Chương 3: Đánh Người

"Ba" một tiếng, nửa bên mặt Tam Bảo đều sưng phồng lên, cả người cũng lảo đảo một cái mới ngã trên mặt đất.

Trong con ngươi Lâm Vi lập tức bắn ra một đạo hàn quang.

Có thể là xuất phát từ tình cảm của nguyên chủ, cô không khỏi đau lòng cho Tam Bảo.

Bà già này thật là ác độc, cháu trai ruột của mình cũng có thể ra tay độc ác như vậy!

Lâm Vi bị chọc giận, vọt thẳng đến trước mặt Dương Đại Xuân, đem hết lực khí toàn thân tát một cái lên trên mặt bà ta.

"A ~ "

Dương Đại Xuân lại hét thảm một tiếng.

Bởi vì một cái tát này của Lâm Vi, một cái răng của bà ta trực tiếp bị đánh văng ra, máu tươi trong miệng bùng lên.

"Cái con đĩ này, mày lại dám đánh mẹ chồng, không sợ thiên lôi đánh xuống đầu hả?" Dương Đại Xuân mồm miệng không rõ mắng người toe toét, Lâm Vi lại nghe hiểu ý của Dương Đại Xuân.

Lâm Vi cười lạnh một tiếng, "Người ác độc như người, bức chết con dâu cùng cháu trai nhà mình, còn ra tay độc ác với đứa cháu trai ba tuổi cũng không sợ thiên lôi đánh xuống, tôi sợ cái gì?

Trời cao chỉ cần có mắt thì đều biết nên đánh chết bà trước."

"Mày con tiện nhân này. . ."

Còn không đợi Dương Đại Xuân tiếp tục mắng chửi người, Lâm Vi lại quăng một bạt tai qua, ra tay không chút nương tay.



Dương Đại Xuân thật sự bị đánh sợ, dọa đến vội vàng lui về phía sau mấy bước, giữ một đoạn khoảng cách an toàn, Dương Đại Xuân gắt gao trừng mắt Lâm Vi, "Mày chờ đó, chờ tao gọi thằng cả thằng hai qua xem tao trị mày thế nào."

Người nhà họ Tô nhiều thế, đúng là Lâm Vi không trêu chọc nổi.

Nhưng mà Lâm Vi không có một chút sợ hãi, ngược lại cảnh cáo một câu, "Nếu bà dám dẫn người tới, tôi sẽ quậy đến tận công xã.

Chồng tôi vì nước hi sinh, bà lại đối đãi với vợ con anh ấy như vậy.

Tôi thật muốn nhìn xem loại mẹ chồng ác độc như bà, bí thư công xã có bỏ qua cho bà hay không."

Sở dĩ nguyên chủ cùng ba đứa con bị Dương Đại Xuân đối đãi như vậy, chủ yếu là người ta cảm thấy nguyên chủ là người dễ bị bắt chẹt.

Nhưng mà cô không phải nguyên chủ, đương nhiên sẽ không tiếp tục bị Dương Đại Xuân ăn hϊếp.

Dương Đại Xuân vốn đang khí thế hung hăng, trên đầu lập tức giống như bị giội cho bồn nước lạnh.

Bà ta đương nhiên không ngờ tới Lâm Vi muốn ồn ào đi công xã.

Chuyện này mình quả thật không để ý tới.

Lâm Vi không ầm ĩ, chuyện bà ta đuổi bốn mẹ con bọn họ đi ra khỏi nhà phía trên sẽ không truy cứu.

Nhưng Lâm Vi ầm ĩ, mình khẳng định sẽ không có quả ngon để ăn.



Dương Đại Xuân tức giận cắn răng, u oán trừng Lâm Vi một cái liền rời đi.

Chị dâu cả Vương Thúy Hoa hôm nay cũng bị Lâm Vi làm cho hoảng sợ.

May mắn người ra mặt là mẹ chồng chị ta chứ không phải chị ta, bằng không người bị đánh chính là chị ta.

"Chị còn không đi , chờ tôi giữ chị ở lại ăn cơm hả?" Lâm Vi lạnh lùng chất vấn Vương Thúy Hoa một câu.

Vương Thúy Hoa bị dọa, mau chóng chạy theo mẹ chồng.

Chờ Dương Đại Xuân và Vương Thúy Hoa rời đi, Lâm Vi mới thu hồi lệ khí trên người.

Quay người lại, nhìn thấy Tam Bảo đang sững sờ nhìn mình.

Đại Bảo cùng Nhị Bảo cũng là vừa trở về, nhìn thấy một màn Lâm Vi đánh người, đều mang biểu cảm kinh ngạc đến ngây người.

Lâm Vi suy nghĩ có phải dáng vẻ hung hãn vừa rồi của mình đã hù dọa mấy đứa bé hay không?

Kỳ thật tính cách của cô cũng không tính thô bạo, chủ yếu là biết, đối phó với kỳ ba như Dương Đại Xuân, tính cách mềm yếu như nguyên chủ là không được.

Cô nhất định phải đánh mạnh một chút, người khác mới sẽ có điểm e ngại, bằng không chỉ có thể mặc cho người ta bắt chẹt, ăn hϊếp.

Lâm Vi đi tới trước mặt Tam Bảo, đỡ Tam Bảo lên, dịu dàng hỏi, "Tam Bảo, trên mặt có phải rất đau hay không?"

Lúc này Tam Bảo cũng không quan tâm đau đớn trên mặt, mà là sững sờ nhìn Lâm Vi, tựa hồ là đang suy nghĩ, người phụ nữ trước mắt này có phải là mẹ của nó hay không, vì sao không giống bình thường?