Chương 14

Vừa đặt chân vào quán thì tôi thấy vẫn ngồi giữa trung tâm quán, 3 thằng con trai và 3 đứa con gái.

Tôi và Hân bước vào lấy đồng phục để ra chạy quán.

_Anh chị dùng gì ạ? Tôi bước lại bàn hỏi.

_Anh Vẹo cho tụi em giống hôm qua đi. Nhỏ Trâm nhìn tôi cười hớn hở nói.

_Vẹo cái đầu gối. Tôi nói rồi bước vào trong quán lấy ra 6 cốc cafê, trà sữa, cafe đen cho 6 người.

_Quân ra chị hỏi nè? Chị Hương gọi tôi.

_Sao vậy chị? Tôi lại gần hỏi

_Đó là bé Linh em của anh Trường chủ quán này. Chị ấy chỉ về phía Linh

_Vâng em biết rồi? Tôi gật đầu

_Lúc nhỏ Linh có một gia đình hạnh phúc lắm. Có ba có mẹ nhưng vì một việc mà bé Linh trầm hẳn đi, nó ít nói, lạnh lùng. Người duy nhất làm Linh cười chỉ có anh Trường.

*Quá khứ 10 năm trước:

Vào một buổi chiều thu Hà Nội, dòng người xe cộ tấp nập đang nối tiếp nhau. Một cô bé năm tuổi cùng anh hai và ba mẹ đang đi chơi.

Cô bé nhí nhảnh ngây thơ có một nụ cười hồn nhiên trong sáng.

_Mẹ ơi, mua cho Linh cái kia đi. Cô bé ấy chỉ về phía mấy cái kẹo bông.

_Con muốn mua kẹo hả , đợi mẹ tí nhé. Mẹ của cô bé bước xuống đi từ từ nhìn trên xuống không thấy xe nào liền bước qua.

_Mẹ đi chậm quá con đi nhanh nè. Cô bé hồn nhiên chạy đi qua đường rồi ngoái lại nhìn mẹ mà không chú ý đến xung quanh.

_LINHHHH. Tiếng hét thất thanh của ba mẹ cô bé.

_Bịch. Cô bé quay lại và thấy một hình ảnh không có cái gì để diễn tả nổi. Ba đang ôm mẹ trong vòng tay, những giọt máu của hai người hòa quyện vào nhau.

Cô bé thất thần tiến lại ba mẹ mình rồi qùy xuống.

_Ba ơi, tỉnh dậy đi, đừng nằm thế mà?

_Mẹ ơi, bé Linh không đòi mua kẹo nữa đâu. Mẹ ngồi dậy đi chơi với con đi.

_Bé Linh hứa sẽ không đòi ăn kẹo bông nữa. Ba mẹ dậy nói chuyện với con đi. Con hứa sẽ ngoan mà…

Mọi người xung quanh thì rơi cả nước mắt khi thấy những lời đó của cô bé.

Anh trai cô cũng chạy tới ôm em mình.

Cô bé nhìn lên trời từng giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt ngây thơ đó rồi ngất đi….

Trở về hiện tại, tôi hai hàng nước mắt đã chực trào. Quay lại nhìn về phía Linh. Hóa ra mình vẫn tốt hơn nhiều người tôi tự nhủ và dặn lòng yêu thương ba mẹ nhiều hơn.

_Chị sao lại kể cho chuyện này cho em? Và tại sao lại là Linh. Tôi chùi đi những giọt nước mắt lăn trên má.

_Vì…mà thôi lúc nào chị kể sau. Và chị tin em sẽ làm cho Linh trở về với con người thật của mình được. Chị Hương mỉm cười nói.

_Vâng. Tôi băn khoăn lắm, rồi chào chị để đi tiếp khách.

Cả buổi hôm đó tôi không biết mình bị gì mà hơi ngơ ngơ. Có lúc Hân hỏi thì tôi cũng trả lời ậm ừ cho qua.

_Cậu bị gì mà như người mất hồn thế. Hân đập vai tôi nói

_Ờ không? Tớ bị gì đâu? Tôi nói

_Ừ.

Tôi thững thờ bước lại bàn trung tâm quán.

_Trâm ơi, ở đây ai biết đàn piano không? Tôi hỏi rồi lén quay qua nhìn Linh, một người con gái với khuôn mặt xinh nhưng trong cái vẻ lạnh băng ấy là một nỗi cơ đơn. Nghe thấy thế Linh quay lên ánh mắt nhìn tôi ngạc nhiên. Hai ánh mắt chạm nhau rồi lướt qua nhau như chưa có chuyện gì?

_À có Linh đấy, nhưng chắc lẽ không được đâu. Nhi nói

_Mà anh tên gì nhỉ. Trâm xen vào?

_Mình tên Quân nà. Tôi đáp.

_Ừ, mà thôi dẹp dẹp đi. Nhân viên mà ngồi nói chuyện với khách, tao nói quản lí đuổi việc giờ. Thằng hôm qua hát bài My Love nói. Giờ tôi mới biết vẻ đẹp thật sự của hắn đó. Đúng là không thể nhìn bề ngoài.

_Xin chào tất cả mọi người, hôm nay mình sẽ hát một bài tặng về một người bạn giờ chưa quen nhưng sau sẽ quen. Bài hát nói rằng “Chuyện gì không tốt đẹp trong quá khứ thì hãy xóa nó đi, hãy để anh chàng nào đó trong cuộc sống giúp cô gái đó” và bài rap xin được bắt đầu.

Tôi tìm bài Xóa Đi Quá Khứ- Kaisoul.

_” Delete quá khứ, copy hiện tại rồi ta past vào tương lai, hạnh phúc đôi lúc không màu hồng chắc gì cầu vồng sẽ không đến hãy quên tất cả những gì đã qua giờ đã có anh kề bên…” kết thúc bài rap, mọi người im lặng nhìn tôi. Tôi tự nhủ có lẽ mình rap chưa hay và bước xuống. Bỗng tiếng vỗ tay nổi lên, nhìn về phía chị Hương thấy chị cười và ra dấu number one.

_Anh Quân rap hay quá à. Trâm nói

_Hi.

_Hay cái đéo gì? Như vịt đực. Thằng trong nhóm đó nói

_Còn hơn ông, plè. Nhi thêm vào.

Quay sang Linh thì tôi vẫn thấy lạnh, không có cảm xúc gì mắt thì hướng xuống cái điện thoại.

Kết thúc buổi làm việc mệt mỏi, tôi chở Hân về nhà. Xong tôi cũng về, vừa phóng đi được một đoạn thì thấy có 6 thằng đang ngồi trên xe máy. Tôi vẫn phóng tiếp và mọi chuyện…. Sẽ được có trong chap sau.