Chương 56: Ngoại Truyện - Happy Day East

Từng cơn gió khẽ thổi nhẹ mang tất cả hương vị của mùa đông khiến tôi cảm thấy lạnh hơn. Nằm co mình trong chiếc chăn bông tôi cuộn tròn và không để hở một tí nào..? Đang hưởng thụ sự ấm áp chưa được bao lâu thì cái điện thoại ở trên bàn reo lớn.

- A...alô. Tôi nheo mắt nói.

- Giờ mà chưa dậy hả? Chuẩn bị rồi tớ qua. Chưa chịu dậy thì liệu hồn đó. Giọng Uyên như muốn hét lên trong điện thoại. Mới sáng ra chưa được khoan khoái bao lâu thì lại phải dậy rồi.

Nhảy xuống giường tôi vào phòng vscn cho tỉnh táo rồi mặc quần áo tươm tất để chuẩn bị cho một ngày đi chơi cùng Uyên.

Sau tầm 06h05 phút, nhỏ đã đứng trước mặt tôi với một cái áo khoác dạ màu hồng ở bên dưới có nhiều nếp nhăn uốn tạo nên một sự cuốn hút của người mặc khi người khác nhìn vào. Mái tóc được rẽ sang một bên còn phía sau thì được uốn nhẹ. Nhỏ đeo một chiếc túi xách màu đỏ chiếc tai phone bằng vải màu xanh, quần jean đen bó và một chút trang điểm nhẹ khiến tôi khá ngơ ngẩn trước vẻ đẹp vốn có của Uyên.

- Hì. Nhìn gì mà không chớp mắt thế? Đơ luôn rồi hả. Lời nói được thốt ra từ chiếc miệng xinh xắn ấy kéo tôi thoát khỏi sự mộng mị của nhỏ.

- Không, nhìn đâu. Tớ nhìn...tớ không nhìn cậu mà. Tôi vội chữa thẹn bằng những câu từ ấp úng.

- Xí. Thế cậu nhìn cái gì mà không chớp mắt thế. Uyên đưa mặt sát lại gần tôi rồi nói.

- Tớ nhìn con cún bông kia thôi mà...á á đau... Tha cho tớ...không dám nữa...nữa đâu. Không để tôi nói hết câu Uyên đã trừng trị tôi bằng những cú nhéo chết người.

- Hôm nay bản tiểu thư vui tính nên tha cho ngươi đấy.

- Vâng, tại hạ biết rồi.

Thế đấy, không biết các bạn ra làm sao chứ tôi quá khù khờ trước người con gái tôi yêu. Hức T- T.

Đường phố Hà Nội tấp nập mà giờ ít người đi đường quá. Trời lạnh như thế này mà. Tôi chở tiểu thư mà hai tay dù có đeo tất nhưng cũng không thể chống chọi được cái lạnh chết người này.

- Lạnh lắm hả Quân? Uyên đưa người lên phía trước rồi hỏi tôi.

- Cũng, cũng bình thường à. Tôi nói giọng run run.

- Qua bên cửa hàng kia đi. Nhỏ chỉ cái cửa hàng bán quần áo bên đường.

- Gì thế?

- Cứ qua đi lèo nhèo hoài !

Bước vào thì Uyên chọn một cái mũ len màu hồng và cái để giữ ấm cho tai màu xanh cho tôi.

Cái tai phone thì Ok, nhưng cái mũ len màu hồng thì hơi kì. Nhưng dù sao cũng là tấm lòng của Uyên mà. Chối sao được, đúng không?

- Cậu lo cho bản thân đi Quân. Không có tớ thì cậu để mặc thế hả? Uyên lừ mắt, tôi biết những lúc thế này là nhỏ nói thật lòng chứ không như những lúc giỡn.

- Xin lỗi mà, có như thế để tớ mới biết bạn gái của tớ Dễ Thương Và Quan Tâm tớ quá chừng chứ. Lúc đó chắc tôi bị ma nhập thì phải khiến cho cô nàng trước mặt tôi khẽ ngập ngừng và đỏ mặt rồi.

Địa điểm chúng tôi tới đầu tiên là một quán càfê ở ngã tư đường Lê Lợi. Giống như mọi ngày mọi lúc mọi ánh nhìn đều hướng về cô bạn gái bên cạnh tôi. Uyên khá thu hút nhiều anh chàng trong quán.

Tôi và nhỏ chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. Từng tia nắng sớm khẽ làm tan chảy cái lạnh trong mỗi chúng tôi. Gọi hai li càfê nâu sữa.

Tôi lại bị thu hút vào cái vẻ mặt của cô nàng trước mắt. Tôi cứ chống cằm nhìn còn Uyên thì khẽ bẽn lẽn không giống Uyên thường ngày tí nào !

- Cậu biết cậu rất giống một người không Uyên? Tôi nhìn vào mắt nhỏ hỏi.

- Ai cơ. Khá bất ngờ với câu hỏi của tôi nhỏ trả lời một cách nhanh chóng.

- Giống với con dâu của mẹ tớ và vợ tương lai của tớ sau này, hìhì.

- Cậu..hôm nay cậu... Uyên khẽ bối rối hai tay lại đan vào nhau rồi.

Nhẹ nhàng cầm lấy tay của Uyên tôi nắm chặt thật chặt rồi nhìn trong mắt nhỏ thật lâu và nói : "Tớ k..."

- Càfê của anh chị đây. Tiếng của bạn nhân viên phục vụ khẽ chấm dứt cuộc đối thoại của chúng tôi.

Uyên ngại ngùng khẽ rút tay lại rồi nhẹ nhàng cầm ly càfê lên rồi nhấp nhẹ.

- Hì. Tôi mỉm cười rồi khẽ nhấp một tí càfê. Mùi hương và vị của càfê thật thơm và béo nó đưa chúng ta tới sự tỉnh tảo và nhiều thư nữa.

- Cười gì chứ?

- Tại sao cậu lại Tán tớ ý? Tôi hỏi

- Không biết mà. Uyên lắc đầu nguầy nguậy, hình ảnh trẻ con của cậu tôi lại nhớ từ khi chúng ta gặp mặt lần đầu ấy.

- Mắt ông không có hay bị mù mà không chú ý vậy...

- Chảy máu rồi đấy, tôi không biết đâu...

- Lần sau đừng mong tôi trông thấy ông một lần nào nữa...

- Hứ...!