Chương 58

Editor: Yue Yue

Tuy rằng Cảnh Huyên thật sự rất muốn gặp anh, nhưng vẫn có điều lo lắng.

Cách đây không lâu cô đã liên lạc với phía cảnh sát, nhờ họ nhanh chóng xác minh chuyện video của Lương Huy, nhưng bên kia không có chút manh mối nào, nếu muốn đào sâu, tất nhiên phải điều tra trường học, người cùng ký túc xá với cô, người xung quanh Lương Đồng. Trung Ảnh là trường điện ảnh, làm lớn chuyện sẽ rất khó coi. Cảnh Huyên bèn xin kiểm tra ngầm.

Chuyện này không chấm dứt, trong lòng cô cứ có vướng mắc, đôi khi sẽ mơ thấy cảnh video bị lộ ra ngoài, người khác cười nhạo cô, cười nhạo cả Khương Hàn, tỉnh lại cảm thấy rất buồn.

Cô không sợ bị cười chê, chị sợ Khương Hàn bị người khác khinh thường.

“Em chờ anh về!” Cảnh Huyên nói: “Sau đó tết năm nay chúng ta về nhà một chuyến đi, đăng ký kết hôn xong còn chưa chính thức nói với bố mẹ, em đoán đến lúc đó họ nhất định sẽ mắng anh, em cũng sẽ không nói giúp anh đâu đấy nhé, họ mà hỏi đến thì em sẽ nói là anh bắt cóc em đưa đi kết hôn, quá vội vàng. Đến bây giờ em cũng không thể tin mình lại bị anh lừa đi như vậy.”

Ở bên kia, Khương Hàn nén cười: “Tạ ơn trời đất, may mà lừa được em vào tay."

Cảnh Huyên làm bộ hừ hừ: “Trời lạnh quá đi, tuyết bắt đầu rơi rồi! Anh về thì đi mua quần áo với em nhé!”

“Được!”

"Chúng ta sẽ đi xem phim cùng nhau!"

“Ừm!”

"Xem phim xong thì đi ăn lẩu."

“Nghe em hết!”

"Chúng ta chưa từng hẹn hò đàng hoàng bao giờ."

"Sẽ bù lại cho em."

"Ha, anh nói đấy nhé, không được đổi ý."

Hai người nói mấy lời không có dinh dưỡng, nhưng lại cảm thấy l*иg ngực như được phơi dưới ánh mặt trời, ấm áp đến kỳ lạ.

Tháng hai dương lịch là qua năm mới, Cảnh Huyên tính toán thời gian, cô có khoảng ba tháng rảnh rỗi, ba tháng này, cô chỉ có mấy lịch trình, đêm hội trao giải Liên hoan phim Lục địa mới, chụp poster cho tờ Phong Thượng Hồng Tú, còn có một gameshow của đài truyền hình IU.

Thời gian còn lại đều rảnh rỗi, Cảnh Huyên nhân cơ hội đó tham gia một lớp dạy nấu ăn, ngày nào cũng tự mày mò một vài món, dĩ nhiên khả năng nấu ăn của cô dần dần có tiến bộ, cầm đi đầu độc Cảnh Bác Hiên, tuy rằng bị anh ấy cười nhạo, nhưng vẫn khẳng định sự tiến bộ của cô.

Ừm, gấp gáp muốn làm cho Khương Hàn ăn, chính là loại cảm giác này.

Biết cô ở nhà buồn chán, mỗi khi không quay cảnh đêm Khương Hàn liền gọi điện thoại cho cô, hai người rõ ràng vừa mới kết hôn không bao lâu nhưng lại giống như đôi vợ chồng già.

Hôm đi tham gia gameshow của IU cũng là một ngày tuyết rơi. Sáng sớm thức dậy mở cửa sổ, không khí lạnh chui vào cổ họng, Cảnh Huyên run rẩy thò đầu ra ngoài nhìn, hít một hơi rồi gọi điện thoại cho Khương Hàn. Bên anh đang là buổi chiều, vừa hay đang nghỉ ngơi giữa giờ, anh nhận điện thoại.

"Khương Hàn, năm nay rơi trận tuyết thứ ba rồi, rốt cuộc khi nào anh mới trở về đây? Em nhớ anh lắm!” Giọng nói của cô rầu rĩ, vốn dĩ lịch trình của anh đã kết thúc vào tuần trước, tuần này đã trở về, nhưng bỗng nhiên phải kéo dài thời gian quay phim.

Thật không vui chút nào!

Giọng của Khương Hàn mát lạnh như sơn tuyền: “Nhanh thôi, đợi anh, nhé?”

"Ồ, được rồi! Hôm nay em phải tham gia một gameshow cùng với tiền bối Dịch Minh Lãng với cả đạo diễn, em hơi căng thẳng, người dẫn chương trình nhất định sẽ hỏi quan điểm của em về Liên hoan phim Lục địa mới vào tháng sau, dựa vào bộ phim đầu tiên để được đề cử giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất năm, anh nói rốt cuộc em nên khiêm tốn một chút hay tự tin một chút?”

"Giữ tư thái bình tĩnh là tốt rồi, không cần quá để ý." Khương Hàn cười: “Em rất giỏi đấy, phỏng chừng không bao lâu nữa là có thể lên ngôi ảnh hậu rồi. Ôn Viện Viện là nữ diễn viên có thiên phú nhất, từ người mới đến ảnh hậu, cô ấy mất ba năm bảy tháng, mà thời điểm cô ấy giành được giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất là vào một năm rưỡi sau khi ra mắt. Anh sớm hơn cô ấy nửa năm.”

Cảnh Huyên nở nụ cười: “Anh đừng nói lung tung, chị Viện Viện không được may mắn, phải đi rất nhiều ngã rẽ. Lúc mới ra mắt ký hợp đồng với Hoàn Ngu, bị lừa một khoản lớn như vậy, người đại diện của chị ấy còn lợi dụng chị để mở đường cho đàn chị của Viện Viện, giai đoạn đầu bị chèn ép kinh khủng, cho nên rất nhiều kịch bản tốt và đại ngôn đều không được nhận, bằng không chị ấy đã sớm nổi tiếng rồi. Còn em ấy mà, được mấy cân mấy lượng chính em vẫn hiểu rõ. Bởi vì có anh và anh trai làm chỗ dựa ở phía sau, trong tay em không thiếu tài nguyên, cũng không cần lo lắng bị người ta giẫm lên, xảy ra chuyện có các anh thay em xử lý, nói cho cùng chỉ là em may mắn mà thôi.”

"May mắn cũng là một phần của thực lực, các mối quan hệ và tài nguyên trong tay em đều là của em, cho dù là anh hay anh trai của em, đều là mối quan hệ của em, cho nên em không cần cảm thấy có gánh nặng tâm lý, những thứ này vốn là của em."

Cảnh Huyên "Dạ" một tiếng, đạo lý rất dễ hiểu, nhưng có đôi khi cứ nghĩ mãi không ra, luôn cần người khác nhắc nhở một chút.

Bỗng nhiên cô cảm thấy mình hơi ích kỷ, nói với anh rằng muốn kết hôn bí mật không công khai, cho dù scandal truyền ra chuyện liên quan đến hai người bọn họ, đáp án gần như đã rõ, người khác đứng trước mặt cô hỏi quan hệ giữa cô và Khương Hàn, cô cũng trả lời lấy lệ cho qua.

Khi anh đeo nhẫn cưới xuất hiện trước tầm mắt của công chúng, cô không làm gì cả, rõ ràng là nhớ nhau, nhưng ngay cả đi thăm ban cô cũng không dám.

Cái quái gì thế này!

Cô hơi chán ghét sự yếu đuối của mình.

Buổi sáng cô đi đến đài truyền hình xem chương trình hoạt động một chút, buổi tối chính thức bắt đầu. Tuy nói không phải chương trình phát sóng trực tiếp, hậu kỳ có thể chỉnh sửa, nhưng Cảnh Huyên vẫn cảm thấy căng thẳng.

Dịch Minh Lãng xuất hiện hát single mới nhất của anh ấy, Cảnh Huyên lần đầu tiên phô diễn giọng hát trên màn ảnh, hát nhạc phim “Một đời Trường Ninh”, khiến khán giả dưới khán đài bị đốt cháy, cảm xúc của người dẫn chương trình cũng tăng cao. Mở màn mười phút, hết thảy đều rất hoàn mỹ, trái tim Cảnh Huyên dần dần ổn định lại, cũng tiến vào trạng thái.

Chương trình truyền hình cũng chỉ có mấy chiêu cũ, hỏi đáp, trò chuyện, chơi trò chơi, mọi người cùng nhau high, thuận tiện trò chuyện về phim ảnh, về cuộc sống.

Bầu không khí hôm nay vô cùng tốt, khán giả cũng hết sức nhiệt tình, cho nên ở trường quay phát huy được rất nhiều thứ, so với chương trình hoạt động càng đặc sắc hơn mấy phần.

Không biết thế nào lại nói đến lần đầu tiên Dịch Minh Lãng đến IU quay tiết mục. Khi đó Dịch Minh Lãng vừa mới tới Đại Lục, lạ nước lạ cái, có một khoảng thời gian không được yêu thích, người ở Đại Lục hầu như không mua đĩa của anh, thu âm xong không bán đi được, đóng phim cũng không hot lên được. Khi anh ấy đến IU lần đầu tiên chỉ là một diễn viên phụ nho nhỏ, bảy người đi cùng nhau, đứng một hàng trên sân khấu, anh ấy đứng ở nơi khuất nhất. Khi đó tiếng phổ thông của anh ấy rất kém, nhiều lúc không xen vào được, thỉnh thoảng trò chuyện còn xuất hiện tình huống biểu đạt không rõ và ngắt quãng, chỉ có thể đổi sang biểu đạt tiếng Anh, khiến cho người dẫn chương trình cũng không dám để anh nói nhiều, khi đó đứng trên sân khấu, thật sự là xấu hổ muốn chết.

Hôm đó có một phân đoạn gọi điện thoại cho người mình yêu nhất, mọi người hầu như đều gọi cho bố mẹ, nói vài câu ngắn ngủi liền cúp máy, không có điểm gì hot, đến lượt anh ấy, Dịch Minh Lãng gọi điện thoại cho em gái.

Cuộc đối thoại rất bình thường, dùng tiếng Quảng Đông, hai người nói chuyện phiếm. Em gái nói mấy ngày trước mơ thấy anh sống ở Đại Lục không được tốt, nửa đêm tỉnh lại không thể nào ngủ ngon, hỏi anh có gặp phiền toái hay không.

Ở đầu bên kia anh ấy vẫn an ủi em gái, kể chuyện cười cho cô ấy nghe, nói mãi nõi mãi, tất cả mọi người nhịn không được mà rơi nước mắt.

Cảnh tượng kia quá gây ấn tượng, các MC nói đến chuyện này đều nhớ như in, cũng cảm thấy thổn thức. Cách nhiều năm như vậy, người đàn ông thường xuyên bị ghẻ lạnh không cần phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra để an ủi em gái mình nữa.

Bây giờ nhắc lại chuyện này, Dịch Minh Lãng đã có thể thoải mái: “Khi đó mỗi ngày đều rất vất vả, nhưng kì thật rất nhiều sự vất vả đều là uổng phí. Bạn không nổi tiếng, bạn không được mọi người yêu thích, cho nên mọi người không coi trọng bạn. Thảm nhất là có một lần tôi quay vai phụ dài bốn tập cho một bộ phim, cuối cùng bị cắt hết, cũng không ai nói với tôi một tiếng nào. Lúc bộ phim truyền hình phát sóng, tôi canh chừng đến tận cuối cùng, ngay cả một cái bóng của tôi cũng không có. Khi đó đau khổ nhất không phải chuyện này, mà là lúc người nhà gọi điện thoại đến, họ không hỏi tôi cái gì khác, chỉ hỏi tôi có vui vẻ hay không, có chuyện gì không vừa lòng hay không, có gặp phải khó khăn gì hay không. Không hỏi thì còn tốt, vừa hỏi liền buồn hơn, nhưng có buồn cũng không thể nói ra, nuốt nước mắt mà cười. Loại cảm giác đó không cách nào nói thành lời.”

"Hay là hôm nay chúng ta lại chơi trò Kết nối trực tiếp một lần nữa nhỉ?"

Người dẫn chương trình nóng lòng muốn thử: “Người đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi, mọi người hãy đoán xem bọn họ có quan hệ gì.”

Không ít người ở phía dưới ồn ào nói OK, lòng bàn tay Cảnh Huyên căng thẳng đến mức đổ mồ hôi, Khương Hàn đứng đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi!

Trời ạ, đừng như vậy chứ, giọng nói của anh được yêu thích nhất trong giới cuồng giọng nói, độ nhận diện quá cao, fan của anh dường như đã tu luyện đến mức chỉ cần nghe tiếng ho khan của anh là đã phân biệt được giọng của anh.

Càng nói càng hứng khởi, một MC khác nói: “Để bảo vệ sự riêng tư của mọi người, mọi người tự mình thao tác nha, nói trước nhé, ai gian lận thì một năm sau đều gặp xui xẻo. Có dám không?”

Có lẽ là bầu không khí quá tốt, hoặc có lẽ mọi người cũng bị kích động lòng hăng hái.

Chơi thì chơi, ai sợ ai chứ!

Vì vậy, rút thăm, quyết định thứ tự.

Hôm nay Cảnh Huyên thật sự rất may mắn, cô là người đầu tiên!

Ôi má ơi, thật là!

Camera quay khắp 360 độ để cho người xem nhìn thấy rõ ràng hơn. Càng quay cận cảnh, mặt Cảnh Huyên phản chiếu trên màn hình lớn càng rõ ràng. IU thật sự có tiền, màn hình lớn như vậy, độ phân giải còn cao như vậy, lỗ chân lông của cô cũng sắp bị soi ra luôn rồi chứ đừng nói đến tay cô. Nếu ngón tay di chuyển xuống một chút, có lẽ sẽ bị nhìn thấy rất rõ ràng!

Nhân viên hiện trường kéo phích cắm thiết bị âm thanh, kết nối, toàn bộ trường quay đều có thể nghe thấy âm thanh trong điện thoại,.

"Oa, là Huyên Huyên của chúng ta, đoán xem ai đứng đầu nhật ký cuộc gọi của cô ấy nào. Anh trai? Bạn thân? Trợ lý? Haha, hay là “bạn tri kỷ”?” Rõ ràng người dẫn chương trình đã chuẩn bị xong, không hề mở miệng đoán bố mẹ.

Phía dưới có người lớn tiếng kêu: “Bạn trai!”

Người ở trên hay dưới sân khấu đều cười, người dẫn chương trình bày ra vẻ mặt hóng hớt "suỵt" một tiếng, nhìn Cảnh Huyên đang thấy chết không sờn mà cắm phích cắm kết nối với điện thoại di động, mở nhật ký cuộc gọi, ngón tay ấn vào vị trí đầu tiên, gọi đi.

"Đừng nói chuyện, sắp kết nối rồi."

"A, quên nói, nếu như không kết nối được thì phải chịu phạt nha!"

Cảnh Huyên run đến mức sắp nói không nên lời, mọi người đừng có như thế chứ.

Cô yên lặng cầu cho Khương Hàn đừng nghe máy, có nghe máy cũng không được nói lung tung. Anh vừa mở miệng, đảm bảo ở đây một người bình thường cũng có thể nghe ra giọng của anh.

Tiếng "tu… tu" vang lên, tất cả mọi người đều không nói lời nào, hiện trường vô cùng yên tĩnh. Reo khoảng nửa phút, Cảnh Huyên thở phào nhẹ nhõm, cho rằng anh sẽ không nghe máy, kết quả một giây sau lại nghe thấy giọng nói trầm thấp thuần hậu của anh từ bốn phương tám hướng truyền đến. Giọng anh mang theo ý cười hỏi cô: “Sao thế, lại nhớ anh à?"

Đáy lòng Cảnh Huyên hiện lên sáu chấm tròn lớn, anh dám mập mờ thêm một chút nữa không? Cho dù không phải là phát sóng trực tiếp trên toàn quốc, nhưng ở hiện trường cũng có năm sáu trăm người, đợi đến lúc phát sóng, với rating của IU, cái hình tượng lạnh lùng cao quý của anh xem như hoàn toàn sụp đổ.

Người dẫn chương trình khoa trương che miệng, hình như hiểu được cái gì đó, khẽ nhíu mày, Dịch Minh Lãng trực tiếp "A" một tiếng. Người dưới đài lập tức sôi trào, có lẽ có không ít fan của Khương Hàn, tiếng thét chói tai quá rõ ràng khiến màng nhĩ Cảnh Huyên sắp vỡ ra.

Được thôi, bị bại lộ một cách hoàn mỹ.

Cô ấp úng một tiếng, thật muốn che mặt đi, Khương Hàn, anh cố ý đúng không? A, rõ ràng buổi sáng mới nói với anh là mình phải tham gia chương trình! Ôi!

Khe hở dưới đất, khoan một cái cho tôi!

Nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, Cảnh Huyên lại rất bình tĩnh, rất nghiêm túc trả lời một câu: “Ừ, lại nhớ anh rồi!”