử: “Cám ơn em, cô bé đáng yêu!”

Khương Hàn nhìn sắc mặt cô đã bình tĩnh lại, ôm Mộc Tử đi đến chỗ ngồi của mình. Không ít người muốn tiến lại gần, nhưng đều bị vệ sĩ ngăn lại ở bên ngoài.

Trước kia Khương Hàn ra ngoài không mang theo vệ sĩ, nhưng sau khi nổi tiếng gặp phải không ít chuyện kỳ lạ, cũng gặp qua một vài tên biếи ŧɦái, nghiêm trọng có nhất một lần, một fan nữ biếи ŧɦái cầm dao uy hϊếp anh, nếu không kết hôn với cô ta thì cô ta sẽ chết cùng anh.

Tuy rằng không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng tất nhiên Tống Thần không dám bỏ qua, ngày hôm sau liền phái vệ sĩ đi theo.

Trước kia Cảnh Huyên cảm thấy rất ngầu, bây giờ nhìn lại, chỉ cảm thấy đau lòng.

Người dẫn chương trình lại lên sân khấu, tiếp tục chương trình.

Mười bảy bộ phim, tám bộ phim chủ chốt, diễn viên chính phải đến giao lưu. Trong chương trình mà Cảnh Huyên nhận được, “Thiên đường sinh tử” xếp thứ bảy, “Lưu Quang” xếp thứ sáu, diễn viên chính của “Lưu Quang” chính là Khương Hàn và Mộc Tử, một bộ phim đô thị, phi ngôn tình, liên quan đến cuộc chiến thương trường và mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái. Hiện tại anh ít khi nhận phim tình cảm, mấy năm gần đây cũng chỉ nhận bộ “Một đời Trường Ninh” quay cùng Cảnh Huyên.

Tống Thần từng nói, trước kia lúc Khương Hàn không quá hot, có lúc bất đắc dĩ phải nhân nhượng. Từ khi cầm mấy chiếc cúp ảnh đế, phạm vi lựa chọn rộng hơn, anh rất ít khi làm trái ý nguyện của mình.

Người trong sạch trong giới giải trí thật sự rất ít, thế mà cô lại chiếm được một người.

Cảnh Huyên cảm thấy mình thật sự rất may mắn mới gặp được Khương Hàn.

Đến phiên “Lưu Quang”, Khương Hàn ôm Mộc Tử đi lên, một diễn viên chính khác là nữ thần thảm đỏ nổi tiếng, trong phim diễn vai mẹ của Mộc Tử, vợ cũ của Khương Hàn. Tuy rằng mang tiếng là diễn viên chính, nhưng nghe nói phân cảnh không nhiều lắm, chỉ diễn cùng Khương Hàn ở những phân cảnh đấu đá trên thương trường.

Một bộ phim như vậy, đặt dưới thẩm mỹ hiện nay, lấy danh nghĩa đấu đá thương trường và tình cảm gia đình, không có tình yêu, không có CP, không gợi nhiều tưởng tượng, Cảnh Huyên rất lo lắng, cho dù là Khương Hàn và nữ thần thảm đỏ cũng có khả năng tạo ra một bộ “bom xịt”.

Quả nhiên, người chủ trì tự nhiên hỏi đến vấn đề này.

"Là một diễn viên cấp ảnh đế, thầy Khương có lo lắng về doanh thu phòng vé không?"

Một tay Khương Hàn ôm Mộc Tử, cô bé bảy tám tuổi, mặc váy công chúa đáng yêu, mềm mại nằm sấp trong khuỷu tay Khương Hàn, khiến lòng người đều tan chảy.

Cảnh Huyên ngửa mặt nhìn lên khán đài, khóe môi bất giác cong lên, nếu có một ngày hai người bọn cô có con gái, cảnh tượng nhất định cũng đẹp như bây giờ, cô nghĩ.

Tay kia của Khương Hàn cầm micro, trả lời: “Đầu tiên, tôi tin tưởng biên kịch và đạo diễn, thứ hai tôi tin vào chính mình.”

Một câu nói rất ngắn gọn, là sự tự tin và hờ hững của anh.

Đạt đến trình độ này, anh có đủ sức lực để lựa chọn như vậy, nói ra những lời như vậy.

Người dẫn chương trình tinh mắt nhìn thấy ngón áp út của bàn tay cầm micro của Khương Hàn đeo một chiếc nhẫn cưới.

Anh ta đột nhiên tiến lại gần, há to miệng, vẻ mặt không thể tin được, anh ta dụi dụi mắt: “Hình như tôi nhìn thấy chuyện gì đó không tưởng tượng nổi!”

Ánh mắt Khương Hàn cũng rơi vào ngón áp út của mình, nhẫn cưới, trước đây anh chưa từng đeo, không phải bởi vì muốn che dấu, mà chỉ đơn giản là không thích trên tay có đồ vật gì đó, hiện tại anh nghĩ, nếu tạm thời không công khai, vậy chỉ cần anh đeo nhẫn cưới là có thể cho Cảnh Huyên cảm giác an toàn tối thiểu.

Anh cười cười: “Là nhẫn cưới, lúc đăng ký kết hôn mua về để cầu hôn, những người quen thuộc với tôi đều biết, tôi không thích đeo đồ trang sức trên người, nhưng tôi cảm thấy nhẫn cưới vẫn phải đeo.”

Người dẫn chương trình xoa trái tim: “Xong rồi xong rồi, tôi cảm thấy buổi họp báo hôm nay sắp nổ tung rồi, tin tức này quá bùng nổ.”

Máy quay phim quay cận cảnh bàn tay Khương Hàn, ngón tay anh thon dài, hình dáng bàn tay rất đẹp, trước kia có không ít người khen tay anh, bây giờ đeo nhẫn lên, thoạt nhìn càng thêm vài phần ý vị.

Người dưới khán đài đã cùng nhau thét chói tai, Cảnh Huyên ngồi bên dưới, không hiểu sao lại cảm thấy đỏ mặt.

Nữ streamer của Quang Điểm Video ở sau lưng cũng kích động đến mức sắp nói không nên lời: “Trời ơi, giấc mộng thiếu nữ của tôi tan tành rồi, đời này không gả được cho Khương Hàn, còn sống còn có ý nghĩa gì nữa.”

"À, không sai, chồng của các cô lập gia đình rồi, không biết cô gái may mắn nào có thể cưới được nam thần, thật sự rất ghen tị đấy nhé!"

"Là ai?”

"Là ai?"

Một đám người ở phía dưới la hét, người dẫn chương trình cũng hô ứng với mọi người, hỏi một câu: “Thầy Khương, có thể cho chúng tôi biết là ai may mắn như vậy không? Lúc trước cũng không có một chút manh mối nào.”

Khương Hàn cúi đầu cười cười: “Vợ tôi rất xinh đẹp, cũng rất cố gắng, cô ấy có thực lực, nhưng chỉ vừa mới bắt đầu, tôi không muốn bởi vì tôi mà khiến cho mọi người chú ý quá nhiều tới cô ấy, quá khắt khe với cô ấy, tôi hy vọng có một ngày mọi người thông qua cô ấy để biết đến tôi, chứ không phải thông qua tôi để biết đến cô ấy.”

Hiện trường im lặng trong vài giây, sau đó vỗ tay cho anh.

Nữ streamer phía sau sắp khóc luôn rồi: “Vì sao người gả cho anh ấy không phải là tôi, mọi người có ghen tị không? Hừ, dù sao tôi cũng ghen tị. Không hổ là nam thần của tôi, luôn luôn ưu tú như vậy, anh ấy đáng được ngưỡng mộ. Diễn xuất tốt, nhân phẩm tốt, anh ấy có thể hoàn hảo hơn nữa sao?”

Cảnh Huyên nhìn lên sân khấu, ánh mắt Khương Hàn từ phía xa nhìn lại, trong khoảnh khắc kia, Cảnh Huyên cảm thấy, đời này đáng giá.

Người dẫn chương trình sắp hold không nổi hiện trường, trên dưới sân khấu đều sôi trào, bình luận trên mạng kiểu: nam thần không thể yêu đương nhất thế mà lại kết hôn rồi, còn bảo vệ vợ như thế.

Sau đó người dẫn chương trình còn muốn hỏi thêm cái gì đó, Khương Hàn cười nói một câu: “Hôm nay là buổi họp báo, mọi người nên chú ý đến bộ phim nhiều hơn nhé, chờ đến khi tôi và vợ tôi cử hành hôn lễ, có cơ hội sẽ cùng mọi người chia sẻ niềm vui.”

Người dẫn chương trình nở nụ cười: “Thức ăn cho chó này, tôi kính trước một bát!” Nói xong, đúng lúc chuyển đề tài, tiếp đó nói về “Lưu Quang”, dù sao đây cũng là nhân vật chính của buổi họp báo ra mắt phim mới, hơn nữa nếu ảnh đế không muốn nói quá nhiều, anh ta cũng không cần phải tự tìm rắc rối.

Chương trình tiếp theo cứ trôi qua như bình thường, sau Khương Hàn là đến lượt Cảnh Huyên, toàn bộ quá trình lòng bàn tay cô đều khẩn trương đổ mồ hôi, cảm giác não cũng không hoạt động nổi nữa, may nhờ có Park Eun Suk đỡ lời thay cô, đáng tiếc tiếng Trung của anh ấy còn chưa tốt, rất nhiều lời chỉ có thể dựa vào phiên dịch.

Người dẫn chương trình còn đang trêu chọc: “Tiếng Trung của Eun Suk tiến bộ rất nhiều đấy nhé!” Anh ta quay đầu lại hỏi một câu: “Cảnh Huyên thì sao, có cảm thấy áp lực hay không, đóng phim với tiền bối Eun Suk, còn gặp rào cản trong ngôn ngữ nữa, có sợ không?”

“Không đâu, tôi thích những thử thách!” Cảnh Huyên lắc đầu, cả người đều trống rỗng.

"Nhìn ra rồi, qua việc nhận bộ “Hủy diệt đếm ngược” của đạo diễn Lạc là có thể nhìn ra cô rất có suy nghĩ, tôi đã xem qua trailer, không thể không nói, rất chờ mong, nhân vật kia thật sự không dễ nắm bắt."

Cô muốn đứng cao hơn, muốn trở nên tốt hơn, muốn có một ngày nào đó, người ta nhắc tới vợ của Khương Hàn, sẽ nói một câu: “Hai người rất xứng đôi!”, cô không muốn nghe người ta nói anh không có mắt nhìn.

Buổi họp báo kết thúc, lúc truyền thông đặt câu hỏi, quả nhiên đã bùng nổ, rất nhiều người vây quanh Khương Hàn.

Tất cả mọi người đều hỏi anh khi nào kết hôn, đối tượng kết hôn là ai, mọi người thích thú suy đoán.

Có vài người còn nhớ chuyện Khương Hàn vừa mới đăng tuyên bố, hỏi Khương Hàn công kích Trình Nghệ Hiên không lưu tình như thế có phải có ân oán cá nhân gì hay không.

Khương Hàn không đáp lại chuyện kết hôn, nhưng lại nói vài câu về sự việc của Trình Nghệ Hiên: “Điều nên nói tôi đều đã nói, tôi không công kích ai, chỉ là nói ra sự thật, rất nhiều chuyện tôi không so đo, là bởi vì ảnh hưởng không lớn, nhưng tôi không cho phép người ngoài đυ.ng chạm đến người bên cạnh tôi.”

Cảnh Huyên cũng đang bị hỏi: “Xin hỏi cô cảm thấy mình có xứng đáng để Khương Hàn bảo vệ như vậy không?”

Cảnh Huyên luôn luôn không thể thích ứng với câu hỏi của truyền thông, quá trực tiếp, quá sắc bén, cô trả lời: “Thời gian sẽ chứng minh hết thảy, tôi không muốn giải thích gì thêm. Chuyện về Trình Nghệ Hiên khiến tôi rất tức giận, người hâm mộ đối phương có lỗi, tôi vốn không muốn quy tội cho Trình Nghệ Hiên, nhưng thái độ trốn tránh của cô ta làm cho tôi rất tức giận. Anh ba của tôi bảo vệ tôi, là bởi vì anh ấy nhìn tôi lớn lên từ nhỏ, anh ấy biết tôi là người như thế nào, tôi cũng sẽ không làm cho anh ấy thất vọng. Vì vậy, xin vui lòng không hỏi lại chủ đề này, tôi dám vỗ ngực nói rằng tôi không làm bất cứ điều gì sai trái, vì vậy tôi không muốn chấp nhận thêm tổn thương lần hai, lần ba nữa.”

Từ khi debut tới nay, đây là lần đầu tiên Cảnh Huyên dùng thái độ cứng rắn như vậy.

Rất nhiều lúc, bản chất xấu xa của con người sẽ nhịn không được mà “giẫm cao nâng thấp”. Cảnh Huyên đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng hiểu được một điểm: cái giới này sẽ không vì bạn hạ thấp phong thái của bản thân mà bớt công kích bạn lại một chút, có giải thích nhiều hơn nữa cũng vậy thôi. Người ta nguyện ý tin tưởng bạn, cho dù không nói một câu nào, tự nhiên vẫn có rất nhiều người xuất hiện tẩy trắng cho bạn, người ta không muốn tin tưởng bạn, cho dù bạn đào hết tâm can ra, người ta cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái.

Cho nên, cần gì phải khiến cho mình mệt mỏi như vậy, có thể nắm được trong tay thì mới là của mình, giải thích nhiều hơn nữa không bằng nắm trong tay một vài thứ, tác phẩm tiêu biểu, cúp, danh dự, vinh quang, chờ đến khi bạn đạt tới trình độ người khác phải ngưỡng mộ, lúc bị bôi đen, sẽ không phải luống cuống, tức giận cũng vô dụng, phẫn nộ là hình thức phát tiết thấp kém nhất.

Lúc Khương Hàn rời khỏi buổi họp báo thì gọi điện thoại cho Cảnh Huyên: “Người đi theo anh quá nhiều, anh không sang tạm biệt em nữa, lịch trình quay phim gấp quá, anh phải ra sân bay ngay, em phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy, biết chưa?”

Đầu bên kia là tiếng ồn ào, giọng nói của anh trầm thấp thuần hậu, mang theo năng lực mê hoặc lòng người một cách khó hiểu, Cảnh Huyên cảm thấy, dường như cô muốn chết chìm trong sự ấm áp anh mang lại.

Cô "ừm" một tiếng: “Anh cũng tự chăm sóc bản thân nhé.”

Giản Thư Dao rời đi rồi, Cảnh Huyên lần nữa trở về trạng thái không có người đại diện, rất nhiều chuyện phải tự mình xử lý, rất phiền toái, cuối cùng Tống Thần tới tìm cô, lúc anh ta đồng ý làm người đại diện cho cô, cô cảm kích đến mức suýt rơi nước mắt.

“Cảm ơn anh Tống!”

"Ấy, không gọi là chú nữa à?" Tống Thần nhìn dáng vẻ nịnh nọt của cô, nhịn không được cười. Mỗi ngày Khương Hàn đều đối mặt với cô gái như vậy, phỏng chừng có thể trị chứng lãnh cảm của anh.

“Không cần cảm ơn anh, cảm ơn người đàn ông của em đi, nếu không phải cậu ấy xin anh, anh không thèm tìm thêm việc cho mình làm đâu!”

Một người đại diện mang theo nhiều nghệ sĩ hoàn toàn không thành vấn đề, nhiệm vụ của người đại diện chính là thay nghệ sĩ lên kế hoạch, cản bớt những lời mời không cần thiết. Bình thường cũng không có nhiều việc.

Tống Thần chỉ đại diện cho một mình Khương Hàn, thêm một Cảnh Huyên cũng sẽ không quá phiền toái.

Phiền toái nhất chính là Tống Thần và Cảnh Huyên không cùng một công ty, việc bàn giao rất phiền phức, Cảnh Huyên phải đi của sau từ chỗ Cảnh Bác Hiên mới giải quyết xong.

Thời gian quay phim trôi qua rất nhanh, trong lúc đó Trình Nghệ Hiên bị làm phiền rất kinh khủng, truyền thông, fan, không ít người lên án cô ta. Chuyện này từ tổng thể mà nói quả thật là do cô ta không đúng, cô ta đăng weibo kia là sự thật, cho dù là ý của chính cô ta, hay là ý của ekip cô ta, thật sự là cố ý trốn tránh, rất khó rửa sạch.

Cô ta từng xuất hiện một lần, được truyền thông phỏng vấn thì bày ra bộ dạng hơi ấm ức: “Lúc ấy tôi đang quay phim, rất bận rộn, cụ thể thế nào tôi cũng không biết, trợ lý của tôi là người mới, có thể không biết xử lý công việc, tôi xin lỗi, nhưng tôi thật sự không cố ý.”

Tìm kiếm sự đồng cảm nhưng cũng không kiếm được bao nhiêu, ngược lại hôm đó có người tiết lộ hành trình của cô ta, còn có ảnh chụp không biết là của paparazzi hay người qua đường. Mấy ngày mà cô ta nói là mình rất bận rộn, một buổi chiều nào đó cô ta ngồi ở quán cà phê, mặt đối mặt nói chuyện phiếm với người đại diện, trong lúc đó còn cầm điện thoại di động lướt lướt. Mặc dù đội mũ và đeo kính râm nhưng vẫn rất dễ dàng nhận ra.

Vả mặt quá đau, một vài người ủng hộ cô ta cũng lập tức trở thành anti.

Mấy ngày sau đó, cô ta bị lên án rất nặng, không dám ra ngoài lần nào.

Sau đó lại liên tiếp nổ ra rất nhiều chuyện, chuyện của Ôn Gia Sơn cũng lộ ra một chút manh mối. Lúc đầu Trình Nghệ Hiên còn có ý đồ che dấu, về sau phát hiện càng che lỗ thủng càng lớn thì dứt khoát mặc kệ tất cả, trực tiếp bóc trần chuyện Ôn Gia Sơn, tất cả mọi chuyện của cô ta tự nhiên cũng bại lộ, giới giải trí huyên náo một thời gian dài, thì ra dưới hình tượng hoa lệ lại kinh khủng như vậy.

Từ đó về sau, Trình Nghệ Hiên không xuất hiện nữa. Khương Gia Âm vốn định dùng cô ta, nhưng nhìn cục diện này, quyết đoán từ bỏ sớm. Rất nhiều hợp tác của Trình Nghệ Hiên cũng đổ bể, tài nguyên trong nước của cô ta đều bị Khương Hàn chặn đứng, không thể quay về, hoàn thành biến thành chó nhà có tang, lụi tàn.

Ngoại trừ giải nghệ, có lẽ cô ta không còn cách nào khác.

Lần cuối cùng cô ta xuất hiện trước ống kính truyền thông đã trở nên rất tiều tụy, cô ta nói: "Tôi không thua bất cứ ai, chỉ thua bản thân mình. Từ trước đến nay tôi đã quá thương xót cho bản thân, quá trân trọng những danh dự đã đạt được, sợ mình rơi trở lại địa ngục, nhưng trên thực tế, thân thể này, đã ở địa ngục rồi. Bây giờ mọi chuyện như thế này, tôi lại thấy thoải mái, sau này tôi sẽ được tự do." Nụ cười của cô ta có vẻ hoảng hốt và tiều tuỵ, sự thanh nhã và xinh đẹp ban đầu gần như không thể nhìn thấy nữa.

Cảnh Huyên không chứng kiến tình hình trận chiến, khoảng thời gian đó cô đang tiến hành huấn luyện khép kín cho “Thiên đường sinh tử”. Bộ phim này không giống với phim cảnh sát bình thường, quy mô của nó càng lớn, việc khắc hoạ tính cách nhân vật càng thêm phức tạp, thứ cần tiếp xúc quá nhiều, nam chính Park Eun Suk và cô lại có rào cản ngôn ngữ, cho nên cô rất nghiêm túc chuẩn bị, đến khi cô ngoi lên xem, chuyện của Trình Nghệ Hiên gần như đã kết thúc.

Cô nghĩ, có lẽ đây là kết cục tốt nhất đối với Trình Nghệ Hiên, cuối cùng cũng có thể khiến cho Trình Nghệ Hiên hiểu được, thế giới này chưa bao giờ nợ cô ta, tất cả sự dày vò đều là do cô ta xứng đáng.

Tuy nhiên, cũng không liên quan gì đến cô.

Từ khi Khương Hàn tuyên bố mình đã kết hôn, truyền thông đã đào sâu vô số đối tượng từng hợp tác với anh và cả bạn bè thân thiết, cuối cùng tiếc nuối phát hiện, tư liệu đào ra được thực sự quá ít.

Khi đào đến Cảnh Huyên, cuối cùng lại lấy lý do tuổi cô còn nhỏ, lại là bạn bè thế giao của Khương Hàn để phủ định!

Cảnh Huyên tỏ vẻ buồn bực, tuổi cô nhỏ chỗ nào? Hồi nghỉ hè vừa lấy bằng tốt nghiệp, đã hai mươi ba tuổi rồi, đã sớm qua tuổi kết hôn hợp pháp, nhỏ chỗ nào!

Nhưng vẫn có người đồng ý với cô, ngày đó tại buổi họp báo có không ít người chụp được hình ảnh Khương Hàn ôm Mộc Tử lau nước mắt cho Cảnh Huyên, tấm ảnh kia thật sự là hài hòa đến mức bùng nổ, cảnh đẹp ý vui, Cảnh Huyên còn lặng lẽ lưu lại một tấm.

Vào mùa đông, cuối cùng Cảnh Huyên cũng quay xong “Thiên đường sinh tử”, quay ở Argentina suốt hai tháng, trở về lại bổ sung không ít cảnh ở trong nước, đến lúc cô về nhà đã là tháng mười một.

Bộ phim “Lưu Quang” của Khương Hàn đã quay xong từ sớm, lúc này anh đang ở nước ngoài, quay một bộ phim hợp tác Trung-Mỹ.

Lúc Cảnh Huyên nói chuyện điện thoại với anh, cô cảm thấy rất ấm ức: “Gặp mặt nhau càng ngày càng khó!”

Ở đầu bên kia, anh cười: “Vậy em đến thăm ban đi? Anh nhớ sắp tới đây em không có lịch trình gì.”

Cảnh Huyên từ chối: “Thôi đừng, sẽ bị bại lộ.”