Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo

Chương 60: *Nắng & Mưa* (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong cuộc sống, chắc hẳn ai cũng đã từng Quyết Định một việc phải chọn giữa một hoặc hai. Tôi cũng vậy, tôi đã chọn và tôi chắc chắn rằng mình đã làm đúng, vì đó không phải là tôi nhắm mắt chọn bừa mà là Cảm Nhận Từ Hơi Thở Trái Tim...

Sáng hôm nay, tôi đến trường như mọi ngày. Vẫn phải chở cái của nợ sau lưng, dường như nhỏ lúc nào cũng hát vu vơ thì phải dù đôi lúc nhỏ không thuộc lời. Hìhì.

- Quân!Uyên nhẹ kéo phần áo dưới hông tôi.

- Gì thế?

- Tí nữa đi theo dõi cá... Uyên chưa nói hết câu đã bị tôi cắt ngang.

- Đi bắt học sinh đi chậm ý hả? Tớ không đi đâu, nhất quyết không đi. Tôi lắc đầu và đáp.

- Tí nữa đi theo dõi 15 phút đầu giờ với tớ lớp 10B2. Không đi thì ăn cái này nhé. Uyên thò tay vào trong áo phần bụng tôi và nhéo.

- Á úiiii. Tay lái loạng choạng tôi phát hoảng và xoa ngay chỗ vừa bị nhéo và hét lên :

"CẬU ĐÁNH ĐƯỢC RỒI. CẬU NHÉO CÓ BÌNH THƯỜNG ĐÂU UYÊN..."

- Thế có chịu đi không đây!Nào ngờ Uyên tỉnh bơ đáp lại.

- Hờhờ. Tớ đi, đi mà. Tôi nhăn mặt lắc đầu với cái tính cách phong kiến địa chủ của nhỏ.

- Hì. Em là con gái hì. Em là con gái la lá la là la...

Một lúc sau, 15phút đầu giờ ở bên ngoài cửa sổ lớp 10B2 có một nam một nữ đang hướng nhìn trong lớp đó. Và cũng không ít ánh mắt nhìn lại chúng tôi, à mà không chắc chỉ mình Uyên thôi.

- Mấy bạn hoạt động lớp 15phút đầu giờ đi. Uyên nói vọng vào.

- Đợi mình xíu. Lớp trưởng nói.

Mấy giây sau, có một bạn nam lên ghi một số bài tập và gọi những bạn trong lớp lên giải.

- Cậu nhìn gì thế Quân? Uyên khẽ giật áo tôi nói.

- Đâu? Tớ nhìn ai đâu !

- Liệu hồn nhé. Uyên nhẹ nắm tai tôi đung đưa.

- Hìhì. Một cô bạn trong lớp cười.

- Bạn lớp trưởng nhờ mình đem tờ giấy này cho bạn. Một bạn nữ trong lớp ngồi gần cửa sổ đưa cho tôi.

Cầm tờ giấy đó trên tay chưa kịp mở ra thì bị Uyên dành mất và đặt cái quyển sổ trên tay Uyên cho tôi.

- Cái gì đây Quân, cậu nói không nhìn gì cơ mà? Khuôn mặt Uyên từ trắng sang đỏ rất nhanh chóng. Tôi giật tớ giấy và đọc :

"Cho tớ làm quen nhé, bạn gì đó ơi..."

- Không phải đâu, tớ không biết gì đâu ý. Tôi nói.

Kết thúc buổi 15phút đầu giờ tôi và Uyên lại trở về lớp và những hành động của tôi và Uyên lúc nãy giờ được thu vào tầm mắt của một người.

Cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý muốn của mình. Đôi lúc đường đời rất khó đi. Đôi lúc tình cảm cũng như vậy khó khăn, hiểu nhầm, cay đắng đó mới là gia vị của tình yêu.

Tiết ra chơi thứ 3, tôi đang tính đi theo nhóm thằng Hòa xuống căn tin thì có một bàn tay níu lại. Đó là Linh. Hôm nay trông nhỏ rất khác ít nói, đôi mắt không tinh nghịch như hằng ngày.

- Sao vậy Linh? Tôi hỏi nhẹ.

- Tớ có chuyện muốn nói, cậu đi đây với tớ một chút chứ. Linh khẽ đáp, đôi mắt khẽ hướng về một nơi nào đó.

Tôi nhẹ nhàng bước theo chân Linh, từng bước đi kéo theo một không gian tĩnh lặng đến khó tưởng. Cuối cùng cũng đến nơi cần đến. Cái sân thượng của trường chúng tôi, tôi chưa bao giờ đặt chân tới đây.

Nhìn phía cô gái đứng trước gió, tóc nhẹ bay xõa ra. Tôi lại nhớ đến lúc ở sân thượng ở nhà thằng Hòa.

- Mọi chuyện diễn ra nhanh quá Quân ha. Mới đó mà mấy tháng qua rồi. Linh nhẹ nhàng vuốt tóc rồi nói.

- Cuộc sống của tớ vỗn dĩ chỉ có một màu đen thôi. Nhưng cũng có người đem cho tớ một chút hi vọng, một chút ánh sáng.

-...

- Lúc nhỏ tớ rất được ba mẹ nuông chiều, thích gì được nấy. Nhưng lớn lên tớ chả có gì cả?

-...

- Khi gặp cậu đứng hát ở trên sân khấu nhìn cái vẻ mặt ngố, da ngăm đen với kiểu ăn mặc của cậu tớ mới để ý ở trong cậu có một chút gì đó.

-...

- Cậu nhớ không, lúc trước ở nơi sân thượng này, có một thằng con trai cũng nhìn lén tớ từ đằng sau. Cậu nhớ những câu nói khi tớ và cậu ở trên cầu thang đi xuống không?

Khung cảnh mấy tháng trước được tái diễn lại.

"- Đáng lẽ ra cậu không nên đến Hà Nội...Cậu có biết : Nếu một cô gái đã đặt hết niềm tin của mình vào một thằng con trai. Nhưng người đó không biết lại quan tâm đến cô gái khác thì sẽ ra sao không?

- Nếu thế thì thằng đó quá ngu rồi. Mà cậu đang nói đến đứa bạn thân cậu à. Để lúc nào tớ khỏi hẳn tớ gặp thằng đó tớ cho một trận.

- Thế cậu nên tự đánh vào cậu trước đi. Linh nhếch miệng nói.

- Sao tớ lại tự đánh tớ chứ.

- Vì người c..."

Từng câu nói ngày hôm đó hiện lên trong suy nghĩ của tôi.Và rồi bây giờ tôi đã hiểu nhưng tại sao Linh lại nói về chuyện này?
« Chương TrướcChương Tiếp »