Chương 53

Xoay trái, xoay phải cũng khó tập trung vào giấc ngủ. Tôi nhìn đồng hồ điện thoại cũng tầm 22h05 rồi.

- Alô.

- Mai tao ra đến nơi rồi đấy. Làm gì đó. Tôi nói chuyện với thằng Hòa.

- Đang ngồi xem phim. Về mấy ngày mà không gọi cho tao một cuộc. Thế dì với dượng ở nhà khỏe không....? Nó hỏi một tràng dài.

- Cũng bình thường. Khỏe cả, maà thôi, tao ngủ tí đã.

- Ok.

Tôi rất ít nói chuyện qua điện thoại hầu như là toàn nhắn tin không à. Tôi nói chuyện đa số dưới 1 phút là tắt . Thật đấy, tôi cũng chả biết vì sao nữa? Thói quen rồi...!

- Hiu hiu. Quân. Linh quay sang tôi nói.

- Sao thế?

- Nghe bài này hay nè. Nghe đi. Linh mỉm cười đưa cho tôi cái dây phone còn lại.

- Tớ chả hiểu cái mô tê gì cả, hic. Sau 5phút là hết bài thì tôi chả hiểu cái nội dung bài hát là gì vì bài Ling bật là nhạc Hàn, Kpop.

- Hì. Cậu không hiểu đâu, Khờ ạ. Linh híp mắt mỉm cười, nhẹ nhàng . Trong ánh mắt ấy tôi nhận thấy nhỏ đang hướng về mình. Không biết Uyên có biết không? khi tôi đang vội trốn cái nụ cười của Linh đi thì lại nhận được ánh mắt biết nói của Uyên.

- Hai cậu nói chuyện gì mà vui thế !

- Không? Tớ và Linh đang nghe nhạc thôi. Hì. Tôi nói.

- Ai hỏi cậu đâu chứ..! Đồ điên.

- Ớ...!

- Mà bài hát là gì ấy cho tớ nghe với Linh? Uyên quay qua nói.

- Bài hàn quốc gì ấy . Tớ nghe chả hiểu gì nhưng được cái beat hay. Tôi lại châm vào.

- Ôi. Ông cứ luyên thuyên. Không hỏi ông? Uyên trừng mắt nhìn, tôi cũng chả biết nhỏ bị sao nữa.

- Hihi. Quân im lặng để hai bọn tớ nói chuyện nhé. Linh nói, đôi tay nhẹ nhàng kéo tấm chăn ở phía bên trái kéo lên. Dường như nhỏ cảm thấy lạnh bởi không khí điều hòa trong xe.

- Rồi, rồi. Tùy hai cậu. Tôi quay qua rồi giả vờ nhắm mắt lại.

- Ôi. Quân biết giận nữa cơ đấy. Thương quá cơ. Uyên làm mặt cún con rồi lè lưỡi trêu. Lúc đó tôi hé mắt ra xem tí.

Thế là hai nhỏ nằm tâm sự còn tôi cảm nhận sự xóc dằn từ chiếc xe khi đi. Từng âm thanh ồn ào, từng cuộc điện thoại của người này người khác. Đi một vài tiếng thì xe khách dừng lại để ăn uống, vệ sinh....

- Linh, Uyên dậy xuống măm đi. Tôi nhẹ nhàng thức hai tiểu thư dậy.

- Ời...oáp. Mệt quá. Uyên lắc lắc đầu đeo túi xách đi xuống. Tiếp theo là tất cả xuống luôn.

Điểm dừng chân là một nhà hàng lớn rộng. Nó không sang trọng nhưng cũng vừa đủ để đón khách tới khách đi.

- Tớ đi vệ sinh chút. Tôi nói.

- Ok. Tí gặp.

10phút sau, chúng tôi chọn cho mình một bàn. Thực đơn là 30k 40k 50k...!

Tôi chọn cơm trứng, Uyên thì Phở gà. Linh thì Phở Bò...!

- Sao ăn cơm thế? Uyên ngây thơ hỏi.

- Tớ không biết ăn thịt.

- Cậu biết ăn thịt gà mà.

- Tớ ăn cơm cho chắc bụng. Hì.

- Đồ ngốc.

3 suất được mang ra, mời hai nhỏ rồi bắt đầu khai chiến với thức ăn.

Đang ăn thì :

- Tớ không ăn cái này đâu. Cậu ăn giùm đi. Đố cậu không ăn hết đấy. Đấm cho chết luôn. Uyên gắp vào trong đĩa tôi miếng thịt gà chả mà nhỏ chưa đυ.ng. Tôi biết Uyên có ý tốt chứ. Nhìn thế thôi, chứ nhỏ tình cảm lắm. Hay Quậy nhưng chỉ có Hay quậy với tôi. Uyên biết quan tâm người khác, Uyên rất cá tính, Uyên và Uyên......... (Tớ nhớ cậu..! Cô bé siêu quậy ^^)

- Ơ. Sao lại đưa cho tớ. Cậu ăn đi. Hâm này. Tôi ngạc nhiên đáp.

- Hì. Cậu muốn tớ nói với Linh, cậu... Uyên ngồi xích lại gần tôi khẽ thì thào vào tai.

- Cậu phải ăn hết. Chỗ nào mỡ có thể bỏ qua.

- Hức. Rồi rồi. Tớ cảm ơn.

- Hihi. Quân được Uyên chăm sóc chu đáo quá ha. Linh nãy giờ mới lên tiếng.

- Đương nhiên rồi. Tớ sẽ tẩm bổ tên này thành heo mập. Giờ thì như khúc củi ý. Uyên nhìn tôi lắc đầu nói.

- Thôi. Tớ xin. Ăn nhanh rồi mà lên xe nào.

Bữa cơm chấm dứa bởi tiếng còi xe thúc giục.ơm chấm dứa bởi tiếng còi xe thúc giục. Chúng tôi lại trở lại trên xe. Uyên, Linh lướt điện thoại. Tôi thì chơi Rắn săn mồi. Mỗi người mỗi việc...!

Một hành trình mới lại bắt đầu rồi...

Tạm biệt Nghệ An...!