Chương 44: Anh Sẽ Nuôi Hai Người 1

Hai người ở cạnh nhau, trong bếp nóng bức, tuy mặc không nhiều, nhưng đều bị ngọn lửa này hun khói hết cả thảy, bầu không khí có phần thay đổi vì ngọn lửa.

m thanh của nhịp tim có thể được nghe thấy trong tai họ.

Nguyễn Niệm Niệm nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia, thì liền nuốt nước bọt.

Củi khô cháy trong bếp liền phát ra tiếng tanh tách.

m thanh tuy không lớn nhưng lại có chút chấn động trong tai hai người.

Nguyễn Niệm Niên nhanh chóng đứng dậy.

Giang Nhiên cũng buông cô ra, mà ngồi xổm xuống mà đốt lửa.

Nguyễn Niệm Niệm cũng ngồi xổm bên cạnh anh, cô đang muốn nói gì đó: “Em muốn làm một cái thùng gỗ lớn để tắm rửa, trong thôn có thợ mộc nào làm được không?”

"Ngày mai anh làm."

Trong bếp lại im lặng cho đến khi nước sôi, cô vào phòng tắm rửa, sau đó cô định thần lại để thay quần áo, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng nước ở bên ngoài.

Tối nay sẽ ngủ thế nào?

Cô còn chưa kịp hiểu ra thì tiếng ngón tay siết chặt trên cửa gỗ vang lên ầm ĩ, khiến cô, một người có rất nhiều kiến thức lý thuyết và ít kinh nghiệm thực tế, trong lòng cảm thấy căng thẳng——

“Tắm xong chưa, anh lấy khăn tắm.”



Nguyễn Niệm Niệm vội vàng nói: “Được rồi, chờ một chút.”

Nói xong, cô nhanh chóng sửa sang lại quần áo rồi đi ra mở cửa.

Toàn thân người đàn ông bao phủ bởi hơi ẩm, vừa bước vào cửa đã cảm thấy đặc biệt áp bách.

Anh bước vào cầm khăn tắm lên lau tóc.

Sau đó nhìn thấy nước trên mặt đất, còn có quần áo bên cạnh.

Nguyễn Niệm Niệm có chút cuống quýt đi tới chỗ quần áo mình thay ra, nhắm mắt lại, sao cô lại quên mất chuyện này?

May mà ánh mắt của Giang Nhiên cũng không dừng lại lâu ở trên mặt đất.

Anh xoay người thu dọn chỗ nước tắm của cô.

Nguyễn Niệm Niệm đã thu dọn quần áo bẩn, đầu tiên ngâm nước, chuẩn bị ngày mai sẽ giặt.

Đêm nay, có chuyện quan trọng hơn.

Nguyễn Niệm Niệm nghĩ vậy còn có chút hưng phấn.

Cô đang đợi trong nhà.



Mấy phút rồi, vẫn chưa thấy Giang Nhiên đi vào, trong lòng cô có chút sốt ruột, đây chính là đêm tân hôn mà.

Giang Nhiên không vội sao?

Nguyễn Niệm Niệm mở cửa đang chuẩn bị đi ra ngoài.

Vừa mở cửa lập tức đυ.ng phải một người đàn ông đang định bước vào, sống lưng cứng ngắc, l*иg ngực cứng rắn, toàn thân tỏa ra hơi thở xâm lược.

Nguyễn Niệm Niên đau đớn kêu “a” một tiếng.

Giang Nhiên nháy mắt hoảng hốt: “Em không sao chứ?”

Anh cúi đầu nhìn, ánh trăng treo trên bầu trời, trong phòng có một ngọn đèn dầu nhỏ, không sáng chút nào, anh chỉ mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo của cô.

Giang Nhiên ghé sát lại, vừa định nhìn kỹ.

Nguyễn Niệm Niệm đột nhiên kiễng chân lên, vòng tay qua cổ anh—

Đột nhiên.

Đầu óc Giang Nhiên trống rỗng.

Kinh nghiệm của Nguyễn Niệm Niệm chỉ giới hạn trong đêm cô xuyên đến đó, nhưng kiếp trước cô đã đọc truyện tranh rất nhiều, mặc dù không thành thạo nhưng vẫn tốt hơn Giang Nhiên đang choáng váng rất nhiều...

Nhưng rất nhanh, người đàn ông đã đảo khách thành chủ.