Chương 47. Liếʍ (H)

Editor: Việt Quất 🫐

Beta: Bell 🔔

--

Dương Niệm Sâm đè lên người Đường Đường, bàn tay to lớn nắm lấy cằm của cô.

Ánh mắt không ngừng di chuyển, thăm thú lãnh thổ thuộc về chính mình, Đường Đường quả thực đã gầy đi, đường nét khuôn mặt tròn trịa dần dần thoát thai hoán cốt*, xương gò má cũng bắt đầu lộ ra.

* Thoát thai hoán cốt: ám chỉ một bước chuyển đổi cơ thể con người, thay hình đổi dạng

Nói cách khác chính là nảy nở.

Nhưng chính ánh mắt trốn tránh kia đã bộc lộ tính cách vẫn còn trẻ con của cô.

Một hạt giống tốt như vậy mà trước khi đến thôn Tê Hà anh chưa từng biết tới.

Ngón tay mang theo dòng điện lưu lần lên bộ ngực phập phồng, chạm nhẹ vào đầṳ ѵú xinh xắn, tiếp đến là vùng eo bụng mềm mại rồi lại xuống thêm chút nữa.

Chiếc sườn xám kín đáo nháy mắt bị xé toạc, hoàn toàn không che đậy được cơ thể ngọc ngà, thanh mảnh.

Cô không thể nói là cao nhưng lại được ông trời ban cho tỷ lệ cơ thể vàng hiếm có.

Trước kia thư ký Kim tỏ ý phản đối việc Đường Đường nhập học, đương nhiên ý kiến của anh ta không thể thay đổi được gì. Ý của anh ta đơn giản là cô vẫn còn là một cô gái nhỏ, tính cách chưa hoàn toàn phát triển đến độ chín muồi, cứ như vậy mà ném cô vào môi trường nam nữ thanh niên hăm hở học tập tiến lên như vậy thực sự không có lợi cho việc duy trì ổn định gia đình.

Dương Niệm Sâm đối với việc này khịt mũi coi thường, nhưng sau một tháng không gặp Đường Đường cùng với thái độ lấy lệ của cô khiến anh vô cùng không hài lòng.

Anh không thể không thừa nhận rằng đây là cảm giác khủng hoảng thuộc về đàn ông.

Còn may rằng cô mặc một chiếc qυầи ɭóŧ cạp cao giống như của mấy bà cố nội vậy, đủ bảo thủ...

Qυầи ɭóŧ vừa được cởi xuống thì ngón tay của anh ngay tức khắc thâm nhập vào nơi thung lũng ướŧ áŧ.

Chẳng mấy chốc ngón tay đã có thể kéo ra một sợi chỉ bạc.

Khi đưa đến miệng Đường Đường thì cô cũng ngoan ngoãn nuốt vào, cô giống như một con thú nhó không ngừng liếʍ mυ"ŧ ngón tay anh lấy lòng.

Bụng dưới của Dương Niệm Sâm trướng đau: "Trường học rất thú vị?"

Đường Đường cố hết sức khép hai chân của mình lại, bàn tay to lớn của người đàn ông theo đó mà mắc kẹt lại.

Ánh sáng từ chiếc đèn chùm chiếu xuống, cô tận mắt nhìn thấy từng đốt ngón tay của anh dần dần thâm nhập vào nơi tư mật nhất của mình.

Cổ họng cô muốn bốc khói: "Không, sao mà thú vị bằng anh được."

Dương Niệm Sâm khẽ cười một tiếng: "À."

Chỉ khi ở trên giường thì cô mới có thể tự động rũ bỏ tâm lý phản nghịch của mình.

Hai ngón tay anh vói vào thật sâu, tách ra tầng thịt non mềm mại mà yếu ớt, đâm thẳng đến hoa tâm.

Đường Đường nín thở nhưng rồi lại không nhịn được mà rêи ɾỉ.

Ánh sáng và bóng tối giao hòa, cô còn lâu mới là đối thủ của anh, 'phụt phụt' vài cái thì tiểu huyệt đã chảy ra từng dòng nước đặc sệt.

Mông cô đã ướt sũng, thịt non cũng theo đó run lẩy bẩy.

"Thoải mái không?" Giọng nói người đàn ông vang lên trầm thấp.

Đường Đường ngã vào trong vòng tay anh, ngẩng đầu lên đòi hôn: "Ưʍ...em rất thích."

"Còn muốn nữa không?"

"Muốn..."

Bàn tay còn lại của cô vụng về cởi thắt lưng cho anh, nhưng nửa ngày cũng không biết lẫy mở thắt lưng ở đâu.

Dương Niệm Sâm đè tay cô lại, dùng một tay kéo thắt lưng, kéo khóa quần xuống, phóng thích cự vật to lớn màu đỏ tím ra.

Nó cương cứng dựng thẳng tắp, đằng đằng sát khí.

Hai mắt Đường Đường đỏ hoe, tay nhỏ không ngừng loát động lên xuống.

Cảm giác khi sờ vào côn ŧᏂịŧ thật ra rất tuyệt, nóng nóng, vừa mềm lại vừa cứng rắn, mặc dù nơi này không hề có xương vậy mà có thể dựng thẳng thành như vậy, thật đúng là bộ phận kỳ lạ nhất trên cơ thể của đàn ông.

Cô thở hổn hển, tò mò hỏi: "Vì sao phía dưới của đàn ông lại mọc ra một cây gậy?"

Dương Niệm Sâm yêu chết cái dáng vẻ này của cô, hồn nhiên và trong sáng, ngây ngô mà làm càn...

Giây phút này anh rất có kiên nhẫn, hôn môi cô, tách hai chân ngọc ra, đẩy côn ŧᏂịŧ vào trong tiểu huyệt mê hồn đã chuẩn bị sẵn vì anh.

"Tất cả những vấn đề thuộc về đàn ông đều có thể tìm được lời giải đáp trên cơ thể của phụ nữ."

Đường Đường càng ôm và hôn anh mạnh mẽ hơn, thân thể co rút khiến cô phải túm lấy cả đuôi tóc anh để ổn định.

Dương Niệm Sâm thở hồng hộc, hít vào thở ra, yết hầu lăn lộn.

Ra vào mạnh mẽ hơn trăm cái thì cô cuối cùng cũng tiết ra, từng giọt nước 'tí tách tí tách' rơi xuống nền gạch bóng loáng.

Ngay lập tức anh tiếp tục đẩy người lên, banh hai chân cô rộng ra, xoa nắn hạt trân châu đỏ tươi.

"Bảo bối, mở mắt ra nhìn xem ông xã liếʍ em thế nào."

Đường Đường vừa mở mắt ra đã thấy người đàn ông đang tách nơi riêng tư của mình ra.

Hang động khuất khỏi ánh mặt trời nay trần trụi bày ra dưới ánh đèn sáng chói.

Cô không chịu nổi kí©h thí©ɧ mà kêu lớn, đẩy đầu anh ra, Dương Niệm Sâm nhìn cô chằm chằm rồi vùi đầu xuống, đầu lưỡi cũng theo đó ngao du đi vào.

Đầu lưỡi mềm mại không xương vói vào bên trong cơ thể khiến hai mắt cô ướt đẫm.

Hai chân Đường Đường kẹp chặt lấy đầu của người đàn ông.

Dương Niệm Sâm vuốt ve chân cô, khẽ cười một tiếng.

Trên cầu thang là một cảnh tượng nồng nhiệt và say mê.

Bàn tay của Đường Đường đã sớm bị gỡ xuống, vòng lấy cổ anh, hai đùi mềm dẻo thon dài quặp lấy vòng eo của anh.

Hai người nằm trên thảm, mồ hôi nhễ nhại.

Cô vào lúc này còn chưa nhận ra được anh chồng của mình đã cho cô rất nhiều thứ, và khi cô nhận ra cũng là lúc mà anh sẽ thu hồi lại.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Các bạn hãy Vote sao 🌟 và để lại bình luận ở mỗi chương để ủng hộ mình nha~ Mỗi sao và cmt của các bạn đều là động lực rất lớn đối với mình ❤️