Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhược Tuyết Và Thanh Tế

Chương 1

Chương Tiếp »
1

Hoắc Thừa Diệp và tôi là bạn thân thời thơ ấu và gia đình chúng tôi có giao tình qua nhiều thế hệ.

Sau 7 năm hẹn hò, hắn đã chuẩn bị kỹ càng và cầu hôn tôi trước mặt mọi người, điều này khiến tôi vô cùng bất ngờ.

"Nhược Tuyết, cuộc sống tương lai sau này, chúng ta hãy có trách nhiệm với nhau."

Tôi nhìn hắn từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình, cảm động rơi nước mắt.

Kể từ ngày đó, việc chuẩn bị cho đám cưới bắt đầu rầm rộ.

Chúng tôi đặt lễ phục, muốn đi mặc thử, trên đường di động Hoắc Thừa Diệp bỗng nhiên vang lên.

"Trở về lúc nào?"

"Hạ cánh rồi mới nói cho tôi biết?"

"Chặn người lại, tôi sẽ đến đó ngay!"

Hắn sốt ruột cúp điện thoại, yêu cầu tài xế dừng xe, mở cửa bước xuống.

Chỉ là lúc đóng cửa xe nhìn thấy tôi, hắn hơi sửng sốt: "Nhược Tuyết, anh..."

“Không sao." Tôi dịu dàng cười với hắn: "Anh có việc thì đi làm đi, một mình em cũng được.”

Sự ảo não, áy náy, rối rắm ở trên mặt hắn hiển lộ không bỏ biểu hiện không thiếu cái gì, cuối cùng biến thành sự nhẹ nhõm.

Hắn đóng cửa lại và bước đi.

Thấy hắn nhanh chóng dừng một chiếc taxi lại, tôi yêu cầu tài xế đi theo.

Hắn đã gửi tin nhắn cho tôi trên đường đi, không gì khác hơn là một lời xin lỗi và một lời giải thích.

[Nhược Tuyết, đừng buồn, sau khi xong việc ở công ty anh sẽ đến tìm em. ]

[Đợi anh ở tiệm áo cưới, ngoan nhé.]

Khi tôi nhận được phong bì đỏ xin lỗi từ hắn, tôi đã thấy hắn chặn một người phụ nữ ở tầng dưới trong khu cộng đồng và ôm cô ta thật chặt vào lòng.

Hai người giằng co chưa đầy một phút, Hoắc Thừa Diệp đã cúi đầu hôn cô ta một cách mãnh liệt.

Nụ hôn không thể tách rời và họ thậm chí còn thay đổi tư thế.

Cuối cùng, anh ôm lấy cô, đi vào cánh cửa phía sau.

Tài xế là của nhà tôi.

Tài xế nhìn thấy cảnh này, xấu hổ quay lại: "Cô chủ, chuyện này..."

Tôi cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào những chiếc phong bì màu đỏ rồi nhặt từng chiếc một.

"Không sao đâu, Thừa Diệp sẽ xử lý tốt."

2

Người phụ nữ đó tên là Chu Vi. (nghe tên buồn cười vì thằng nhóc ở nhà đang học tính chu vi)

Là đàn em thời đại học của Hoắc Thừa Diệp.

Lúc đầu, hắn chê cô ta vừa ngu vừa ng..ốc, mỗi khi nhắc đến cô ta với tôi qua điện thoại, hắn luôn tỏ ra thiếu kiên nhẫn và chán ghét.

Nhưng không biết từ khi nào, tôi luôn có thể nghe thấy chút gì đó kìm nén trong giọng điệu chán ghét của hắn.

Lần đầu tiên tôi phát hiện ra Chu Vi đặc biệt như thế nào đối với hắn là nửa tháng sau khi tôi và Hoắc Thừa Diệp sống cùng nhau.

Cô ta xuất hiện ở dưới lầu, thấy chúng tôi nắm tay nhau trở về, không nói gì, liền khóc lóc chạy đi.

Dù lúc đó Hoắc Thừa Diệp không buông tay tôi nhưng đêm đó hắn liên tục gọi điện và gửi tin nhắn.

Hắn nói: “Chu Vi quá ngu ng..ốc, lần đầu tiên tới Giang Châu, nhất định sẽ lạc đường, có thể dễ dàng bị người ta lừa đi, sau khi bán được tiền sẽ cho người khác.”

“Anh phải cho người tìm được cô ta, một cô gái không hiểu chuyện, trong mắt anh cô ta chỉ là một đứa nhóc.”

"Nhược Tuyết, đừng so đo với cô ta nữa được không?”

"Em hiểu rõ lòng anh nhất. Em là người duy nhất anh yêu."

Ừ, hai mươi mốt tuổi, một đứa nhóc.

Tôi không nhớ mình có làm ầm lên hay không, tôi chỉ nhớ ngày hôm sau hắn đi công tác và một tháng sau mới quay lại.

3

Tôi đến tiệm áo cưới một mình, nhân viên bán hàng khen tôi xinh đẹp khiến tôi rất vui.

Khi Hoắc Thừa Diệp đến, tôi đang ngồi trong phòng VIP đăng bài lên mạng xã hội.

Khi thấy hắn tới, tôi cũng không vội đứng dậy, chỉ để cho hắn đi thử quần áo.

"Nhược Tuyết, em giận à?" Hắn tỏ vẻ lo lắng, cúi xuống đưa tay ôm lấy tôi.

Tôi tinh mắt chú ý tới vết đỏ ở cổ áo sơ mi của hắn, giơ tay kéo lấy, khẽ mỉm cười: "Nơi này, bẩn rồi."

"Anh biết đấy, tôi là người mắc chứng sạch sẽ."

Thân hình hắn hơi dừng lại, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Tôi lơ đễnh thu tay về, thúc giục hắn đi thử lễ phục trước.

Sau khi hắn được nhân viên cửa hàng đưa đến phòng thử đồ, tôi xách túi và rời đi.

Tôi vừa định lên xe thì hắn đuổi tôi ra ngoài và hỏi tại sao tôi không đợi.

Tôi mỉm cười, vuốt thẳng cổ áo chưa cài cúc của hắn: “Em thử lễ phục một mình, sao anh thử em phải đợi anh?”

"Em quả nhiên vẫn để ý. Anh sai rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không để em một mình, ngoan, chờ anh một chút, anh lập tức sẽ tốt thôi."

Hắn vòng tay qua eo tôi và an ủi tôi bằng giọng trầm ấm đầy dịu dàng.

Tôi mỉm cười đẩy hắn ra: “Thừa Diệp, chúng ta sắp kết hôn rồi, anh không nên buông bỏ một số chuyện để tập trung vào cuộc hôn nhân của chúng ta sao?”

Hắn hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhẹ nhàng dỗ dành tôi nói: “Đương nhiên, vấn đề của công ty dù lớn đến đâu cũng không quan trọng bằng em. Hôm nay chỉ là một tai nạn, anh thề, tai nạn kiểu này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Ngoan, đi cùng anh đi thử lễ phục, nếu không một mình anh là đàn ông ở nơi đó sẽ rất kỳ quái."

Tôi nhìn vẻ dịu dàng trong mắt hắn, nói: “Được, em đi cùng anh.”

Nhưng mà, ngay khi chúng tôi ôm nhau đi vào cửa hàng áo cưới, lại là một cuộc điện thoại khiến tâm thần hắn rối loạn.

Đầu bên kia điện thoại rất lo lắng, có tiếng khóc nức nở, hét lên những câu đại loại như: "Tiểu thư nhận được tin nhắn liền cắt cổ tay".

Sắc mặt Hoắc Thừa Diệp tái nhợt, cúp điện thoại, ngập ngừng nhìn tôi.

Tôi biết hắn đang đợi tôi chủ động lên tiếng để hắn đi.

“Sao vậy?” Tôi nghiêng đầu, khó hiểu nắm lấy cánh tay hắn: “Không phải anh vừa thề rằng chuyện của công ty không quan trọng bằng chuyện của em sao?”

Vẻ mặt hắn hơi thay đổi: "Để tài xế đưa em về trước, ngày mai anh sẽ qua thử lại, được không?"

"Anh nuốt lời như vậy, sẽ bị sét đánh, không sợ sao?"

"Lần cuối cùng, anh hứa đây là lần cuối cùng."

Nghe vậy, tôi mỉm cười và nói: "Được rồi, vậy anh đi đi."

Hắn thấy nhẹ nhõm hẳn, hôn lên trán tôi rồi lái xe đi.

Tôi dần dần thu lại nụ cười.

Đột nhiên một bóng đen bao trùm lấy, trên trán có chút ớn lạnh.

“Không thấy nó bẩn à?" Một giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên sau.

Không đợi quay đầu lại, trong tay bị nhét khăn giấy ướt.

Tôi xoay người, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cao ngất của người đàn ông rời đi.

“Này, đồ hèn nhát.”

4

Buổi tối, người lớn hai nhà cùng nhau ăn cơm, Hoắc Thừa Diệp khoan thai đến chậm.

Tôi ngồi cạnh hắn, chiếc điện thoại giấu dưới gầm bàn của hắn liên tục rung.

Khi người lớn đang bàn chuyện đám cưới thì cửa phòng riêng bị đẩy ra, ngoài cửa xuất hiện một bóng người khiến hắn không thể ngồi yên được nữa.

“Đây là lý do anh muốn đuổi en đi sao?”

Chu Vi khóc như hoa mận ướt mưa, nói xong liền chạy đi.

"Vi Vi?"

Hoắc Thừa Diệp đột nhiên đứng dậy, hất đổ tách trà trong tay, lập tức đuổi theo.

Lần này, bọn họ hoàn toàn không giấu được.

5

Người lớn hai nhà vô cùng tức giận.

Ngày hôm sau, Hoắc Thừa Diệp cùng bố mẹ hắn mang theo dây mây tới nhà tôi chịu đòn nhận tội.

Bố mẹ tôi chỉ có một lời muốn nói: “Cuộc hôn nhân này kết thúc, đám cưới bị hủy bỏ!”

Lớn bên bên kia nói không thông, Hoắc Thừa Diệp liền trèo tường trèo vào phòng tôi.

“Nhược Tuyết.”

Trong mắt hắn tràn đầy hối hận luống cuống, giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện ghé vào trước giường tôi, nắm lấy tay tôi.

“Xin hãy khuyên bố mẹ em đừng hủy bỏ đám cưới.

"Chúng ta ở bên nhau bảy năm, em biết đấy, anh yêu em, anh..."

Tôi đưa tay vuốt mái tóc ngắn rối bù trên trán hắn: "Em biết, anh yêu em. Nhưng anh cũng yêu Chu Vi phải không?"

“Anh…anh không biết, anh không biết tại sao, anh chỉ không thể để cô ấy đi.

"Nhìn thấy cô ấy khóc anh rất buồn.”

"Cô ấy là cô gái ngây thơ đơn thuần như vậy, lại vì anh mà tủi thân, khổ sở."

“Cô ấy không biết nấu cơm, ngay cả cháo cũng không biết nấu như thế nào, nhưng vì làm thịt kho tàu cho anh, ngón tay bị đứt, cô ấy ng..ốc như vậy, nhưng vẫn..."

“Anh đau lòng cô ta chứ gì? "Tôi ngắt lời hắn, đầu ngón tay có chút tê dại.

"Đúng."

“Nhược Tuyết, đổi lại là em, em sẽ vì anh mà làm đến mức này sao? Em sẽ không, anh thường không biết rốt cuộc là bởi vì em yêu anh, hay là bởi vì quen với anh, mới có thể đồng ý lấy cho anh.”

Tôi mỉm cười đặt tay lên trái tim hắn: “Tất nhiên là em yêu anh rồi.

"Nhưng nếu muốn hôn lễ được tiến hành thì phải chia tay với Chu Vi, bảo cô ta rời khỏi Giang Châu và đừng bao giờ xuất hiện nữa. Có thể không?”

Hắn nhanh chóng hất tay tôi ra, đứng dậy, không thể tin được nhìn chằm chằm vào tôi: "Nhược Tuyết, sao em có thể đưa ra yêu cầu vô lý như vậy? Anh có thể vì em mà cắt đứt liên lạc với cô ấy, nhưng em không nên mở miệng yêu cầu anh! Lại càng không nên lo chuyện của anh và cô ấy!”
Chương Tiếp »