Chương 5: Meo meo cứu người và bị người vây xem

Hứa Kiệt vẫn luôn yên lặng không tiếng động theo sau Kenta, bé con kia lúc này nhìn rất khẩn trương, thường xuyên dừng lại nhìn xung quanh làm Hứa Kiệt đi theo cũng rất khó khăn.

Kenta ở tại một khu phố cổ, một khu phòng ở bên này ít nhất cũng đã 20 năm tuổi trở lên.

Thời gian này trong ngày, các hộ gia đình trong khu phố còn đang làm việc bên ngoài, ở lại thường chỉ có vài người già cùng trẻ con.

Buổi chiều lúc 3 giờ hơn, trên đường khu phố cổ căn bản không có bao nhiêu người đi lại. Fujimoto Kenta dọc theo đường đi bộ hướng về phía nhà, chỉ cần qua con phố này chính là nhà cậu ở tòa chung cư đằng kia.

Chỉ còn vài con đường nữa, Kenta liền có thể về đến nhà. Chính là ngay tại góc đường vào khúc quẹo, một thiếu niên trẻ ngậm thuốc lá vẻ mặt bất lương chặn đường đi của Kenta.

Thiếu niên bất lương kia hẳn là chờ đã lâu, sau khi ngăn Kenta lại thì trong miệng nhả khói nói: “Oắt con, bảo mày cầm tiền đến đây sao không có?”

Kenta nghe vậy nắm chặt cặp sách của mình che trước ngực, đối với thiếu niên vô lại kia nói: “Lúc trước đã nói với anh, tôi không có tiền”

Thiếu niên bất lương nghe vậy hung hăng ấn đầu Kenta một chút: “Mày cho tao là thằng ngu hả? Nhà chúng mày là bệnh viện thú y cùng thẩm mỹ viện thú cưng làm ăn tốt như vậy, mỗi ngày người chờ vào đều phải xếp hàng từ ngoài cổng lớn, như vậy sao lại không có tiền?”

Kenta đem đầu giằng ra từ bên dưới thiếu niên vô lại, sau đó lui mấy bước trừng mắt với gã: “Những cái đó là tiền của ba mẹ tôi, tôi không có tiền”

Lời này chính là sự thật, nhà Fujimoto ở trong khu tuy không phải là gia đình giàu sang phú quý gì, chỉ là vì kỹ thuật tốt giá cả lại vừa phải, bệnh viện cùng thẩm mỹ viện thú cưng ở khu rất có danh tiếng, thu nhập mỗi tháng tự nhiên cũng thành xa xỉ.

Cơ mà gia đình Fujimoto vô cùng coi trọng giáo dục dành cho cặp chị em, tuyệt đối không cưng chiều bọn họ, vấn đề tiền tiêu vặt cũng không chế rất nghiêm khắc.

Kenta học tiểu học năm nhất tiền tiêu vặt mỗi ngày chỉ có 20 yên, mà chị gái Junko trên cậu học sơ trung mỗi ngày cũng chỉ có 100 yên.

Tuy rằng ăn mặc trong nhà đều được chu cấp đầy đủ, tiền tiêu vặt này nọ cũng chỉ là tiền tiêu vặt thôi nhưng như vậy cũng không gọi là nhiều.

Đừng nói trong tay Kenta không có tiền, liền nói đến tính cách cậu cũng sẽ không ngoan ngoãn giao tiền cho người trấn lột cậu.

Thiếu niên bất lương kia cũng không nghe lời nạn nhân giải thích, gã cuộn nắm tay lộ ra bộ mặt hung ác: “Mày không có cha mẹ mày chắc chắn có, mày có thể đi trộm hoặc mượn người khác, tóm lại là phải có tiền cho tao”

Nói xong gã phát hiện Kenta vậy mà dám trừng mình, liền vung nắm tay quơ quơ về phía cậu tiếp tục nói: “ Mày còn dám trừng tao, là không phục sảo? Vừa lúc lão tử rất lâu chưa có đánh người. Trước kia bọn côn đồ trên đường đều bị tao đánh cho kêu cha gọi mẹ, từ khi dọn đến đây toàn gặp phải bọn chết nhát rụt đầu, lần này mày đυ.ng vào tao, vừa hay cho mày một trận, làm trí nhớ mày tốt hơn chút, xem còn dám thái độ với tao”

Nói rồi thiếu niên vô lại vung nắm đấm hướng về phía Kenta. Thiếu niên kia cao hơn Kenta phải đến hai cái đầu, người cao tay dài bước chân cũng lớn, đối với Kenta thấp lè tè cũng sẽ bị chịu thiệt.

Kenta dựa vào vóc người lùn lùn của mình mà tránh được hai lần công kích, lần thứ ba lại bị chặn trước sau không có đường lui.

Mắt thấy nắm tay kia cách chính mình ngày càng gần, Kenta biết lúc này tránh không được đành đem cặp xách đội lêи đỉиɦ đầu, hy vọng có thể giảm bớt một chút lực từ nắm tay đối phương nện lên người mình.

Chính là cậu không thấy cú đấm đối phương vung đến, chỉ nghe được gã thiếu niên bất lương kia hét một tiếng thảm thiết.

Kenta nhỏ cảm giác không đúng liền lấy cặp sách che trên mặt xuống, vừa ngẩng đầu liền thấy con mèo hoang mấy lần mình cho ăn kia lúc này lông tơ cả người như nổ tung, cong người nhếch miệng hướng về phía thiếu niên công kích định đánh mình mà thét gào (chỗ này là kiểu khè của mèo nhưng mà để khè nghe thô quá), mà gã thiếu niên kia thì đang rêи ɾỉ che lại mu bàn tay của mình.

Ngay lúc Kenta ngồi xổm xuống sắp bị đánh, Hứa Kiệt vẫn luôn đi theo cậu chạy về phía gã tung một cái móng vuốt.

Gã thiếu niên ăn mặc phong cách Yakuza, lúc này đang ôm mu bàn tay của mình, chỉ thấy phái trên nhiều hơn bốn vết cào thật sâu, hiện đang trào máu không ngừng. Lâu rồi không có chịu thiệt thòi như vậy, gả thiếu niên lập tức nổi trận lôi đình, khua tay múa chân hướng về phía Hứa Kiệt mà đánh.

Hứa Kiệt tất nhiên không có chuyện đứng yên đó cho gã đánh, thân thủ của mèo so với người linh hoạt hơn nhiều. Vì thế bốn móng của nó vung tán loạn qua lại, một bên dẫn gã thiếu niên vô lại tránh xa khỏi Kenta, một bên phát ra tiếng kêu gào thê lương.

Méo ngaooooo ~ ~ ~ ~, méo ngaooooo ~ ~ ~ ~, Tiếng mèo kêu quá mức bén nhọn rất nhanh khiến cho các hộ gia đình lân cận chú ý, có không ít nhà mở cửa sổ xem xét tình huống bên ngoài.

Thiếu niên bất lương rất sợ tiếng mèo kêu sẽ làm người lân cận kéo đến, gã che tay, cắn răng mặt hung dữ nói với Kenta: “Được lắm oắt con, còn có con mèo kia, chúng mày chờ đó”

Nói xong phát hiện thật sự có người theo tiếng kêu chạy đến, gả vội vàng hướng một đầu khác con đường chạy đi.

Fujimoto Kenta lúc này vẫn còn ngồi xổm trên mặt đất, không phải cậu không muốn đứng dậy mà là cả hai đùi mềm nhũn làm cậu đứng không nổi.

Phát hiện con mèo Li Hoa đã cứu mình kia vung cái đuôi hướng về phía này đi đến, Kenta chủ động đem nó ôm vào lòng ngực, hung hăng xoa nhẹ vài cái: “Mèo, cảm ơn cậu đã cứu tớ. Cậu cùng tớ về nhà nhé, tớ nhất định sẽ chăm sóc cậu thật tốt, tiền tiêu vặt tiết kiệm của tớ đều sẽ cho cậu dùng”

Vốn dĩ đang ở trong lòng của Kenta liếʍ móng vuốt, Hứa Kiệt nghe vậy chui từ trong cánh tay nhóc ra. Những lời này nếu là Kenta lúc trưởng thành nói cậu sẽ suy xét một chút. Chính là bây giờ bé con còn nhỏ, một đứa trẻ chuyện của bản thân còn chưa thể quyết định, lúc này vẫn không nên nuôi thú cưng thì tốt hơn.

Thấy được ý tứ từ chối của Hứa Kiệt, Kenta có chút uể oải, nhưng vẫn nói: “Người kia là hàng xóm ba ngày trước dọn đến, nghe nói cả gia đình đều ở trong các bang phái hỗn loạn. Tớ về nhà còn có thể an toàn chút, cậu ở bên ngoài nếu như bị gã bắt thì làm sao bây giờ?”

Hứa Kiệt nghe vậy meo một tiếng, đối với cách nói của Kenta cũng cảm thấy lười nhìn lại.

Trên thực tế nó với cách nói của nhóc béo đúng là không thèm để ý. Cái tên mới vừa chặn đường kia nhìn thấy ít nhất cũng là học sinh trung học, lại chạy đến chỗ này đòi tiền một học sinh tiểu học, lại còn là học sinh mới vào năm nhất.

Tính cách kẻ có thể làm chuyện này hiển nhiên là chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, loại tính cách này ở đâu cũng chẳng làm ăn được gì.

Đừng nói gả hiện tại nhỏ tuổi còn không vào được bang phái, nếu tương lai có trà trộn được vào, lấy loại tính cách này đến thì cũng chỉ có thể làm hạng tôm tép tầng chót, có cái gì đáng sợ.

Thấy mình thật sự không thể thuyết phục được mèo Li Hoa kia, Kenta đành lùi bước mà hỏi: “Vậy giữa trưa mai cậu sẽ đến tìm tớ chứ?”

Hứa Kiệt đang định rời đi nghe vậy quay đầu, nhẹ nhàng gật một chút giống như cho cậu bé một cái đáp lời.

Fujimoto Kenta thấy thế kinh ngạc mở to hai mắt: “Cậu có thể hiểu lời tớ nói? Thật sự có thể nghe hiểu được? Vì sao không phản ứng với tớ? Oa, cậu cũng thông minh giống như Shinba mà chị tớ nuôi vậy. Chúng ta hẹn nhau đi, cậu ngày mai nhất định phải tìm tớ, tớ sẽ bảo mẹ nấu trứng gà luộc cho cậu”

Biết ngày mai có trứng gà ăn, Hứa Kiệt rất vừa lòng. Cùng đứa nhỏ ở chung chính là đơn giản, đặc biệt nhóc mập mạp Kenta này tâm tính lại còn lương thiện. Nếu gặp phải chính là người lớn có tâm tư phức tạp, Hứa Kiệt cũng không dám đem hành động có linh tính như vậy ra cho người xem.

Hứa Kiệt tâm tình rất tốt dựng cao cái đuôi, phần chóp đuôi còn nhẹ nhàng lay động chứng tỏ vui vẻ của meo meo.

Trên đường chạy về ổ nhỏ, Hứa Kiệt một bên nhảy chân sáo, một bên nghĩ đến nơi ăn tối hôm nay. Tới gần cao ốc xây dở, cái đuôi lắc qua lại của nó chợt đứng im.

Chỉ thấy trên bờ tường bao có một loạt mèo đang chờ chỗ đó. Chúng nó có đứng có ngồi, chỉ là phương hướng đều chĩa thẳng vào Hứa Kiệt.

Hứa Kiệt ngẩng đầu nhìn những con mèo đó, trong lòng im lặng đếm đếm, ít nhất cũng có hơn mười con: Tam thể, đồi mồi, vằn, tạp sắc, thuần sắc,… dù sao những loại mèo Hứa Kiệt đã gặp qua đều có mặt ở đây.

Những con mèo này không biết vì sao lại chờ ở đây, tuy rằng chúng nó không có địch ý nhưng Hứa Kiệt vẫn rất cảnh giác.

Đúng lúc này một con mèo béo trên lông có mấy đốm nâu nhạt đang ngồi xổm bỗng từ bờ tường nhảy xuống, run run chòm râu hướng về phía Hứa Kiệt mà đi.

Hứa Kiệt nhìn bụng mỡ của đối phương vẫn còn vì dư chấn nhảy xuống mà cái bụng mỡ không ngừng rung rinh, thật sâu sắc quan ngại cho xương cốt bốn chân của con mèo này.

Phát hiện đối phương càng ngày càng tiến gần về phía mình, lỗ tai Hứa Kiệt ép về phía sau cùng lông xù lên hướng về đối phương phát ra tiếng kêu cảnh cáo.

Thấy Hứa Kiệt không muốn mình đi qua, mèo béo dừng bước ngẩng đầu hướng về phía bên này ngửi ngửi.

Sau đó Hứa Kiệt nghe mèo béo nhỏ giọng tự nhủ: “Chỉ là một con mèo con bình thường, cũng không có điểm gì nổi bật, Mặc(*) lần này bị gì vậy?”

Nói xong còn hướng bên này nhìn thoáng qua Hứa Kiệt, sau đó xoay người hướng về phía nhóm mèo đứng trên bờ tường kêu một tiếng, những con mèo đó từng con một nhảy xuống khỏi bờ tường, theo sau mèo béo rời đi.

Chỉ còn lại Hứa Kiệt cả đầu đều mờ mịt, nghĩ không ra đám mèo đó lại đây làm gì.

Nó biết mèo đôi lúc cũng rất thần kinh, nên lần này nó may mắn được nhìn thấy một bầy mèo lên cơn bệnh tập thể? Hứa Kiệt không ngừng lung lay trong gió mà nghĩ.