Chương 11: Bán Lương Thực

Lâm Vi nghĩ đến, mình bán chút lương thực, đổi ít tiền, làm giỏi thì đổi được chút phiếu.

Niên đại này, bạn muốn đi ra ngoài mua đồ, ngoại trừ tiền, còn cần phiếu. Có tiền không có phiếu cũng không được, chỉ có thể đi chợ đen mua. Thế nhưng giá cả của chợ đen so sánh với bên ngoài thì cao hơn không ít.

Lâm Vi nhẹ gật đầu, cám ơn bác gái Ngô.

Trước khi đi, bác gái Ngô lôi kéo tay Lâm Vi, nhỏ giọng dặn dò một câu, "Con gái, con đi qua chợ đen phải cẩn thận một chút, đừng để bị bắt.

Còn có, đi chợ đen, cố gắng tìm những người mặc quần áo tốt một chút mà giao dịch.

Trên chợ đen có người bị đói không còn cách nào khác chạy tới đó canh me, nếu như biết con có lương thực, không chỉ không đưa tiền cho con, còn có thể cướp đồ của con.

Bây giờ thế đạo này rất loạn, con lại là con gái, càng phải chú ý một chút."

Lâm Vi đáp, "Bác gái, con đã nhớ kỹ lời bác rồi, cám ơn bác đã dặn dò con."

Bác gái Ngô từ ái cười một tiếng, "Con gái, đừng khách khí, con là người tốt, bác gái cũng hi vọng con sống tốt."

Cáo biệt bác gái Ngô, Lâm Vi cứ dựa theo địa chỉ mà bác gái Ngô nói để đi tìm.

Rất nhanh đã đến chợ đen.

Trước khi đi đến chợ đen, vì cân nhắc đến vấn đề an toàn, Lâm Vi cải trang bản thân, trên mặt xoa một lớp bụi, nhìn không ra diện mạo vốn có của mình.



Bằng không gương mặt của nguyên chủ xinh đẹp như vậy, rất dễ bị người để ý.

Thu thập một phen, Lâm Vi đi chợ đen bắt đầu tìm kiếm mục tiêu giao dịch.

Trên chợ đen có không ít người, tất cả mọi người đều rất cẩn thận, cho dù làm giao dịch cũng đều nói nhỏ, thương lượng xong lại đi tìm một chỗ kín đáo lấy hàng.

Lâm Vi nhìn thoáng qua bốn phía, trên chợ đen đúng là như lời bác gái Ngô nói, có người đói bị ép đến đường cùng, tới chợ đen làm côn đồ.

Những người này thoạt nhìn vẫn rất rõ ràng, sắc mặt vàng như nến vì đói, ánh mắt lau láu như sói.

Nhìn thấy những người này, trong lòng Lâm Vi ít nhiều vẫn có chút đồng tình.

Chí ít ở niên đại đó của cô, cuộc sống của dân chúng cho dù có chênh lệch thì trong nhà vẫn có thể ăn no bụng.

Thế nhưng ở niên đại này thì khác, lương thực thiếu, rất nhiều người thật không có cơm ăn dẫn đến chết đói.

Lâm Vi may mắn, mình ngay từ đầu đã sinh ra ở thế kỷ hai mươi mốt, từ nhỏ chưa từng chịu đói.

Nhưng mà bây giờ khó khăn cũng chỉ là tạm thời, xã hội sẽ phát triển càng ngày càng tốt.

"Con gái, con có lương thực sao? Là bán lương thực ra sao?" Sau lưng Lâm Vi đột nhiên có một người xông tới làm Lâm Vi giật mình kêu lên.



Lâm Vi cấp tốc liếc qua người này, gặp người này vừa nhìn chính là dáng vẻ cực kỳ đói bụng.

Nghĩ đến lời căn dặn của bác gái Ngô, nếu như mình nói có lương thực, khẳng định sẽ bị cướp đi.

Thế là Lâm Vi trả lời một câu, "Chú, cháu không có lương thực, cháu tới mua lương thực.

Trong nhà thực sự không có lương thực vào nồi, cháu và con đều đã đói mấy ngày rồi."

Thấy Lâm Vi nói như vậy, trên mặt người đàn ông lộ ra một tia thất vọng, không trả lời Lâm Vi mà trực tiếp bỏ đi.

Lâm Vi thở dài một hơi, tiếp tục đi vào bên trong chợ đen.

Rất nhanh, Lâm Vi thấy được một người ăn mặc tương đối thỏa đáng, anh ta mặc đồ công nhân, nhìn có vẻ cũng không thiếu tiền.

Người này sắc mặt cũng không tệ lắm, dáng vẻ không giống như là thường xuyên chịu đói.

Thế là Lâm Vi liền đi về phía người này, đến trước mặt anh ta, thấp giọng hỏi một câu, "Anh trai, anh cần lương thực sao?"

Người đàn ông nghe Lâm Vi nói vậy, mặt lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng.

Mặc dù vui mừng nhưng người đàn ông vẫn thấp giọng hỏi, "Em gái, em... em có lương thực?"

Lâm Vi nhẹ gật đầu, "Ừm, anh trai, em có lương thực, còn là lương thực tinh."