Chương 7: Not Bad [Phần 1]

Không biết bản thân có đang làm điều đúng đắn không nữa.

Jeong Tae-ui đi thẳng xuống lầu một, không hề dừng lại, ở trong thang máy yên lặng nhìn xuống hai chân. Có lẽ sẽ hối hận đây. Suy nghĩ này loáng thoáng hiện lên trong đầu, tâm trạng bồi hồi bất an, nỗi lo lắng như gai nhỏ khẽ sượt qua này có thể coi là hối hận.

"Trông nom...thật sự có thể làm được sao?"

Nói xong, cậu đột nhiên cảm thấy hai chữ kia thật nặng nề,

Không chỉ mang nghĩa là chăm sóc và trông coi. Không phải chỉ đơn phương từ một phía, mà mang ý nghĩa phải có sự tương tác hai chiều, con người này muốn trông coi một người khác cần một nguồn năng lượng dồi dào, liên tục. Ở bên ai đó cần thứ năng lượng khổng lồ như thế đấy.

Một người khác, về cơ bản sẽ là sinh vật hoàn toàn khác với chính mình. Có cách suy nghĩ khác, có cách hành động khác. Điều này cũng đúng với những người thoạt nhìn giống nhau. Bất kể là ai, đều là một tồn tại độc lập trên thế giới này. Cho dù đã hạ quyết tâm ở cùng một chỗ với người kia thật lâu, nhưng đồng thời phải hiểu rõ rằng bản thân sẽ phải bỏ ra rất nhiều sức lực.

Bỏ ra sức lực nhiều như vậy sẽ rất khó khăn. Phải có quyết tâm và sự chịu đựng thật tốt. Việc dồn sức như vậy có thể dễ dàng và cũng có thể khó khăn. Thậm chí còn không biết người đó có thật sự là người thật sự phù hợp với mình hay không.

Bình thường nếu muốn gánh vác dù là người khác thì cũng phải chuẩn bị một quyết tâm không thể lay chuyển, và còn hơn thế nữa.......

"Làm sao mà mất tự tin thế cơ chứ......."

Jeong Tae-ui than thở.

Ilay Riegrow. Một tên điên toàn phần. Hầu như bất kì ai quen biết anh ta đều sẽ nói vậy.

Có lẽ nghe theo Shinru là đúng. Sẽ tốt hơn nếu thoát khỏi anh ta và sống một cuộc sống êm đềm hơn.

Nhưng mà.

Jeong Tae-ui hiểu rõ.

Cho dù bây giờ Shinru có bắt cậu lại và đưa ra lựa chọn một lần nữa, cậu cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.

Hướng về phía một người đàn ông tên là Ilay Riegrow.

Thang máy xuống tầng một. Jeong Tae-ui bước đi về phía đại sảnh. Lúc này vẫn là rạng sáng.

Trước khi đi, Jeong Tae-ui đã nhìn Shinru lần cuối, người không tỉnh lại kể từ lúc đó, suốt đêm dài. Thỉnh thoảng, cậu chìm đắm trong những suy nghĩ vẩn vơ, thẫn thờ để suy nghĩ nổi nổi đâu đó.

Sau cùng, cũng ngủ không được, cậu bước ra khỏi phòng. Là do cậu chợt nghĩ ra mình phải quay về thôi.

Trời còn chưa sáng, trong sảnh có rất ít người. Ngay khi bắt gặp mọi người, Jeong Tae-ui chợt nhớ ra những suy nghĩ mà cậu đã có vào đêm hôm trước. Đó là một ý tưởng mà cậu đã quên mất.

"Hmm...Mình phải mua một chiếc mũ trước đã"

Jeong Tae-ui đút tay vào túi. Tấm thẻ cậu rút ra từ ví Shinru treo trên đầu ngón tay, Cậu mò mẫm sờ vào tên của Shinru nơi mặt trên chiếc thẻ, bằng đầu ngón tay.

Ví chính Shinru đã tự ý đưa Jeong Tae-ui đến đây, nên cậu nghĩ mình cũng phải nên nhận lại được gì đó. Bên cạnh đó, cậu cũng sẽ trả lại nếu sau này có cơ hội thôi.

Ở giữa sảnh, Jeong Tae-ui đột nhiên dừng lại.

Hình như cậu đã quên mất, vấn đề không chỉ có một. Bây giờ cậu không thể làm gì được, mặc dù cậu có một chiếc thẻ trong túi với số tiền đủ dùng - dù không phải của bản thân cậu - nhưng ngoài ra không còn gì khác. Cậu không thể rời khỏi đây vì không có hộ chiếu. Ngay cả khi có hộ chiếu, cậu cũng không thể lao ra sân bay và rời đi vì hiện tại cậu đang bị truy nã như một kẻ khủng bố. Đây là một tình huống mà cậu phải vô cùng cẩn thận không thể để lộ khuôn mặt.

"Lần đầu tiên mình ở trong một tình huống khó xử như này."

Jeong Tae-ui gãi đầu. Tất cả những gì anh ấy có thể làm trong trường hợp như thế này là...

Jeong Tae-ui tìm thấy một chiếc điện thoại công cộng ở góc sảnh và lại gần đến đó, nhưng lại do dự. Chỉ có thẻ trong túi. Tìm ngân hàng, rút

tiền, chuyển đổi tiền thành xu và gọi điện thoại... rất rườm rà.

Nếu cậu biết nó sẽ như thế này, cậu đã mang theo một ít tiền mặt ... Jeong Tae-ui ngẫm nghĩ về nó trong sự hối tiếc muộn màng, chuyển sự chú ý sang trung tâm thương mại cạnh sảnh.

Ở đó, 24/24, chỉ có một người ngồi tại chỗ, giữ chỗ theo thời gian. Nhiều hình thẻ khác nhau được gắn trên cửa kính.

Aha, Jeong Tae-ui gật đầu rồi bước lại gần.

Khi cậu mở cửa kính bước vào, một người đàn ông ngáp dài đang ngồi bên trong, đang chỉnh lại tư thế và nở nụ cười nhìn về phía Jeong Tae-ui.

Jeong Tae-ui đưa thẻ cho anh ta, sau đó cầm điện thoại lên. Cạch, cạch, chỉ nhìn qua thị giác, liếc mắt tinh thể biểu hiện chữ số, Jeong Tae-ui ấn xuống số điện thoại nhớ kỹ trong đầu.

Nghe âm thanh tín hiệu báo đang kết nối, vừa tính toán chênh lệch múi giờ. Bên đó bây giờ chắc là gần trưa rồi.

Tín hiệu báo đang kết nối không ngừng vang lên, Jeong Tae-ui có chút lo lắng, mấp máy môi, sau đó tín hiệu đứt đoạn. Thay vào đó là giọng nói quen thuộc.

[Vâng, đây là Jeong Chang-In....]

"Chú, là cháu, Tae-ui đây."

Jeong Tae-ui đã mở miệng trước khi chú nói xong. Hơi ngừng lại, chú nói với giọng như thể muốn giễu cợt.

[Ô, là người cháu khủng bố thứ hai đáng tự hào của gia đình chúng tôi sao?]

Jeong Tae-ui tặc lưỡi cay đắng. Cái mác đó sẽ bám theo dài dài đây. Cũng may là chưa bị bắt.

"Chú ơi... giúp cháu với."

Jeong Tae-ui vô lực lẩm bẩm. Bình thường chú sẽ trả lời một cách bông đùa, nhưng có lẽ chú có thể cảm thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của cậu, ngẫm một lúc mới trả lời.

[Nếu là việc chú có thể giúp thì rất sẵn sàng. Cần gì đây. Hộ chiếu giả? Tên cảnh sát tham nhũng sẽ giúp cháu không bị bắt tại sân bay?]

Jeong Tae-ui cười khẩy. Lời nói của chú giống như một trò đùa nhưng không phải là một trò đùa. Và câu trả lời của người chú nhạy bén này đưa ra chính xác là những gì hiện tại Jeong Tae-ui cần.

"Cả hai ạ."

[Được, bao giờ cháu cần?]

"Bây giờ ạ. Cháu định ra sân bay ngay bây giờ, có được không chú?"

Sau đó, chú ngừng lại một lúc. Có vẻ như đang suy nghĩ, nhưng chú tiếp tục trả lời một cách nhẹ nhàng.

[Tên cảnh sát thì được nhưng hộ chiếu có vẻ hơi khó. Nếu cháu chỉ sử dụng một thời gian ngắn, chỉ trong lần này, thì cháu có thể dễ dàng mua được nó]

"À, vậy là được rồi, cháu sẽ dùng nó ngay bây giờ."

[Tốt rồi. Nếu vậy thì bây giờ chú sẽ liên lạc và gửi đến sân bay ngay. Chú sẽ cho cháu số điện thoại liên lạc nên khi đến sân bay hãy thử gọi điện đến đó.]

"Vâng......cảm ơn chú".

[Không có gì. Nhưng mà nếu là việc như thế này thì Shinru cũng có thể làm được mà.]

Jeong Tae-ui đã im lặng. Cậu ngập ngừng một chút, nhưng dù sao đó cũng không phải là việc cậu không thể nói với chú. Thêm vào đó, cậu cũng có điều muốn hỏi chú.

"Cháu không ở cùng với Shinru. Cháu đã có chỗ để đi, vì vậy cháu không thể đi cùng Shinru được."

Trong chốc lát không có âm thanh nào phát ra từ trong ống nghe. Dường như đã mơ hồ nhận ra, nhưng chú không nhất thiết phải hỏi thẳng câu hỏi đó.

[Cháu định đi đâu?]

"Vì đi đến đó mà cháu phải hỏi chú thêm một câu nữa."

Jeong Tae-ui hơi xấu hổ mở miệng. Chú đợi cậu nói tiếp, Jeong Tae-ui ngập ngừng một lúc trước khi mở lời.

"Chú có biết Ilay hiện tại đang ở đâu không?"

Câu trả lời không đến ngay lập tức. Trong một lúc lâu, cho đến khi Jeong Tae-ui thử hỏi lại "Xin chào?", không có âm thanh nào phát ra.

Sau khi Jeong Tae-ui lặp lại một lần nữa, "Xin chào, chú, chú đã cúp máy chưa vậy?" Ngay sau đó, người chú im lặng nãy giờ đã cất lời.

[Cháu sẽ đến gặp cậu ta?]

"Vâng."

Jeong Tae-ui trả lời không chút do dự. Sau đó, cậu mỉm cười.

"Sẽ ổn thôi... dẫu cháu có chút bất an."

[Một chút] ( ý là chú đang lo thay cho cháu)

Chú lẩm bẩm một cách mơ hồ. Không phải là lo lắng một chút mà là lo lắng rất nhiều? Sau đó, cậu nghe thấy âm thanh như một lời nói một mình ở phía bên kia điện thoại.

Jeong Tae-ui chợt nhớ lại những gì chú đã nói đêm qua.

-Jeong Tae-ui, cháu phải cố mà giữ lấy cái mạng của mình. Cháu biết không? Cháu đã biến Rieg thành một con chó săn gà. (không biết các bạn còn nhớ hình tượng mà Tae-ui ví von ngay từ Passion 1 không, cậu đã từng ví von mình như một con gà.)

Khuôn mặt của Jeong Tae-ui trở nên mờ mịt.

Dù vì lý do gì đi nữa, rõ ràng Jeong Tae-ui đã quay lưng trước mặt Ilay - người đã đến để tìm cậu.

Cho dù bây giờ có quay trở lại thời điểm đó thì Jeong Tae-ui cũng vẫn sẽ hành động như vậy. Trong tình huống đó, điều Jeong Tae-ui phải ưu tiên không là Ilay. Tuy nhiên, dẫu có muộn màng, Jeong Tae-ui vẫn hướng về phía Ilay. Đối với Jeong Tae-ui, người vừa bỏ anh ta đi lại quay về trước mặt anh ta, không biết anh ta sẽ có tâm trạng như thế nào.

"......Cháu sẽ kiềm chế tính vô nhân đạo đó một thời gian."

Jeong Tae-ui lẩm bẩm một. Hẳn là vậy.

Nếu như vậy, không biết chừng cậu sẽ không nhìn thấy khuôn mặt bồn chồn đó cứng đờ trong giây lát. Nếu như vậy, cậu đã không bị trói buộc bởi trái tim như thế này.

Jeong Tae-ui nhớ lại, vỗ vỗ vào ngực hai lần vì trái tim đau nhói. Và cẩn thận hỏi chú.

"Chú có tức giận không?""

[Để xem, thật khó để nói vì chú không nhìn thấy điều đó bằng mắt mình, nhưng Tae-ui, nếu là chú, chú thà chạy trốn Rieg mãi mãi còn hơn là quay trở lại. So với việc chết ngay tại chỗ thì chết khi quay về sẽ tốt hơn.]

Jeong Tae-ui cau mày.

"Chú nói thế làm cháu sợ....... Cháu cũng sợ lắm, nên đã cố gắng không suy nghĩ gì cả."

Tim cậu đập thình thịch. Chắc chắn, nếu quay lại thì sẽ không thấy được kết quả tốt. Dù vậy cũng không gϊếŧ ngay chứ. Nếu không gϊếŧ trước thì gϊếŧ sau thôi.

Quyết tâm của Jeong Tae-ui cũng được củng cố theo cách riêng của cậu. Trong khi Ilay vung nắm đấm, cú đấm đó sẽ không thể tránh khỏi, vì vậy cậu sẽ chịu đựng và cố gắng giải thích trước khi bị đánh chết.

Nghĩ đến việc vừa bị đánh vừa gầm gừ vừa giải thích nên tâm trạng có chút u ám, nhưng cậu đã kiểm soát được trái tim đang đập thình thịch, nghĩ rằng mình sẽ không chết ngay đâu.

"Vậy, anh ta đang ở đâu?"

Nghe xong câu hỏi của Jeong Tae-ui, chú lẩm bẩm "Vẫn sẽ đến gặp sao?" Jeong Tae-ui bật cười vì cảm nhận được sự lo lắng của chú.

"Dù vậy cháu vẫn phải quay lại. Cháu đã nói là sẽ quay lại mà."

Mặc dù anh ta không thể nghe thấy, Jeong Tae-ui thở dài.

[ Nghe nói tên đó đã đến Serapundi sau khi gặp rắc rối ở Saudi Arabia, và sau đó bên đó cũng đang bận thu thập tàn cục.]

"Thu thập tàn cục.... chẳng phải đã sa thải Ilay rồi sao?"

[Có bảy bản báo cáo được viết cho vấn đề này.]

Cậu lờ mờ nhận ra giọng nói của chú hơi khác bình thường. Có lẽ chú đã không được ngủ ngon kể từ thời điểm xảy ra vụ tấn công khủng bố. Aigoo, không được đυ.ng vào thêm nữa. Jeong Tae-ui nhanh chóng lùi lại.

[Chú sẽ tìm hiểu ngay, vì vậy hãy gọi cho chú khi cháu đến sân bay.]

"Có rất nhiều cuộc gọi phải gọi sau khi đến sân bay. Người môi giới, hộ chiếu giả, tên cảnh sát, chú tôi..."

[Không hẳn. Tên cảnh sát sẽ lấy hộ chiếu của cháu. Tất cả những gì cháu phải làm là gọi điện thoại cho hắn ta.]

"...... Nếu cảnh sát thậm chí còn động tay đến cả hộ chiếu, đó không phải là một vấn đề nghiêm trọng sao?"

[Đó là lý do tại sao gã ta là một tên cảnh sát tham nhũng.]

Chú cười. Jeong Tae-ui cũng ngẩn ra một lúc rồi bật cười. Ngay sau đó, chú yêu cầu cậu gọi cho chú một lần nữa khi ra đến sân bay và cúp máy.

Sau khi ra khỏi đại sảnh, Jeong Tae-ui dừng lại trước đó và than thở về thế giới một lúc.

Cảnh sát cố gắng hết sức để hỗ trợ tội phạm bị truy nã, cảnh sát thậm chí hỗ trợ xử lý hộ chiếu giả và các tổ chức quốc tế đã sắp xếp những tên cảnh sát như vậy. Tham nhũng cũng chỉ đến vậy là cùng, Jeong Tae-ui rời đi khách sạn.

Xe buýt đến sân bay dừng ngay đối diện khách sạn. Cậu hỏi lễ tân thì họ bảo trung bình mỗi giờ có 3 xe, nhưng giờ này vẫn còn sớm nên chỉ có 1 xe. Jeong Tae-ui, người đã đến trạm xe buýt với hy vọng rằng mình sẽ không phải đợi cả tiếng đồng hồ vì sai giờ, kiểm tra lịch trình đã định, thấy rằng xe buýt sẽ đến sau 30 phút nữa và ngồi xuống băng ghế.

Nếu may mắn sau 5 phút là có xe, nếu được như vậy thì tốt quá. Tốt hơn so với việc xe buýt xuất phát cách đây 1 phút không phải sao.

Không còn cách nào khác là nhìn xung quanh, trước bến xe buýt có quầy dịch vụ thẻ và máy bán nước tự động. Jeong Tae-ui nhìn chằm chằm vào bia trong máy bán nước tự động và rút ra một lon bia bằng thẻ của Shinru.

Sáng sớm nên hầu như không có ai đi ngang qua. Bầu trời đang chuyển từ ánh sáng ban đêm sang ánh sáng bình minh, nhưng con đường vẫn chìm trong sự tĩnh lặng. Việc vừa uống bia vừa chờ xe buýt vào lúc bình minh yên tĩnh như thế này cũng là một việc rất thú vị.

"Bây giờ xuất phát thì khi nào mới đến được....Phải biết anh ta ở đâu thì mới quyết định được điểm đến và tính toán thời gian chứ."

Jeong Tae-ui vừa uống bia vừa ngẫm nghĩ.

Dù sao.

Quay về rồi.

Jeong Tae-ui đang ngồi đây để trở về bên cạnh Ilay Riegrow.

Không hiểu sao cậu cảm thấy thật mới mẻ, xa lạ và ảm đạm. Cậu đã lo lắng về nó từ lúc cậu có biểu hiện như tâm thần phân liệt. Theo lời chú, có lẽ sẽ khôn ngoan hơn nếu cố gắng chạy trốn mãi mãi. Nó cũng giống như những gì Shinru đã nói.

Tuy nhiên, sau tất cả, ngay cả sau khi nhận được lời khuyên như vậy, trái tim cậu vẫn hướng về một hướng.

"Anh ta đã đánh mất cái gì, mình nhất định phải nhặt lên. . . Dù sao cũng đã từ bỏ cho anh ta nhân tính, chỉ hy vọng sự vô nhân tính của anh ta giảm đi đôi chút."

Jeong Tae-ui thở dài.

Sau đó, đột nhiên, một ý nghĩ thực tế xuất hiện trong đầu.

Nếu cậu đến sân bay, bay đến quốc gia nơi anh ta ở, tìm nơi anh ta trốn - cá là một tên khủng bố không đi loanh quanh một cách ngang nhiên đâu - tìm đến anh ta và đối mặt với anh ta.

Tưởng tượng mà xem. Thật khó khăn làm sao.

Khoảng khắc đó chắc chắn sẽ rất đáng sợ. Đối mặt với con quái vật đó, không thể không sợ hãi. Chắc chắc sẽ hết hồn hết vía.

Vẫn là trong lúc bị đánh mau chóng giải thích, bị đánh một trận sẽ là thượng sách.

Nghĩ "bị đánh" khi trở về thật là có chút phiền muộn. Nhưng Jeong Tae-ui lắc đầu, cậu không nghĩ mình sẽ không trở về. Bởi vì thanh âm kia, bởi vì khuôn mặt kia, không hề phai nhạt đi theo thời gian.

"......Tôi sẽ quay lại ngay đây."

Nói lại một lần nữa những lời mà người cần nghe đã không nghe được? Đột nhiên lòng cậu lắng xuống và nở một nụ cười bình tĩnh.