Chương 5: Sống chung

Tấn Tùy An vừa vào nhà đã cảm thấy trong nhà có gì đó không đúng.

Hắn buông hành lý trong tay xuống, đi về phía trước hai bước.

Trong bồn rửa nhà bếp có thêm một cái nồi và mấy cái bát.

Hắn đã lâu không ở nhà ăn cơm, thứ này từ đâu tới?

Lại nhìn phòng khách, trên lưng sô pha có một tấm thảm nhung san hô màu hồng nhạt đột ngột phủ lên đó.

Hơi thở cuộc sống nồng đậm, không giống như ăn trộm.

Tấn Tùy An nhíu mày, lông mày thẳng tắp nhướng lên dựa sát vào mi tâm, hình thành một dòng sông nhợt nhạt.

Anh lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho người đại diện của mình.

"Hình như có người vào nhà tôi."

Chu Vị Nhiên ở đầu dây bên kia bình tĩnh nói: "Ngươi phòng khách thuê đi ra ngoài, chúc mừng ngươi, ngươi đem có được một cái trù nghệ cao siêu bạn cùng phòng."

Cúp điện thoại, Tấn Tùy An cảm thấy huyệt thái dương có chút đau âm ỉ.

Mặc dù ở trên máy bay cơ hồ xem như một đêm không ngủ, nhưng Tấn Tùy An vẫn không vào phòng ngủ.

Anh bật TV lên và pha một tách trà đặc giữa những tin tức buổi sáng trên màn hình.

Lúc nấu nước đi ngang qua bồn rửa bát tao lộn xộn, Tấn Tùy An hít sâu một hơi ra lệnh cho mình làm như không thấy.

Triều Tần bị ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu tỉnh.

Cô duỗi lưng lấy điện thoại ra xem giờ.

Mới tám giờ rưỡi.

Vừa trở mình chuẩn bị ngủ lại, thính giác nhạy bén khiến cô ý thức được TV trong phòng khách đang mở.

Có ai đó ngoài kia.

Cô lập tức ngồi dậy, xuống giường mới nhớ tới hôm qua Chu Vị Nhiên đã nói với mình, bạn cùng phòng thuê chung sáng sớm hôm nay sẽ trở về.

Đơn giản rửa mặt một cái, Tần Triều Triều chuẩn bị đi ra ngoài chào hỏi vị bạn cùng phòng mới này.

Cũng không biết bạn gái Chu Vị Nhiên là cô gái như thế nào?

Ý nghĩ này không kiên trì được ba giây đã hoàn toàn bị lật đổ trong lòng Tần triều.

Cô nhìn thấy trên sô pha có bóng lưng một người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh.

Phải, anh bạn.

Phòng này là của bạn tôi. Vừa mới nói gần đây sức khỏe cậu ấy không tốt, chỉ muốn thỉnh cầu ngài ở lại nấu cơm tiện thể cho cậu ấy ăn một miếng là được.

Trong đầu hiện lên lời nói của Chu Vị Nhiên ngày hôm qua.

Anh ấy nói về bạn bè.

Mình làm sao có thể hiểu thành bạn gái đây?

Căn nhà đen trắng xám này có chỗ nào giống như có nữ sinh ở?

Tần Triều Triều ảo não vỗ vỗ đầu mình, cố lấy dũng khí ngẩng đầu chào hỏi lần nữa, "Xin chào, tôi là Tần Triều Triều, là khách thuê ngày hôm qua dọn đến.

Người đàn ông giơ một tay xách tấm thảm nhung san hô màu hồng nhạt trên sô pha lên.

Khả năng thích ứng với hoàn cảnh mới của cậu vẫn rất tốt.

Thanh âm trong suốt ôn nhuận như thả lỏng vào suối, lời nói ra lại không giống như là khích lệ.

Tần Triều Triều bước nhanh tới nhận lấy chăn ôm vào trong ngực.

Thật ngại quá......