Chương 23: Ăn Sủi Cảo

Buổi trưa ăn mì trứng gà, hương vị không tệ.

Buổi tối Lâm Vi cũng không muốn húp cháo.

Nguyên chủ cứ luôn phải ăn mấy thứ loãng toẹt kia nên cơ thể từ lâu đã bài xích thức ăn lỏng rồi.

Không ăn đồ khô căn bản không no nổi.

Nhưng ở thời đại này, đại đa số mọi người đều ăn thức ăn lỏng, rất hiếm người có thể ăn đồ khô.

Mọi người ngay cả cơm đều ăn không đủ no, có thể lấp đầy cái bụng đã xem như không tồi, có ai mơ tưởng xa vời được ăn ngon?

Lúc Lâm Vi từ nhà Lưu Xuân Hoa trở về, trong tay nhiều thêm một cây cải thảo.

Lâm Vi vốn cũng không muốn lấy, chỉ là bị Lưu Xuân Hoa mạnh mẽ dúi vào tay nên cũng đành nhận.

Ngẫm nghĩ một lát, Lâm Vi nhớ ra mình biết gói sủi cảo nhân cải thảo thịt bằm.

Sủi cảo ăn ngon, mùi hương lại không nồng, lúc nấu cũng không sợ bị người ta ngửi thấy mùi thơm.

Hiện tại ở đội sản xuất, người người nhà nhà đều khó khăn, nếu để người khác biết nhà mình có thịt ăn thì không biết sẽ đem lại bao nhiêu phiền phức đâu.



Lâm Vi chỉ muốn mang theo ba đứa trẻ an ổn sống qua ngày, không muốn chọc cho người khác đố kỵ.

Lâm Vi nghĩ như vậy, buổi chiều nghỉ ngơi một chốc rồi bắt đầu trộn bột, gói sủi cảo.

"Mẹ ơi, mẹ lại đang làm món gì ngon cho bọn con ăn ạ?" Tam Bảo thò khuôn mặt nhỏ nhắn lại đây, bộ dạng vừa tò mò lại vừa thèm ăn.

Lâm Vi cười nói, "Mẹ gói sủi cảo cho mấy đứa ăn đấy!"

Tam Bảo nghe xong, vui mừng nói, "Mẹ, hôm nay nhà mình được ăn sủi cảo ạ?"

"Đúng vậy, con có thích ăn sủi cảo không?"

Tam Bảo không cần suy nghĩ liền gật đầu nói, "Thích, đương nhiên thích rồi nha, con còn có thể không thích sao? Mẹ ơi, sủi cảo chính là thứ tốt đấy, ở đội sản xuất của chúng ta, rất nhiều người đều không có mà ăn đâu. Hồi trước Vương Nhị Cẩu còn tìm đến chỗ con để khoe sủi cảo ăn ngon thế nào cơ. Con rất hâm mộ nó, nhưng mà nhà mình lúc ấy cháo ngô còn không đủ ăn chứ nói gì đến ăn sủi cảo."

Tam Bảo nói chính là lời thật lòng, sủi cảo phải dùng bột mì để làm. Bột mì lại là lương thực tinh, đội sản xuất có được mấy nhà nỡ lấy ra ăn đâu.

Trước kia ba đứa chỉ có thể hâm mộ nhà người khác, nhưng từ hôm nay trở đi, có cô ở đây, tất nhiên sẽ không để bọn trẻ sống tiếp những ngày tháng trước kia.

"Con thích ăn là tốt rồi, về sau chúng ta không cần hâm mộ người khác, con muốn ăn thì nói một tiếng với mẹ, mẹ làm cho con ăn!"



Tam Bảo mừng rỡ đồng ý, cảm thấy hiện tại quá là hạnh phúc.

Lâm Vi trộn xong bột thì chuyển sang làm nhân.

Cải thảo đã cắt hạt lựu, Lâm Vi lấy ra nửa cân thịt, băm thật nhuyễn, rồi trộn đều cùng cải thảo đã cắt.

Trong nhà chẳng có gia vị gì, Lâm Vi đành phải vào hệ thống thương thành mua một túi muối, một túi nước cốt gà.

Cũng may giá gia vị cũng không đắt, cộng tất cả lại mới có mấy đồng tiền.

Làm sủi cảo còn cần gậy cán bột, Lâm Vi lại mua một cái gậy cán bột, chỉ tốn hai đồng tiền, giá này Lâm Vi vẫn chấp nhận được.

"Mẹ ơi, nhân sủi cảo nhà mình còn có cả thịt cơ ạ?" Nhị Bảo trợn tròn đôi mắt, khϊếp sợ đến mức con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài.

Hôm qua mới vừa ăn cháo thịt nạc, hôm nay đã ăn bánh bao thịt và trứng gà rồi, thế mà sủi cảo cho bữa tối cũng gói nhân có thịt.

Thật ra thì chỉ cần được ăn sủi cảo, dù là nhân chay bọn nó cũng quá đỗi sung sướиɠ rồi, không nghĩ đến còn có thể ăn được sủi cảo nhân thịt.

Thịt quý giá biết bao nhiêu cơ chứ? Ở đội sản xuất, cả năm trời mới ăn được một miếng thịt, đấy là lúc cuối năm gϊếŧ heo mới có, bình thường muốn ăn là tuyệt đối không thể nào.

"Mẹ ơi, sủi cảo có nhân thịt, vậy thì phải ngon biết chừng nào? Đây cũng là thịt mà thần tiên trên trời ban xuống cho chúng ta ạ?" Đại Bảo vừa nói vừa nhìn chằm chằm nhân sủi cảo Lâm Vi đã nêm nếm xong, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.