Chương 15: Mua Đồ Ở Cung Tiêu Xã

Thấy Lâm Vi nói như vậy, bác gái Lưu cũng không có miễn cưỡng.

Lâm Vi rời khỏi chỗ Lưu Vệ Đông liền không đến chợ đen làm giao dịch nữa.

Lần này, tiền mình kiếm được cũng đã đủ rồi.

Chợ đen ra vào quá tấp nập, khó tránh khỏi bị người để mắt, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Từ chỗ bác gái Ngô kiếm được ba mươi hai đồng, chỗ Lưu Vệ Đông lương thực kiếm được ba mươi chín, thịt mười hai, trứng gà sáu đồng cho nên tổng cộng kiếm được tám mươi chín đồng.

Tám mươi chín đồng, ở niên đại này, đối với nông dân mà nói cũng coi là một khoản tiền lớn.

Cầm tiền, Lâm Vi chuẩn bị đi mua đồ vật.

Lâm Vi đi cung tiêu xã trước, chuẩn bị mua một chút đồ dùng hàng ngày.

Mặc dù hệ thống thương thành cũng có thể mua sắm, nhưng là Lâm Vi chê giá cả trong hệ thống không có lời.

Dù sao số dư còn lại của mình chỉ có như vậy, có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu.

Còn nữa, đồ vật trong đồng Thương Thành cũng không phù hợp với niên đại này, không bằng tới cung tiêu xã mua.

Lâm Vi đi vào cung tiêu xã, bên trong người bán hàng giương mắt nhìn cô, không có nửa phần nhiệt tình khách khí, thái độ rất là lãnh đạm.



Nhưng mà Lâm Vi cũng không so đo, đi đến trước quầy, nói với người bán hàng, "Chào đồng chí, làm phiền anh lấy cho tôi một khối xà bông thơm, một cái phích nước nóng, hai cái vại tráng men, hai cái chậu và bốn cái chén nhỏ, bốn cái đĩa, một bát đựng canh lớn."

Người bán hàng nghe Lâm Vi nói xong, liền theo thứ tự mà đem ra, sau đó nói, "Tổng cộng là năm đồng, cộng thêm hai đồng phiếu công nghiệp."

Lâm Vi cảm khái, nhiều đồ như vậy mà chỉ mất năm đồng, giá hàng của niên đại này rẻ thật ha.

Mua đồ xong, Lâm Vi tìm một nơi hẻo lánh cất đồ vào bên trong không gian, như vậy thuận tiện mang về hơn.

Ra khỏi cung tiêu xã, Lâm Vi muốn mua cho bọn nhỏ một chút quần áo và giày chống lạnh.

Cô vốn muốn mua đồ mới, thế nhưng mua bộ đồ mới giày mới không chỉ gây chú ý không nói, quan trọng nhất chính là giá cả quá mắc.

Hiện tại tiền ở trong tay cô không phải quá nhiều, phiếu vải có hạn, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

Lâm Vi đi tới trên thị trường đồ cũ, chỗ này đều là đồ secondhand.

Đồ vật tương đối mới, giá cả rẻ hơn rất nhiều, mà lại không cần phiếu.

Lâm Vi đến nơi mua quần áo và giày nhìn một chút, tìm một số bộ quần áo dày mới năm, sáu phần , dựa theo dáng người của con mình mà mua mỗi người hai bộ, mình cũng mua hai bộ.

Mua cho mỗi người một đôi giày bông vải, có quần áo dày và giày vải, mùa đông sẽ không còn lạnh nữa.

Nghĩ đến cái chăn đêm qua đắp thật sự quá mỏng, Lâm Vi lại chọn hai cái chăn bông vừa dày vừa lớn.

Cộng cả lại tốn mười ba đồng.



Lâm Vi lại nhức nhối một trận, trong tay không có tiền, không có cảm giác an toàn.

Mình phải tìm cách để số dư trong hệ thống thương thành nhiều lên, như vậy mới mua được lương thực tới niên đại này đổi tiền.

Thế nhưng thập niên sáu mươi có thể có đồ vật gì bán đây?

Lâm Vi đang nghĩ ngợi, nghĩ đến cái vòng tay bạch ngọc kia của bác gái Ngô liền đem vòng ngọc treo lên hệ thống.

Lâm Vi không nghĩ tới, cái vòng mình vừa mới treo lên với giá năm ngàn đồng liền được mua trong nháy mắt.

Nhìn thấy thông báo số dư còn lại được cộng thêm năm ngàn đồng, Lâm Vi vừa vừa vui mừng vừa đau xót.

Bán được trong nháy mắt chứng tỏ cái giá cô đưa ra quá thấp, tất cả mọi người đều tranh nhau mua.

Nếu như giá cả đưa ra cao hơn một chút, cũng có thể bán được, kiếm nhiều tiền hơn.

Rất nhanh, Lâm Vi đã điều chỉnh tốt tâm tình.

Có thể kiếm được năm ngàn đồng, cô đã rất thỏa mãn rồi.

Dù sao mình cũng chỉ bỏ ra ba mươi cân gạo đổi lấy.

Số dư còn lại có thêm năm ngàn, đủ để cô mua không ít thứ.