Chương 6

CHƯƠNG 6: CON GÁI LUÔN MUỐN ĐƯỢC DỖ DÀNH

Lúc Khương Hàn đi ra khỏi phòng, Cảnh Huyên tiễn người ra cửa vẫn không dám nói gì, so với bình thường có vẻ ngoan ngoãn hơn khá nhiều.

Lúc anh đi tới cửa thì dừng lại, xoay người nhìn thẳng vào mặt cô, dường như muốn nói gì đó. Nhưng một lúc lâu sau, Cảnh Huyên chờ mãi vẫn không thấy anh nói gì, tò mò ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh đang dùng một ánh mắt cực kì phức tạp mà nhìn cô, nhìn đến mức tim cô đập thình thịch liên hồi, đến mức cô muốn hỏi anh là đang nhìn cái gì? Cuối cùng cô cũng không bất lịch sự mà nói ra, chỉ đáp lại anh bằng ánh mắt nghi hoặc.

Anh thở dài một câu nói: “Em đi nghỉ đi.”

Cảnh Huyên ngoài mặt “Nga.” một tiếng, trong lòng thầm nghĩ anh phải đi trước thì tôi mới có thể nghỉ ngơi được chứ!

Anh nâng bước định rời đi, đột nhiên nhớ ra gì đó, anh quay đầu lại nói với cô: “Mấy video em xem là đi mượn à?”

Cảnh Huyên không chút để ý mà “Nga.” một tiếng, đẩy anh ra khỏi cửa. Mau đi đi, anh nói nhiều quá đi mất.

Ánh mắt Khương Hàn nhìn cô càng trở nên phức tạp, anh hận không thể nhìn chằm chằm đầu cô thành một cái lỗ để xem xem bên trong suy nghĩ cái gì.

Ngày hôm qua, trợ lí có lẽ là bị bắt nạt lúc đi qua đây. Vẫn như mọi khi, cô chào tạm biệt Khương Hàn, nhưng dường như Khương Hàn làm như không nghe thấy mà quay lại dặn dò cô: “Trong hai ngày nữa đừng để vết thương dính nước, Nhớ bôi thuốc đúng giờ.” Cảnh Huyên thở dài, nam diễn viên mặt dày này tâm lý vững thật, chả trách ngày ngày lên trang đầu của mấy bài báo mà vẫn có thể bình tĩnh được.

Trở về phòng, nhìn notebook trên bàn cô mới phản ứng lại rằng ban nãy anh đang giải thích cảnh hôn cho cô. Cô nhớ tới lời Ôn Viện Viện nói với cô lúc sáng: “Dù sao anh ấy cũng là ảnh đế, sao lại ngây thơ dễ sợ vậy chứ.”

Nghĩ đến điều này, cô không thể không nằm trên sofa lăn lộn mà cười, ha ha ha, lúc bắt đầu đóng phim anh nên nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay.

Cười cười, một lúc sau cô không cười nổi nữa, ngồi trên sofa thở dài, tại sao mình lại bị ám ảnh về anh ta vậy chứ, không hợp lí! Nếu anh không phải bạn bè của Cảnh Bác Hiên thì tôi cũng không thèm để ý anh đâu!

Cảnh Huyên cực kì coi thường hành động “nhìn người phải nhìn mặt” này của mình. Sau đó cô tắt video, tắm rửa rồi lên giường ngủ.

Khương Hàn dựa vào lan can ban công, hút một điếu thuốc để bản thân bình tĩnh một chút rồi lấy điện thoại ra gọi cho Tống Thần: “Đoạn video diễn cảnh hôn là anh thả ra à?”

“Không phải là đã nói qua rồi sao? Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là hơi hối hận, sau này đừng truyền ra mấy video kiểu này nữa.”

“Đừng nói tới, ngoại trừ fans bạn gái trở nên hơi quá khích, các fans khác đều rất có hứng thú. Anh không biết video ấy có bao nhiêu lượt xem đâu. Ban đầu cũng không phải do ban biên tập của công ty chỉnh sửa, là sức mạnh của các fans đó, tôi thấy việc này hiệu quả không tồi chút nào, có thể dùng để tuyên truyền một chút.” Tống Thần cảm thấy hơi khó hiểu, Khương Hàn chưa bao giờ lo lắng mấy chuyện vụn vặt như thế này, mấy chuyện như thế này đều là anh ta xử lí cơ mà “Anh gặp phải kí©h thí©ɧ gì hay sao?”

Khương Hàn không trả lời câu hỏi này, trực tiếp cúp điện thoại, anh nói một câu gần như không thể nghe thấy: Chính là bị kí©h thí©ɧ! Kí©h thí©ɧ đến mức thần kinh tɧác ɭoạи!

Trợ lí của Ôn Viện Viện đi tới chỗ anh, nhìn thấy Khương Hàn, hai mắt lập tức sáng lên: “Khương lão sư, dưới kia chơi bài thiếu người, chị Viện Viện muốn anh xuống chơi chung.”

Khương Hàn cầm điếu thuốc đi theo trợ lí của Ôn Viện Viện. Ở bên kia Ôn Viện Viện, Dịch Minh Lãng, còn có cả nhϊếp ảnh gia đều đã đến. Thấy Khương Hàn đi tới, Ôn Viện Viện cười cười: “Tôi biết anh sẽ đến mà!”

“Có phải không vậy?” Anh không quan tâm lắm mà đáp lại. Ôn Viện Viện khanh khách cười hai cái, cô ấy có vẻ rất sung sướиɠ, dường như Khương ảnh đế toàn năng cũng có lúc gặp phiền phức.

Dịch Minh Lãng hỏi cô bằng tiếng Quan Thoại: “Tại sao vậy?”

Xúc xắc lăn đến gần Ôn Viện Viện, cô rút lá bài đầu tiên, ngẩng đầu nhìn Dịch Minh Lãng, nháy mắt và còn kèm cả một nụ cười tươi rói: “Lạc quan về bài của anh đi nào, đừng để thua nhé!”

Có người thất tình, có lẽ sòng bạc nên cảm thấy vui vẻ đi.

Quả nhiên, Khương Hàn lập tức như bị thần bài dính lên người, lao đầu vào chơi. Chẳng bao lâu sau đã đẩy bài qua chỗ Ôn Viện Viện: “Không chơi nữa, quá khi dễ người.”

Khương Hàn đem số chip thắng được đếm đếm một chút, đếm xong liền đưa cho trợ lí Mẫn Hạo, nói: “Ngày mai đem số chip này đi đổi đi, sau đó mua một xe trái cây đem đến trường quay.”

Ai mà không biết, ngày mai là ngày Cảnh Huyên diễn cảnh quay đầu tiên, là cùng phối hợp diễn với Khương Hàn. Vốn dĩ mấy lão đại trong nghề cũng không xem trọng vai nữ hai của cô, đều đợi để xem trò cười. Bình thường người mới thường mua đồ ăn, nước uống, mời đi ăn gì đó để tăng độ hảo cảm của mọi người trong đoàn phim, khi gặp phải NG hoặc trạng thái diễn xuất không tốt thì mọi người cũng không quá lo lắng. Hiển nhiên Khương Hàn không thuộc về loại người kiểu này. Hơn nữa, Khương ảnh đế đâu thèm để ý đối nhân xử thế cái gì đó của người thường. Đột nhiên làm ra hành động này, Ôn Viện Viện người nhiều lần hợp tác với anh ngẩn người. Cô phản ứng lại: “Khương Ảnh đế coi trọng Huyên muội muội sao?”

Không phải vì bản thân thì chắc chắn là vì Cảnh Huyên thôi, đứa trẻ này vừa ra ngoài đời, còn nhiều việc chưa hiểu hết được, đây là dẫm phải vận cứt chó gì mới được Khương Hàn che chở vậy chứ.

Khương Hàn mím môi, không phản bác: “Em ấy còn nhỏ, có đôi khi sẽ không hiểu chuyện, mọi người giúp đỡ em ấy giúp tôi.”

Dịch Minh Lãng cười ha ha hai tiếng: “Được được.”

Ôn Viện Viện hiểu rõ mà gật gật đầu, Dịch Minh Lãng quay đầu sang: “Ôn tỷ, tỷ dùng nước ép gì vậy?”

Ôn Viện Viện học ngữ khí của anh ta mà hừ hừ đáp lại: “Tôi thậm chí còn không có nước ép cơ ~”

Dịch Minh Lãng khịt mũi với cô, hai người cười cười, hình tượng thần tượng vỡ nát rơi đầy đất.

Khương Hàn và Ôn Viện Viện vào vai nam nữ chính, như thường lệ sẽ được ở trong phòng tốt nhất trên tầng cao nhất, cả hai đi cùng thang máy, lúc về phòng, Ôn Viện Viện hỏi anh: “Lúc trước anh nói anh có một mối hôn sự được đính hôn từ khi còn trong bụng mẹ, tôi lúc đấy còn cười anh, hiện giờ tôi có một chút hâm mộ cô ấy, người ấy có phải là Cảnh Huyên không?”

Khương Hàn nhìn chằm chằm một bên thang máy, bề mặt dường như phản chiếu ra khuôn mặt của anh, anh nhàn nhạt mà trả lời: “Đúng vậy.”

Anh được sắc mặt bản thân lúc này không tốt lắm, cũng đúng thôi, ai mà xem cảnh hôn của vị hôn phu của mình với người khác chắc chắn cũng không thể vui nổi. Nhưng thứ làm anh tức giận hơn cả chính là Cảnh Huyên thực sự mộc mạc mà đáp lại, khi nào thì mới có thể hiểu được cơ chứ.

Ôn Viện Viện nhìn sắc mặt anh cũng đoán ra được: “Con gái đều được muốn dỗ dành, dỗ được thì liền ôm được trong tay.”

Anh dừng một chút, dường như nhớ ra điều gì, nhăn mặt trả lời: “Không được đâu!”

“Vậy thì chiều chuộng cô ấy đi, chiều đến khi cô ấy lấy đó làm thói quen, không thể rời khỏi anh được, luôn muốn anh.”