Chương 25: Đêm Khuya Có Người Đến

"Mẹ, sủi cảo mẹ làm ngon quá đi à!" Tam Bảo vừa ăn vừa cất lời khen.

Lâm Vi cảm thấy hai ngày nay mình nhận được quá nhiều lời khen từ ba đứa bé này.

Thôi quên đi, bọn chúng muốn khen cứ để chúng khen đi, đợi sau này được ăn nhiều đồ ngon, quen rồi là ổn thôi.

"Sủi cảo có nhân thịt cơ mà, nhất định là ăn ngon rồi." Nhị Bảo bĩu môi nói.

"Đấy cũng là do tay nghề của mẹ tốt, nếu là sủi cảo người khác làm, dù có cho thịt vào cũng không thể ngon bằng được." Tam Bảo nói.

Sau khi mẻ thứ hai chín, Lâm Vi nếm thử sủi cảo hôm nay mình gói, cảm giác vị cũng bình thường, không được ngon như bọn trẻ nói.

Có thể là kiếp trước cô đã ăn sủi cảo do đầu bếp chuyên nghiệp làm, tự thấy tay nghề của mình không so nổi với các đầu bếp kia, hương vị sủi cảo làm ra cũng chỉ cỡ thường mà thôi.

Nhưng đối với người ở thời đại này, sủi cảo Lâm Vi làm có thể nói là ngon tuyệt đỉnh.

Nấu hai mẻ sủi cảo, ăn sạch sẽ toàn bộ.

Sau khi ăn uống no say, Lâm Vi đưa ba đứa trẻ đi rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ.

Tối nay trên giường có nhiều thêm hai cái chăn bông, so với trước kia tốt hơn nhiều, ấm hơn không ít đâu.

Nhưng mà nhà vẫn chưa được tu sửa, gió lùa mưa dột, có chăn vẫn sẽ thấy lạnh.

Chạy đôn chạy chạy đáo cả ngày trời, Lâm Vi có chút mệt mỏi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.



Trong đêm tối trầm lặng, Lâm Vi đột nhiên nghe được động tĩnh, đang lúc mơ màng ngủ chợt bừng tỉnh.

"Ai đó?" Lâm Vi hỏi một tiếng.

Theo đó thấy được một bóng đen tiến lại gần mình.

"Mày là ai, đến đây có mục đích gì?" Lâm Vi lại lớn tiếng quát một câu.

Có người quá nửa đêm còn mò tới, Lâm Vi cũng không cho là ăn trộm tới trộm đồ, mà là mưu đồ gây rối.

Dù sao ở thời đại này dân phong còn tương đối thuần phác, rất hiếm người đi ăn trộm nhà người khác.

Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là lúc này nhà ai cũng nghèo rớt mùng tơi, đâu có cái gì đáng trộm.

Bốn mẹ con Lâm Vi sau khi bị nhà họ Tô đuổi đi càng là nhà nghèo có tiếng ở đội sản xuất này.

Người như họ lại càng không có gì đáng giá để trộm, cho nên hẳn là không có tên trộm nào mò tới.

Loại trừ khả năng trên, người tới đây chắc chắn có mục đích khác.

Người này không trả lời Lâm Vi mà tiếp tục tiến về phía trước.

Trong lòng Lâm Vi nổi lên dự cảm không lành, bắt đầu trở nên cảnh giác.

"Mày đừng có lại đây, không là tao không khách khí với mày nữa đâu."



Động tĩnh chỗ Lâm Vi làm ba đứa trẻ cũng tỉnh giấc.

Đại Bảo bật dậy, kéo Lâm Vi ra sau để bảo vệ cô.

Trong lòng Lâm Vi rất cảm động.

Đứa bé Đại Bảo này, rõ ràng bản thân còn chưa bao lớn, nghiễm nhiên lại có khí thế của nam tử hán, biết bảo vệ cô.

Đợi người này vào hẳn, bốn mẹ con Lâm Vi nương theo ánh trăng mới nhìn rõ diện mạo anh ta.

Người tới không phải ai xa lạ, chính là Hồ Dược Tiến.

Thấy bộ mặt đáng khinh của Hồ Dược Tiến, Lâm Vi chợt cảm thấy quá ghê tởm.

"Hồ Dược Tiến, nửa đêm nửa hôm anh tới đây làm gì? Mau cút ra ngoài cho tôi!" Lâm Vi lạnh lùng quát lớn một câu.

Hồ Dược Tiến nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lâm Vi, cất giọng tràn đầy du͙© vọиɠ, "Tôi đến đây làm gì? Cô nói xem tôi đến đây làm gì nhỉ? Nhà họ Tô các người nhận sính lễ của tôi, cô phải gả cho tôi, đã là vợ tôi rồi. Nếu đã là vợ tôi, sớm muộn gì cũng phải ngủ với tôi thôi. Hôm nay ông đây không nhịn nổi nữa, muốn nhanh chóng tìm đến chỗ cô, cô tới đây hầu hạ tôi đi nào."

Lâm Vi tự nhiên hiểu Hồ Dược Tiến là có ý gì.

Đây chẳng phải là muốn cưỡng bức cô quan hệ với anh ta sao?

Cái loại đàn ông dung tục này, cô mà bị anh ta chạm vào có mà ghê tởm chết mất.

Lâm Vi thở phì phì nói, "Hồ Dược Tiến, nhà họ Tô nhận sính lễ của anh chứ tôi không nhận. Anh đi mà tìm người nhà họ Tô đòi sính lễ, tôi không đồng ý gả cho anh, anh cút đi ngay cho tôi, đừng có đến làm tôi buồn nôn nữa."