Chương 13. Vịnh Xuân Quyền.

Editor: Việt Quất🫐

Beta: Bell🔔

--

Bọn họ vừa nói vừa lùi về phía sau, thang máy còn đang dừng ở tầng 5, vẫn luôn đứng im bất động.

"Chúng tôi bên này có chút rắc rối nho nhỏ với mấy người bạn, mấy người đó có lẽ muốn sử dụng biện pháp thô bạo, anh là lão nhân trong giới sưu tầm, có thể giúp tôi nói mấy câu được không?"

Từ Hải lập tức nghe ra ẩn ý trong lời nói của Đường Đường, hỏi cô ở đâu, hắn sẽ cho người tới luôn.

"Chờ ngài đại giá quang lâm."

Từ Hải ở đầu bên kia nghe xong mà dở khóc dở cười, nhanh chóng dập điện thoại rồi chòng quần áo lên đi ra ngoài.

Bà cô nhỏ này mà mất một cọng tóc thì hắn ta có mười cái mạng cũng khó mà thoát.

Đường Đường cúp điện thoại, vừa chờ cái thang máy chậm hơn cả ốc sên này vừa nhìn chằm chằm cửa phòng 1203.

Một phút đồng hồ trôi qua, thang máy vẫn không có động tĩnh, Tri Thu chỉ chỉ vào hướng cửa thoát hiểm.

Hai người chầm chậm đi qua nhưng ngoài ý muốn lại bị hai tên đàn ông cao to vạm vỡ chặn lại.

Đường Đường ngây ngô cười, giọng nói vẫn mềm mại như cũ: "Đây là muốn động thủ à?"

"Đừng nha, mọi người đều là người văn minh cả, có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói."

Cánh cửa sắt màu đồng đỏ của phòng 1203 bật mở, lão Lục mặc áo đen bước ra.

Lão ta đứng cách xa mấy chục mét nhưng nhìn cái mặt nhăn nhó kia xem, phỏng chừng còn có thể kẹp chết mấy con ruồi đấy.

"Người bạn nhỏ, là cô phá vỡ quy củ, không thể trách lão Lục tôi không cho cô mặt mũi được."

Đường Đường giơ chiếc điện thoại đang đổ chuông lên, chĩa màn hình về phía hắn ta: "Từ Hải, anh chắc là biết nhỉ, cho dù không quen biết thì cũng đã nghe qua tên rồi nhỉ."

Mặt lão Lục ngay lập tức trầm xuống, hít một hơi thật sâu, vừa mới há mồm định nói gì đã bị người phía sau ngăn lại.

Lại là ông chủ của "Cửa hàng Trân Bảo".

Đường Đường không thể nào quên được cái nốt ruồi to tổ chảng trên mặt ông ta, nhìn vừa xấu xí vừa đáng khinh. Ông ta đưa mắt ra hiệu cho tên to con đứng gần đó.

Điện thoại của cô bất ngờ bị người ta đoạt đi, đưa đến tay ông ta.

Ông ta thản nhiên nhìn lướt qua, nhếch miệng cười rồi 'bang' một tiếng, chiếc điện thoại đập vào tường chia năm xẻ bảy.

"Tao đếch cần biết Từ Hải là thằng nào, hôm nay ai cũng không cứu được chúng mày!"

"Không dạy cho chúng mày một bài học thì chúng mày còn tưởng mình có thể đi ngang ở cái Tử Cửu thành[1] này!"

[1] Tử Cửu thành là tên gọi chung của bốn cửa thành và chín cổng của nội thành Bắc Kinh

Ông ta làm sao có thể không biết Từ Hải được chứ, nhưng đã tới nước này rồi, ông ta không thể để cho cái đứa oắt con này ngồi lên đầu lên cổ như thế được.

Cùng lắm thì tiền trảm hậu tấu!

Tên đàn ông cơ bắp cuồn cuộn như dã thú đã vươn cánh tay tới bắt lấy Đường Đường ở ngay gần đó.

Đột nhiên một bàn tay mảnh khảnh giống như một chiếc rìu sắc nhọn chém tới, nhìn vừa nhẹ nhàng vừa tùy ý.

Tên đàn ông không thèm đặt vào mắt, nhưng sau đó hắn ta phát hiện mình muốn tránh cũng không tránh nổi. Răng rắc một tiếng, cánh tay của hắn truyền ra từng cơn đau thấu xương.

Hai tay của Tri Thu tách ra, tên kia một tay rũ xuống, một tay ôm vai dựa vào tường.

Một tên khác hung ác giơ chân lên định đạp tới, Tri Thu gập người lại tránh thoát, bàn tay chợt nắm thành nắm đấm, nện vào sườn đối phương một nhát.

Trong chớp mắt, hai tên cao to đều chật vật rêи ɾỉ, khóe miệng rỉ máu.

Đường Đường cười tủm tỉm vỗ tay: "Đã nghe qua Vịnh Xuân Quyền chưa?"

"Nếu chưa nghe thì hôm nay phổ cập kiến thức miễn phí cho mấy người một chút."

Ông chủ "Cửa hàng Trân Bảo" tức giận đến mức hai mắt đều trầm xuống, phất tay một cái, bốn tên đàn ông nối đuôi nhau bước ra.

Lão Lục muốn ngăn lại nhưng lại bị ông ta đẩy ra.

Đường Đường tránh ở sau lưng Tri Thu, cậu bắt đầu bày binh bố trận, cô thò đầu ra nói: "Lão tam, làm tốt lắm!"

Cậu không có thời gian mà để ý tới cô nữa, nghênh đón một quyền bay tới, vừa cúi người né tránh vừa tấn công vào eo người đối diện, tên kia đau đớn cúi rạp xuống.

Quyền cước từ bốn phương tám hướng đồng thời ập tới.

Tri Thu ngay cả khi đánh nhau nhìn cũng rất đẹp mắt, vặn cánh tay hai tên, dùng hai ngón tay bóp nghẹt yết hầu, hỏi Đường Đường: "Còn phải chờ bao lâu nữa?"

Cô cúi người chui qua khe hở giữa ba người rồi chạy về phía cửa thoát hiểm: "Không sai biệt lắm, chúng ta đi thôi."

Cô hớn ha hớn hở chạy xuống, vô cùng vui sướиɠ, còn Tri Thu ở phía sau chặn người.

Phía cầu thang vang vọng tiếng cười khanh khách, "ha ha", gà mái vừa đẻ trứng xong cũng vui sướиɠ như vậy à?

Lão Lục đuổi theo nhưng không thành, vô cùng đau đầu bất lực.

Tri Thu vọt tới phía trước, đẩy cửa thoát hiểm tầng một chạy ra ngoài.

Cái gọi là vui quá hóa buồn chính là đây, cánh cửa màu trắng bắn ngược trở về bang một tiếng, đập vào trán của Đường Đường.

Tri Thu kéo cửa, một tay xách cô ra ngoài, tức giận trừng mắt nhìn cô.

Bọn họ vừa chạy ra thì khung cảnh lập tức gà bay chó sủa.

Mấy tên truy binh đằng sau trông rất vụng về bất kham, hoàn toàn phân tán, không theo bất cứ một binh pháp nào.

Ông chủ cửa hàng vốn dĩ muốn trút hết giận, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này thì tức đến mức nửa người gần như tê liệt.

Nhân viên an ninh trong công viên chạy tới bên này, Tri Thu kéo tay Đường Đường chạy nhanh về hướng cổng lớn.

Đúng lúc đó, mấy chiếc xe hơi màu đen bóng dừng lại, Từ Hải bước xuống từ một chiếc xe ở phía trước, theo sau đó là một loạt những người đàn ông mặc đồ đen.

Cửa chiếc xe ở giữa mở ra, Đường Đường vừa nhảy lên xe đã nằm gọn trong vòng tay của Dương Niệm Sâm.

--

Đây gọi là "nhào vào trong ngực" danh xứng với thực nè. 🤭

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Mình không hiểu về Vịnh Xuân Quyền nên nếu có sai sót mong cả nhà bỏ qua nha~

Các bạn hãy Vote sao 🌟 và để lại bình luận ở mỗi chương để ủng hộ mình nha~ Mỗi sao và cmt của các bạn đều là động lực rất lớn đối với mình ❤️