Chương 9: Not Bad (3)

Vốn dĩ tôi biết là anh không có thứ đó, nhưng tôi không biết rằng trong xã hội văn minh này anh lại là kẻ bắt cóc và bàn luận về việc ăn thịt người.

Trong khoảng khắc, Jeong Tae-ui bình tĩnh trở lại. Dường như tên này giờ có làm gì, nói gì đi nữa cũng không đáng ngạc nhiên nữa rồi.

Ừ, ăn đi, tên khốn khϊếp. Nếu có thể gϊếŧ rồi ăn thì hãy ăn đi. Một kẻ khủng bố, một kẻ gϊếŧ người, một kẻ ăn thịt người, việc vào tù cũng là lẽ dĩ nhiên thôi - cơ mà đã đến độ ăn thịt người thì tốt nhất là đi kiểm tra tinh thần đi, nhiều khả năng đến bệnh viện tâm thần thay vì đi tù.

Nhưng trước khi gϊếŧ rồi ăn thịt thì cũng phải nghe lời người ta chứ......

Nỗi sợ hãi và sự phẫn nộ trộn lẫn với nhau. Cậu thực sự muốn điên lên mất.

"Nhưng để tôi có thể chạm vào như thế này, tôi không thể nuốt trọn em được. Tôi vẫn cảm thấy bị hấp dẫn bởi ý tưởng đó, cắn xé và biến em hoàn toàn thành của mình, nhưng thật tiếc là tôi sẽ không làm thế. ...Nếu nhai hết rồi nuốt mà vẫn còn nguyên thì tốt biết mấy. Làm sao để tôi có thể tiếp tục vuốt ve như thế này sau khi hoàn toàn làm cho em trở thành của tôi bây giờ. Hả?"

Cứ thế, bàn tay to lớn của anh ta nắm chặt lấy mông của Jeong Tae-ui một cách thô bạo. Như anh ta đã nói, như thể muốn xé một miếng thịt ra và nuốt chửng, bàn tay nắm lấy Jeong Tae-ui dùng sức không chút do dự nào.

"Vậy nên tôi đã thay đổi suy nghĩ ngay. Nếu tôi chặt đôi chân này, đôi chân cứ liên tục nghĩ cách bỏ trốn. Tôi sẽ chặt nó ra và nuốt chửng nó, không thể để nó ở đây được. Như vậy nó sẽ không thể chạy trốn nữa."

Tay của Ilay trượt xuống từ mông Jeong Tae-ui. Bàn tay chậm rãi vuốt ve đùi, bên trong đầu gối, bắp chân, Jeong Tae-ui rùng mình, co rúm người lại. Cậu muốn hét lên nhưng lại vẫn không thể thốt thành lời.

Đã bảo không phải vậy mà, cái tên điên này. Tôi không có ý định bỏ trốn đâu. Sao lại không chịu lắng nghe cơ chứ, cái tên khốn khϊếp.

Thật oan ức. Jeong Tae-ui đã định đi tìm anh ta. Thà rằng trước đó đừng quyết tâm quay lại với anh ta thì hơn. Dù mọi người xung quanh đã can ngăn nhưng Jeong Tae-ui vẫn từ chối quay về, tìm mọi cách để ra đi, vậy mà lại thành ra thế này, uất ức chết đi được.

Nếu biết sẽ thành ra như này thì cậu đã không nghĩ đến việc đi tìm mà cứ thế bỏ trốn thật xa. Nếu bị bắt và xử tử, cũng không cảm thấy oan ức như bây giờ.

Jeong Tae-ui bật khóc. Sẽ là nói dối nếu cậu nói rằng cậu không sợ sự điên rồ của người đàn ông mất trí này. Nỗi kinh hoàng khủng khϊếp đó đã kí©h thí©ɧ tuyến nước mắt. Và sự phẫn nộ đầy oan ức. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cậu có thể trút hết lời nói nhưng lại không thể. Nỗi uất hận lại tràn ra theo dòng nước mắt.

Bàn tay đang di chuyển trên mắt cá chân của Jeong Tae-ui đột nhiên dừng lại. Ilay dừng lại một lúc và ngừng di chuyển trong giây lát, bỏ tay ra khỏi mắt cá chân. Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng cười khẽ. Cậu cảm nhận được sự di chuyển về phía sau lưng của người còn lại. Anh ta ghé vào sau lưng của Jeong Tae-ui, người đang nằm úp đầu xuống giường, ôm sát Jeong Tae-ui từ phía sau.

"Khóc hả? Không được khóc như vậy chứ. Thật là tội nghiệp, đau lòng quá đi. Đừng khóc mà. Tôi không thật sự làm vậy đâu. Không có gì phải sợ cả...- Nếu thấy sợ hãi đến mức này thì ban đầu lẽ ra không nên nghĩ đến chuyện bỏ trốn chứ, Tae-i."

Dùng bàn tay trắng nhẹ nhàng chạm vào má Jeong Tae-ui. Anh ta lặng lẽ lau dòng nước mắt đang làm mờ tầm nhìn bằng đầu ngón tay, ôm lấy cậu từ phía sau và hôn vào vành tai. Bằng một giọng nói ngọt ngào như thể đang thương hại, an ủi lấy một đứa trẻ đáng thương.

"Đừng khóc...ừ? Chưa gì đã khóc như thế là không được đâu. Thời gian trôi qua, đêm đến, đêm lại ngày, rồi ngày lại trở thành đêm. Nếu em tiếp tục khóc như vậy, mắt sẽ đau mất, em sẽ không thể chịu đựng được đâu."

Đồ điên. Tên khốn điên rồ. Jeong Tae-ui quyết tâm, miễn là có thể nói, cậu sẽ hét lên những lời đó ngay lập tức hàng trăm lần. Trời còn chưa sáng hẳn.

"Tôi đã bảo đừng khóc mà...Nó phản tác dụng rồi, Tae-i. Nếu em cứ khóc như thế, bây giờ tôi lại càng tức giận hơn......!"

Đó là khoảnh khắc khi anh ta nói rằng anh ta đang tức giận.

Ilay bám sát phía sau lưng, hơi nâng hông lên một chút, nhưng ngay giây phút tiếp theo, anh ta đã không ngần ngại mà thúc mạnh, như thể muốn đóng đinh vào tường.

"...-!!""...ㅡ!!"

Khoang miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Tiếng hét đó quanh quẩn trong miệng nhiều lần, sau đó lại rơi xuống cổ họng.

Trước mắt trắng bệch. Màu trắng tầm nhìn rất nhanh liền biến thành đen, sau đó mới lại khôi phục thị giác.

Mặc dù có cảm giác được sự cọ xát của bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cương cứng giữa hai chân, nhưng không có gì báo trước - huống chi còn nói về ăn thịt người, cắt cụt chi và những thứ tương tự - không hề có một dấu hiệu nào.

Cơ thể bị xuyên qua bởi bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© xấu xí đó, bằng một sức mạnh không thể ngăn cản, không ngần ngại mà dập thẳng xuống, phần eo như thể co giật.

Không có chút hoan lạc nào. Thậm chí không nới lỏng dẫu chỉ một ngón tay. Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© dữ tợn đó một mạch xuyên qua nơi đã khép kín trong một thời gian dài và đào sâu vào cơ thể, lấp đầy tầng vách bên trong cơ thể. Bất cứ khi nào cậu di chuyển eo dù chỉ một chút, mỗi mạch máu nhô ra trên dươиɠ ѵậŧ khổng lồ đó sẽ đẩy những nếp nhăn trên vách tường bên trong ra xa.

Chặt chẽ nhét vào bên trong cơ thể chật hẹp, chỉ trong chốc lát, cơ thể cứng nhắc bắt đầu co rúm lại.

"...-! ......!!"

Nước mắt chảy xuống như mưa, không còn là tiếng kêu thảm thiết không nói nên lời. Mồ hôi lạnh toát ra từ gáy, mỗi khi cơ thể lắc lư, nó lại tuôn trào.

"Đau à? Khuôn mặt em như thể muốn chết luôn ấy. Đau muốn chết luôn hả? Hay là cao hứng muốn chết? À ha. Nếu em vẫn còn sức để trừng mắt như vậy thì có lẽ như vậy vẫn chưa đủ."

Jeong Tae-ui trừng mắt dữ dội với Ilay, người duy nhất có thể thấy được trong tầm nhìn. Cậu cố gắng nhìn chằm chằm, nhưng mắt cậu nhòa đi vì nước mắt, nhưng cậu vẫn trừng mắt với tất cả sự hận thù của mình.

Tên chết tiệt. Đồ điên. Tên khốn khϊếp. Tháo thứ này ra và lại đây thử xem.

Nhưng những câu nguyền rủa không kéo dài lâu. Người cậu rung lên. Và mỗi khi cơ thể rung chuyển, một con quái vật khổng lồ chôn sâu trong cơ thể của Jeong Tae-ui, như thể nó đã lớn lên bên trong nó, lui ra, rồi lại đào sâu hơn.

Cậu cảm thấy muốn chết. Thật sự đau lắm, như thể sắp chết vì áp lực đó. Thực sự không có gì lạ nếu một lúc nào đó cơ thể bị tách làm đôi từ phía dưới.

"Sao chưa gì đã quên rồi? Trong một tháng bị giam lại, đúng rồi, trong lúc bị mắc kẹt em đã quên mất rồi? Jeong Tae-i, tôi đã nói rồi mà, em là của tôi. Rõ ràng là tôi đã nói rồi mà em lại quên rồi sao?"

Giọng nói phía sau lưng vô cùng gay gắt. Những từ phát ra qua kẽ răng của anh dường như dần dần chứa đầy sự tức giận.

Phập, phập, phập, côn ŧᏂịŧ va chạm vào lối vào đang mở ra đến mức nguy hiểm, sự va chạm phát ra âm thanh, hậu môn khô ráo khiến thứ quái vật to lớn đó không thể ra vào thuận lợi, vẫn lại chậm rãi di chuyển từng chút một, như thể đang muốn đào sâu hơn nữa vào bên trong cơ thể.

Tấm ga trải giường chà xát mặt của Jeong Tae-ui đã ướt sũng. Đau muốn chết, áp lực muốn chết. Những giọt nước mắt tuôn trào làm ướt nó.

"Jeong Tae-i, phải tỉnh táo lại, tôi đã nói rồi, em là của tôi. Đừng có tuỳ tiện làm tổn thương cơ thể theo ý mình, vì nó là của tôi. Sao lại thích làm theo ý mình như thế chứ. Thật là mất trí rồi."

Giọng nói của anh ta dần trở nên thô ráp. Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© thâm nhập vào cơ thể ngày càng mạnh mẽ và nặng nề hơn. Cậu cảm nhận được một cách sống động rằng đồ vật đó đang dần lấp đầy bên trong cơ thể, dần dần phồng lên như thể muốn xé rách cơ thể. Vì thứ áp lực đó mà bụng như muốn nổ tung.

"Hư, ưʍ...ㅡ."

Jeong Tae-ui đã khóc. Cậu bật khóc như một đứa trẻ vì không thể chịu đựng thêm nữa.

Oan ức quá. Đau quá. Thật không công bằng. Tức giận và buồn bã. Nhưng quả nhiên là oan ức mãnh liệt hơn bất cứ điều gì.

Bản thân cậu đã làm gì sai?

Đúng vậy, nghĩ lại thì rõ ràng Jeong Tae-ui đã chạy trốn khỏi anh ta. Ngày hôm đó, vì một nguyên nhân mà cậu đã chạy trốn trước mặt Ilay khi anh ta đến đó.

Nhưng cậu nhất định sẽ quay lại, và cậu cũng đã nói với anh ta điều đó. Tất nhiên, dù lúc đó đã nói ra nhưng anh ta không thể nghe được vì tiếng xe máy, nhưng miễn cưỡng thì đó là do người nghe không thể nghe thấy được.

Ngay cả bây giờ, cho dù Shinru và chú đã ngăn cản nhưng cậu đã không nghe lời và chuẩn bị ra sân bay để trở lại với người đàn ông này. Thật oan ức, phẫn nộ và buồn bã khi bị bắt và bị đối xử như thế này.

Jeong Tae-ui cảm thấy oan ức hơn khi khoang miệng va chạm với đôi găng tay. Tên khốn này thực sự đã có suy nghĩ muốn gϊếŧ chết cậu. Cũng đã có suy nghĩ về việc làm ướt găng tay này bằng máu của Jeong Tae-ui.

Bản thân cố gắng quay lại với tên này thật ngốc nghếch, thật không công bằng, Jeong Tae-ui chà xát khuôn mặt ướt sũng lên tấm ga trải giường và khóc nức nở qua đôi môi mím chặt.

"Khóc? ...Khóc à? Nếu bây giờ em khóc thì sẽ có tác dụng ngược đó. Sao lại không nghe lời nhỉ? Jeong Tae-i."

Phập. Dươиɠ ѵậŧ hung mãnh va chạm làm cho toàn thân lắc lư, ở bên trong bành trướng đến vô biên vô hạn.

Cúi người xuống, phần ngực đổ mồ hôi dán sát sau lưng Jeong Tae-ui.

Đôi môi cắn xuống và hút mạnh, từ cổ cho đến má. Lệ rơi đầy trên khuôn mặt Tae-ui, đôi môi đó liền nhẹ nhàng lau đi.

Đôi môi dịu dàng hoàn toàn tương phản với thanh âm thô bạo tàn nhẫn, Jeong Tae-ui lại càng buồn bã hơn.

Chính vì điều này. Bởi vì cậu cảm thấy tình người vẫn còn tồn tại trong những điều nhỏ nhặt như thế này bên trong người đàn ông quái vật này, vì vậy cậu nghĩ rằng cậu nên sống với người này như một kẻ ngốc.

Bây giờ cũng vậy.

Rốt cuộc làm thế nào để sống với tên điên này đây, cậu muốn đập vỡ đầu mình ra khi vẫn còn suy nghĩ như vậy.

"Tae-i. ... Tae-i. Em muốn tôi gỡ thứ này ra à?"

Ilay khe khẽ thì thầm, một cách chậm rãi, không e dè liếʍ sạch những giọt nước mắt làm ướt gò má Tae-ui.

Tae-ui cố gắng dồn sức vào phần cổ và gật đầu.

Nghe tôi nói đi. Phải nghe lời người ta nói chứ. Thật oan ức muốn chết đi được, sao lại không chịu lắng nghe cơ chứ?

Những giọt nước mắt không ngừng chảy ra, mà mỗi chúng hình thành, Ilay lại liếʍ sạch sẽ, thì thầm với giọng thấp hơn.

"Vậy thì hãy nói ra, bằng miệng của em. Nếu tôi cởi nó ra, chính miệng em phải nói ra, thật rõ ràng và thông minh vào. Em là của tôi. Người tên Jeong Tae-ui, từ đầu đến chân, hoàn toàn thuộc về Ilay Riegrow, hãy nói ra điều đó — Em sẽ nói đúng không?"

Đó là một giọng điệu nghiêm khắc và gay gắt. Bao hàm ý tứ rằng nếu không nói ra, thì tuyệt đối sẽ không cởi bỏ.

Jeong Tae-ui đã khóc rất nhiều, khóc đến nỗi đầu óc choáng váng. Chỉ là, do anh cho là như vậy, tại sao tôi lại phải nói ra chứ?

Đôi mắt ướt đẫm kinh ngạc nghi ngờ trừng mắt nhìn người kia.

Có vẻ như anh ta coi ánh mắt đó là biểu hiện của sự từ chối. Biểu cảm của Ilay trong chốc lát trở nên lạnh như băng.

"Không nói sao? Vậy thì cứ im lặng thôi... – Được rồi. Tôi có đủ thời gian, và giờ tôi cũng rảnh rỗi lắm."

Vừa dứt lời, anh ta liền nhấc eo Tae-ui. Như thể muốn đâm vào sâu tận bên trong cơ thể, dươиɠ ѵậŧ đâm vào không hề do dự, không ngần ngại mở rộng bên trong.

Và vào lúc đó, thứ căng phồng đến nghẹt thở bên trong nổ tung.

"...!!"

Jeong Tae-ui vô tình rùng mình và co rúm người lại. Những dòng nước ngắt quãng trào ra từ dươиɠ ѵậŧ lấp đầy bụng. Thứ chất lỏng dinh dính lấp đầy cơ thể đọng lại trong dạ dày.

Dường như cậu đã nghe thấp tiếng rên trầm thấp của Ilay qua phần vai, và cả tiếng rên của bản thân dẫu miệng tắc nghẽn. Ngay cả dòng nước chảy trong cơ thể cũng cảm thấy thật áp lực.

Nhưng, kết thúc rồi.

Jeong Tae-ui nảy ra suy nghĩ đó trong đầu.

Bây giờ đã đến lúc thoát ra khỏi cái thứ quỷ quái nặng nề và khổng lồ đó. Thật là may mắn, cậu cảm thấy nhẹ nhõm đến mức nước mắt tuôn trào.

Nhưng mà.

Đỡ lấy phần eo Jeong Tae-ui rũ xuống vì mất hết sức lực và kéo thẳng lên, Ilay lại bắt đầu di chuyển. Jeong Tae-ui mở to mắt.

Cái thứ to lớn đầy tự hào mà lấp đầy lấy cơ thể cậu không hề ra ngoài. Không, ngay cả thể tích cũng không giảm. Ngược lại, khi cơ thể ướt đẫm chất lỏng được thải ra trong bụng, chuyển động phần thắt lưng trở nên nhanh hơn, giống như việc di chuyển đã trở nên dễ dàng hơn trước.

Mỗi khi phần vách tường bên trong bị ma sát điên cuồng, một phần chất lỏng dày đặc ở bên trong bị bong tróc và đẩy ra. Nó chảy xuống dưới mông và làm ướt dươиɠ ѵậŧ của Jeong Tae-ui và rơi xuống trên tấm ga trải giường. Thoạt nhìn thì giống như Jeong Tae-ui đang chảy nước mắt vậy.

Chắc chết mất thôi.

Cậu thở hổn hển, như sắp chết trước áp lực của cơ thể.

Cơ thể không ngừng bị lay động bởi Ilay, người liên tục nâng lên hạ xuống không ngừng, không hề mệt mỏi.

Jeong Tae-ui cố gắng lau đi những giọt nước mắt liên tục trào ra trên ga trải giường. Ngay lập tức, Ilay nhận ra điều đó và nắm lấy cằm của Tae-ui để ngăn lại. Và sau đó một giọt một giọt cũng không để lại mà liếʍ sạch sẽ.

Trong khi đó, lần thứ hai cậu cảm nhận được cảm giác bùng nổ nên trong cơ thể.

Lần này là kết thúc rồi.

Jeong Tae-ui nghĩ với một cái đầu mơ hồ. Chắc chắn là kết thúc rồi. Bây giờ có thể giải thoát rồi.

Phần dưới đã không cảm nhận được bất kỳ cảm giác nào, co rút lại, có thể là ảo giác, nhưng thứ sinh vật quái dị lấp đầy cơ thể cậu dường như đã thu nhỏ lại một chút.

Bên tai, Ilay lại thì thầm. Em sẽ nói ra phải không?

Jeong Tae-ui im lặng một lúc. Chính xác hơn là cậu không đủ khả năng để trả lời vì ý thức đã quá mệt mỏi. Sau đó, lần thứ ba, Ilay bắt đầu di chuyển hông của mình.

Khi kết thúc lần thứ ba đó, Jeong Tae-ui dường như ngất xỉu đi. Không còn cảm giác ở phần dưới thắt lưng. Lối vào nóng rát như thể đang bị đốt cháy. Khóc lóc mệt mỏi nên Tae-ui nằm dài trên giường, không ngừng lẩm bẩm bằng miệng không thể thốt lên lời.

Làm ơn cứu tôi với. Nếu làm thêm nữa thì cơ thể sẽ hỏng mất. Tôi sẽ làm tất cả những gì anh nói, làm ơn cứu tôi với, thằng chó chết.......

Dù đã khóc nhiều như vậy, nhưng khi nhớ lại suy nghĩ đó, Jeong Tae-ui lại buồn bã và bắt đầu rơi nước mắt, cậu nghe thấy giọng nói uể oải của anh ấy. Giọng nói thậm chí còn mang chút dịu dàng và tử tế mà nói rằng:

"Nếu em nói ra từ miệng của em, tôi sẽ cởi nó cho em. Chính miệng em, nhìn tôi, để tôi có thể nghe được, và em phải nói thật chính xác vào."

"...-."

Jeong Tae-ui đã gật đầu. Cái gì cũng được. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì, nên làm ơn, một chút thôi, một chút thôi, tôi chỉ muốn nằm xuống thôi...Tuy nhiên, dường như Ilay không nhìn thấy Jeong Tae-ui gật đầu, vì cơ thể của cậu đã bị kéo căng đến mức ngay cả một ngón tay cũng không thể cử động được.

"... À ha. Em có muốn thử nữa không?"

Một tiếng cười yếu ớt vang lên bên tai. Khi đó, Jeong Tae-ui chợt nhận ra anh ta không hề mệt mỏi chút nào nên mới có thể cười như vậy. Với sức chịu đựng khủng khϊếp, anh ta lại nắm lấy eo của Jeong Tae-ui và kéo nó thẳng lên, chỉ thoáng thấy mồ hôi toát ra như một buổi tập luyện thú vị.

Nổi da gà.

Cậu đột nhiên tỉnh táo lại.

Jeong Tae-ui gật đầu như điên. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể cậu thực sự sẽ bị hủy hoại và không biết chừng sẽ không thể đứng dậy lần nữa. Ngay cả bây giờ, cậu vẫn tự hỏi liệu bên dưới có phải đã bị rách ra không.

Jeong Tae-ui vừa khóc nức nở vừa gật đầu, Ilay đã cười. Mặc dù cậu đã gật đầu mạnh mẽ nhưng có vẻ nó không thay đổi, vì vậy cậu chỉ ngọ nguậy cằm lên xuống một chút, nhưng Ilay đã cười rạng rỡ và nắm lấy cằm của Jeong Tae-ui. Sau đó, anh ta cởi mảnh vải đang chặn miệng Jeong Tae-ui ra và đưa ngón tay vào miệng, lấy mảnh vải ướt ra và ném nó đi.

Ngay cả sau đó, anh ta vẫn từ từ dùng đầu ngón tay lần theo lưỡi, vòm miệng và nướu, như thể đang tận hưởng sự đυ.ng chạm vào lưỡi của cậu.

Cậu còn không có sức lực để hét lên rằng cậu đau.

Cậu sẽ không bao giờ nghĩ rằng tên này là con người nữa....... Nhân tính gì mà nhân tính chứ...

Jeong Tae-ui buồn bã nức nở.

Tuy nhiên, Ilay, người không có nhân tính, nói với giọng trầm và kiên quyết trong khi dùng môi nhẹ nhàng mổ vào mí mắt của Jeong Tae-ui.

"Tae-i, nói đi. Bằng miệng của em."

"...-"

Không phải là tôi không nói. Chỉ là do khóc quá nhiều nên cổ họng bị nghẹn lại nên không thể nói ngay được.

Tuy nhiên, ngay sau khi do dự một lúc, Ilay không ngần ngại mà nắm lấy mông của Jeong Tae-ui. Jeong Tae-ui giật mình nhanh chóng mở miệng.

"...Vâng...Cái đó,....Tae...."

Cổ họng khàn khàn, ngay cả tai Tae-ui cũng nghe không rõ.

Tuy nhiên, Ilay không có vẻ vội vàng như vậy, nhẹ nhàng hôn môi Jeong Tae-ui và nói.

"Một lần nữa, để tôi có thể nghe rõ."

"...là... là của anh. ...- của anh, cái này...- Khố...".

Chắc hẳn có điều gì đó chói tai ở cuối những từ mà cậu thì thầm trong khi kiệt sức, nhưng Ilay không mấy quan tâm. Thay vào đó, anh khẽ chạm vào môi Tae-ui và thì thầm

"Lại nào. Ngay cả cái tên cũng nói không rõ. Tôi không nghe thấy."

Jeong Tae-ui ngậm miệng lại.

Thật không công bằng, thật oan ức, phẫn uất và tức giận sôi trào.

"Cái tên Ilay Riegrow chết tiệt này......, Ý tôi là Jeong Tae-ui là của tên chết tiệt này. Thứ khốn khϊếp. Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, muốn làm gì thì làm!"

Cậu đã vắt kiệt sức lực cuối cùng còn lại của cơ thể và hét lên. Dù có gϊếŧ hay không, dù sống hay chết, cậu gần như đã tuyệt vọng - Ilay không tức giận. Ngược lại, anh ta đã cười vui vẻ. Tiếng cười nhẹ nhàng đã biến mất khi môi chạm môi.

"Muốn bỏ trốn nữa không?"

Môi chạm môi và khó khăn lắm mới hiểu được những lời thì thầm, Jeong Tae-ui đã nâng mí mắt nặng nề lên và nhìn Ilay. Khuôn mặt của anh ta vẫn đang nhìn xuống bằng đôi mắt pha trộn giữa sự điên cuồng và nóng bỏng.

Đã nói là không phải bỏ trốn mà. Ý tôi là lúc nãy tôi cũng đang trên đường quay lại với anh.

Bây giờ cậu có thể nói vì không có gì che miệng, nhưng Jeong Tae-ui đã mệt mỏi đến mức không thể mở miệng.

Cậu lắc đầu một cách yếu ớt. Đó là một sự di chuyển rất nhẹ nhàng, có vẻ như không nhìn thấy, nhưng Ilay đã nhận ra. Anh ta mυ"ŧ lưỡi của Jeong Tae-ui miệng mình và cắn nhẹ.

"Jeong Tae-ui"