Chương 3: Giải đề

Chương 3: Giải đề

“Hôm nay, nếu em giải ra nó ở đây thì tôi sẽ thả em về, tôi cũng sẽ không trừ thành tích bình thường ở lớp học của em.”

Nhậm Tiểu Nguyệt khẩn trương đến mức run lên bần bật, không đúng, tại sao giáo sư cứ phải tra tấn mình như vậy.

Là sinh viên hệ ngoại ngữ, Nhậm Tiểu Nguyệt đã quên hết sạch môn toán, cô căn bản còn không nhớ phép tính là gì, thi cuối kỳ đều dựa vào việc nhớ công thức và may mắn, bây giờ muốn Nhậm Tiểu Nguyệt giải đề còn không bằng muốn mạng của cô đi.

Trong văn phòng, Khương Tuấn nhìn cô gái đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, anh ta vẫn thong dong tự đắc, vẻ mặt thì dịu dàng vô cùng.

“Không giải được?”

Thừa mặt chuyện này trước mặt giáo viên cần rất nhiều dũng khí.

Dù sao thì Nhậm Tiểu Nguyệt cố gắng một lúc lâu cũng không dám nói ra những lời này, chỉ cần nói “ Không” thì còn không phải là “Thầy ơi em không chú ý học hành” sao.

Đáng giận nhất đó là, hôm nay đi học Nhậm Tiểu Nguyệt đã rất chuyên chú rồi, nhưng cô lại không thể hiểu được những phép tính kia.

Người đàn ông giống như đang cười, âm thanh rất gần tai của cô.

“Nếu không hiểu, khi đi học em có thể tích cực hỏi giáo viên.”

Anh ta rõ ràng không đến gần cô nhưng bầu không khí này lại rất vi diệu.

Nhậm Tiểu Nguyệt không chú ý, cô đang cúi đầu nhìn đề bài được Khương Tuấn viết lên giấy, cô có chút ngượng ngùng hỏi.

“Vậy thầy ơi, thầy có thể dạy em một chút được không?”

“Chỗ này dùng cơ số hai,….”

Khương Tuấn giống như đang nói với học sinh tiểu học một cộng một bằng hai, giọng nói của anh ta rất tùy ý.

“Đơn giản như vậy đó.”

Khóe miệng cô gái co rút, xuýt chút nữa hỏng mất. Cứu mạng với, cơ số cô cũng không hiểu.

“Cái kia…”

Nhậm Tiểu Nguyệt cố gắng lấy hết can đảm, cô gian nan đối diện với tầm mắt của người đàn ông, đôi mắt đen nhánh của đối phương khóa lại Nhậm Tiểu Nguyệt giống như một con rắn tinh vậy

“Làm sao vậy?”

“Em không biết cơ số hai.”

Nhậm Tiểu Nguyệt chán nản cúi đầu xuống.

“Em không biết làm những cái này.”

Trong phút chốc, không khí có chút yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, người đàn ông mới mở miệng một lần nữa.

“Ah, tôi cho rằng em đã biết, tại vì cơ số hai hình như là chương trình học củ học sinh lớp sáu đấy.”

Nhậm Tiểu Nguyệt không dám phát ra một chút âm thanh nào.

Quá sỉ nhục, tại sao lại như vậy.

“Nếu em không biết thì nói lại rất phiền toái.”

Hình như đối phương có chút buồn rầu, anh ta lấy di động từ trong túi ra lướt nhanh trên màn hình.

“Như vậy đi, em thêm WeChat của tôi rồi nghiên cứu kỹ đề này, giải xong xong thì gửi lại cho tôi, em có ở nơi này thêm nữa cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”

Nhậm Tiểu Nguyệt nghi hoặc mà mở to hai mắt.

“Nhưng mà…”

Không phải Hạ Mông nói giáo sư Khương không thêm tài khoản xã giao của học sinh sao?

“Có vấn đề gì sao?”

Khương Tuấn rất có kiên nhẫn nhìn cô.

Làm một người trẻ tuổi có cá tính đá văng quý tộc chạy ra nước ngoài lang bạt, Khương Tuấn cũng coi như có một nửa tính lãnh cảm, trước kia có rất nhiều người đẹp tiếp cận nhưng anh ta không có hứng thú một chút nào.

Không nghĩ đến là chỉ đến đại học S làm giáo viên thôi mà anh ta có thể bắt được một vật nhỏ như thế này.

Bạn hỏi cô ấy có xinh đẹp không? Bình tĩnh mà xem xét lại thì thật sự rất bình thường.

Nhưng mà Khương Tuấn lại cảm thấy đột nhiên trong lòng mình lại được cất vào một thứ gì đó, toàn bộ thế giới của anh ta đều thay đổi màu sắc.

Lúc trước, khi lên lớp, Khương Tuấn đã châm chọc mà nghĩ có phải mình đã không còn tự trọng hay không, nếu không tại sao lại coi trọng học sinh của mình.

Nhưng mà khi anh ta muốn rút loại cảm xúc này ra thì không thể được, tim của Khương Tuấn lập tức đạp nhanh đến 800 nhịp, cảm giác máu sôi trào như sắp chết.

“Không, không có.”

Nhậm Tiểu Nguyệt lắp bắt trả lời, sau đó cô lấy di động từ trong túi áo ra rồi quét mã QR WeChat của đối phương.

Khương Tuấn nhìn vẻ mặt sầu khổ không biết làm sao của cô gái này rồi lại nhìn thoáng qua WeChat…

Hình đại diện của cô là một con gấu hoạt hình đáng yêu….

Vẫn là một cô gái nhỏ.

Hình như trong phòng em họ của anh ta cũng có những con gấu như thế này, hôm nào Khương Tuấn phải hỏi em học của mình một chút.

Sau khi về kí túc xá, Nhậm Tiểu Nguyệt không dám nói với các bạn cùng phòng của mình là bản thân đã thêm được WeChat của nam thần toàn trường.

Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Một nhân vật cấp bậc đại thần như vậy, đã từ chối Hạ Mông, còn có những mỹ nữ ở các khoa khác thế mà lại có thể thêm một người bình thường như bản thân mình, có nói ra cũng sẽ không có người nào thèm tin.