Chương 19: Meo meo ra ngoài chơi

Nhìn theo bà Fujimoto dắt theo Kenta rời đi, Hứa Kiệt bò ra khỏi phòng đi vào vườn nhỏ, tìm một nơi ánh sáng đầy đủ vừa phơi nắng vừa lẳng lặng chờ Mặc xuất hiện.

Hôm nay ánh sáng vô cùng tốt, chiếu trên người Hứa Kiệt đến ấm ngào ngạt, nó vừa mới ăn cơm sáng, ở trong ánh nắng ấm áp lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Lúc còn đang gà gật, nó đột nhiên cảm giác có thứ gì đem ánh mặt trời chặn mất, khi ngẩng đầu thì mới phát hiện Mặc không biết khi nào đã đi vào. Lắc lắc đầu đem sâu ngủ đuổi đi, đứng lên duỗi cái eo lười một cái, Hứa Kiệt nhẹ giọng hỏi: “Anh chừng nào thì tới đây? Sao không gọi em?”

Mèo đen nghe vậy rướn người qua, dùng đỉnh đầu cọ cọ gương mặt Hứa Kiệt sau đó nói: “Em nếu mệt liền ngủ trước, việc đi săn không vội vã.”

Hứa Kiệt nghe vậy liên tục lắc đầu nói “Em không mệt, em muốn nhanh học được săn mồi”

Nói đùa chứ giấc ngủ mỗi ngày của mèo vượt qua hơn 13 tiếng đồng hồ, ở thời điểm không có nguy hiểm, Hứa Kiệt cảm thấy chính mình cũng có thể ngủ như vậy. Muốn làm như Mặc nói ngủ đủ lại đi, việc đi săn kia cũng không cần học, trực tiếp ngủ đến địa lão thiên hoang.

Mặc nghe vậy nghĩ nghĩ nói: “Khi trời sáng có rất ít chuột chạy ra ngoài, loài chim thì phải ra ngoại ô mới bắt được một ít. Em nếu muốn ra đi chơi, tôi đưa em đi một chỗ tìm thức ăn rất tốt, bên kia cũng có con mồi để bắt lại còn có có rất nhiều thức ăn ngon.”

Hứa Kiệt cái gì cũng đều không biết tất nhiên sẽ không phản bác lời nói của Mặc, nó vui vẻ đồng ý sắp xếp của mèo đen.

Thấy Li Hoa nhỏ đồng ý, Mặc liền đứng lên nói: “Nơi chúng ta muốn đi có chút xa, em theo sát tôi tránh không để lạc đường.”

Hứa Kiệt nghe vậy gật gật đầu, hai con mèo cứ như vậy xuất phát.

Mèo đen mang theo Hứa Kiệt xuyên phố nhảy hẻm, Hứa Kiệt đi theo Mặc phía sau mới biết được hóa ra ở trong mỗi thành thị, mèo hoang đều sẽ có một ít đường không có người chú ý thuộc về mèo, chúng nó gọi là miêu lộ. Góc phố, vách tường, nóc nhà, rừng cây thậm chí là cống thoát nước đều có thể trở thành lộ tuyến qua lại ở giữa thành thị, tránh đi nguy hiểm.

Hứa Kiệt cảm giác nhất định nơi Mặc đưa mình đi cách nhà Fujimoto không gần, bởi vì chúng nó vòng đi vòng lại hơn một tiếng vẫn chưa tới nơi định đến.

Trên đường mèo đen đã từng dừng lại hỏi nó có cần uống nước hay không, Hứa Kiệt cảm giác còn không có khát nước liền từ chối. Hiện tại quá buổi sáng một chút thời tiết liền bắt đầu nóng lên, sau khi đi đường xa như vậy, Hứa Kiệt đã cảm giác có chút khô miệng khô lưỡi. Cũng may Mặc nói mục tiêu của chúng nó gần đến rồi, nó nói lại qua một con đường cái chính là cái nơi vồ mồi rất tốt. Nghe nói nơi đó có ăn lại có uống, đối bất kỳ loại động vật nào đều là một chỗ kiếm ăn vô cùng tốt.

Cách đường cái, Hứa Kiệt ngẩng đầu nhìn cái chỗ kiếm ăn mà Mặc nói ở đối diện, cao cao phía trên cửa lớn viết mấy chữ lớn mạ vàng “Trung tâm chợ cá xx”.

Này sẽ không phải là trung tâm chợ cá trong truyền thuyết đi? Kenta không mang nó tới, mèo đen lại đưa nó lại đây, chẳng lẽ bói toán mạng hôm nay có duyên cùng hải sản?

Cơ mà nếu mèo dám tiếp cận chợ hải sản nhất định sẽ bị người đuổi đi, không có một ông chủ cửa hàng hải sản nào thích có mèo hoang ở phía trước quầy hàng của mình làm loạn.

Hứa Kiệt miên man suy nghĩ, đối với mèo đen còn dẫn đường ở phía trước hỏi: “Anh Mặc, bên kia chợ cá có phải chính là nơi đi săn rất tốt mà anh nói? Chúng ta tới đó đi săn liệu có bị con người dùng gậy đuổi ra?

Mèo đen nghe vậy dừng bước chân đang hướng về phía chợ cá, nhìn qua sau đó nói:” Bên kia không được, chỗ đó tuy đồ ăn nhiều nhưng người trông coi rất kỹ, chúng ta đi vòng đến mặt sau, bên kia vừa có đồ ăn lại an toàn.”

Địa điểm trong lời Mặc chính là cửa sau của chợ cá, nơi này cũng là nơi tập trung và thu gom rác của chợ cá.

Ở chỗ này mèo có thể dễ dàng tìm thấy rất nhiều hải sản hoặc là cá biển không còn tươi mới, trừ bỏ phải cẩn thận một chút công nhân thu dọn rác ở ngoài, đối với mèo mà nói nơi này thật là một nơi kiếm ăn vô cùng tốt.

Hứa Kiệt nhìn rác rưởi chồng chất trước mắt, trợn mắt há hốc mồm, xoay đầu nói với Mặc “Chúng ta ở chỗ này luyện tập vồ mồi sao?”

Đều đã chết còn muốn luyện như thế nào? Hơn nữa bên cạnh còn có thật nhiều mèo, nếu nhìn trúng cùng con mồi, chúng nó có thể vung móng đánh nhau tranh mồi?

Mặc nghe vậy cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ cái trán Hứa Kiệt, đem đống lông xù rối tung trên đỉnh đầu nó đè xuống sau đó nói “Không, em thích ăn đồ mới mẻ sạch sẽ, đồ ăn chỗ này em không thể ăn, chúng ta đi sâu vào phía trong”

Nói xong nó liền đưa Hứa Kiệt vòng qua đống rác, hướng phía sau chợ cá mà đi đến một khu nhà trệt thật lớn.

Hứa Kiệt vừa đi vừa nhìn, cảm giác nơi Mặc mang nó tới hẳn là kho hàng của chợ cá, nơi này thường xuyên có thể nhìn thấy người đẩy xe hàng cầm tay ra ra vào vào, phía trên chất đầy các loại hải sản tươi sống hoặc phơi khô.

Mặc quen cửa quen nẻo đi vào một trạm canh gác phía trước, bảo vệ vốn đang uống trà xem báo bên trong phát hiện Mặc đến liền tháo kính viễn thị, đi ra nói với Mặc “A, là mày nha, đã lâu cũng không thấy mày qua đây. Không phải nói chứ, nhắc đến bắt chuột vẫn là mày lợi hại nhất, ông chủ Nagasaki đi tìm mấy con mèo tới đều không có một con có thể bắt như mày”

Vừa nói, bảo vệ liền xởi xuống một chuỗi chìa khoá bên hông, nheo mắt vừa chọn vừa nói “Mấy ngày gần đây chuột náo loạn kho hàng vô cùng ấm ĩ, khô mực bên chỗ lão Matsumoto đều bị chuột gặm bung cả túi gói. Không chỉ như vậy, cả kho hàng đều là phân chuột, cục an toàn vệ sinh mấy ngày tới sẽ đến đây kiểm tra, mấy hôm nay đầu ông chủ Nagasaki đều lo muốn căng phình ra”

Nói hắn tựa hồ có quyết định, từ đông đảo chìa khóa giữa lấy ra một phen nói:” Chuột bên kho của nhà ông chủ Matsumoto là nghiêm trọng nhất, vậy bắt đầu từ kho hàng nhà bọn họ đi”

Ông cầm chìa khóa nói với Mặc “Mèo đen, có làm có ăn, đi với tao nào”

Mặc nghe vậy chân bước nhẹ nhàng, đi theo phía sau bảo vệ, đồng thời còn có ý bảo Hứa Kiệt đi theo nó. Đi vào cổng lớn một gian kho, bảo vệ mở cửa, đẩy ra một cái khe nhỏ sau đó nói “Chính là nơi này, kho cá cửa hàng Matsumoto”

Nói xong ông quay người lại liền thấy được Hứa Kiệt đi theo phía sau mèo đen, cười cười nói “Lần này mày mang theo bạn giúp đỡ tới, vậy liền nhờ chúng mày”

Mặc nghe vậy ngẩng đầu, meo một tiếng trầm thấp.

Một tiếng meo này bảo vệ nghe không hiểu, Hứa Kiệt lại hiểu, Mặc đây là gọi nó cùng đi theo vào. Nối theo phía sau gót chân Mặc mới vừa tiến vào cửa lớn gian kho, cánh cửa lập tức được bảo vệ đóng lại.

Nghe được phía sau tiếng đóng cửa cạch một cái phía sau, lông Hứa Kiệt lập tức dựng đứng lên, nó xoay người một bên dùng móng vuốt cào cửa, một bên meo meo kêu to.

Mặc thấy thế đi tới trấn an “Không cần lo lắng, khi mặt trời lên tới đỉnh, ông ta sẽ mở cửa cho chúng ta đi ra ngoài”

Hứa Kiệt nghe vậy không cào cửa nữa, dùng mắt mèo nhìn quét một vòng nhà kho tối đen nói “Chúng ta phải làm gì?”

“Bắt chuột, sau đó đổi đồ ăn” Mặc trả lời rất dứt khoát.

“Thời điểm tôi còn nhỏ đã từng đến đây bắt lão chuột ăn cho chắc bụng, sau lại quen biết A Vượng liền đến Nam thành bên kia. Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn sẽ trở về, đó tôi phát hiện nếu đem chuột bắt được ngậm cho con người, bọn họ sẽ cho tôi cá khô hoặc thức ăn khác vô cùng ngon, cho nên tôi có khi sẽ qua đây thay đổi khẩu vị” Mèo đen vừa nói vừa phe phẩy cái đuôi hướng bên trong kho hàng.

Ở bên trong kho hàng dạo qua một vòng, Mặc liền cơ bản xác định phạm vi hoạt động đại khái của lũ chuột, nó đưa Hứa Kiệt đến trên một cái kệ sau đó nói “Em muốn học tập đi săn phải không? Vậy nhìn tôi cẩn thận để xem cách làm thế nào”

Nói xong nó xoay người nhảy xuống kệ, lông xù đen nhánh nhanh chóng dung nhập vào trong bóng tối kho hàng. Nếu không có cặp mắt kia kim sắc kia, Hứa Kiệt liền không thể nào thấy vị trí cụ thể của nó