Chương 5: Hệ Thống Thương Thành

Lâm Vi nói, đem nướng mấy củ khoai lang còn lại trong nhà.

Mặc dù nếu ăn xong thì hết sạch nhưng mà chuyện ngày mai ngày mai giải quyết.

Cô ăn một bữa trước đã, nhìn xem có thể tìm được phương pháp kiếm lương thực hay không.

Khoai nướng không khó, chất đống châm lửa là có thể nướng.

Khoai lang thơm thơm mềm mềm nướng chín, hương vị ngược lại rất không tệ.

Nhưng mà quá ít, mẹ con bốn người cũng không ăn no bụng.

Niên đại này, đối với ăn không no, tất cả mọi người tập mãi thành thói quen.

Lương thực ít, muốn ăn bữa cơm no hiển nhiên rất xa xỉ.

Sau khi ăn qua, sắc trời không còn sớm, Lâm Vi mang theo mấy đứa bé chìm vào giấc ngủ.

Giữa mùa đông, không có đệm chăn dày cộm, cộng thêm căn phòng tranh cũ nát lại hở gió, Lâm Vi bị đông cứng run lẩy bẩy, chớ nói chi là mấy đứa bé.

Xem chừng là thân thể quá suy nhược nên rất buồn ngủ, Lâm Vi trong lúc bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.

"Đinh ~ chúc mừng ký chủ đã mở khóa hệ thống giao dịch thương phẩm."

"Đinh ~ lần đầu gặp mặt, ký chủ có thể nhận được gói quà lớn do hệ thống tặng."

"Đinh ~ chúc mừng ký chủ, thu hoạch được một ngàn đồng tiền, kịp thời nhận lấy ~ "



Lâm Vi nhận được thanh âm nhắc nhở liên tiếp còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác hay là nằm mơ.

Cô bấm cánh tay của mình một cái, cảm nhận được cánh tay truyền đến đau đớn, Lâm Vi mới xác định mình không phải nghe nhầm.

Sau đó, trong não Lâm Vi nổi lên một cái hệ thống giao dịch thương phẩm cùng loại với APP TAOBAO.

"Đinh ~ ký chủ, có phải tìm đọc sách hướng dẫn giao dịch của hệ thống?"

Thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên lần nữa, Lâm Vi nhìn thấy hai phương án "Phải" "Không" để mình lựa chọn.

Lâm Vi liền nhấn xuống "Phải" .

Sau đó, một phần sách hướng dẫn của hệ thống xuất hiện ở trước mắt.

Lâm Vi đọc sách hướng dẫn một hồi, đại khái hiểu được quy tắc giao dịch của cửa hàng hệ thống.

Cô có thể thông qua số dư trong Thương Thành, mua sắm thương phẩm mình muốn.

Những vật ở thế kỷ hai mươi mốt, cô đều có thể mua sắm tới niên đại này để dùng.

Cùng lúc đó, cô cũng có thể bán đồ vật của niên đại này đi, nếu như thế kỷ hai mươi mốt có người muốn mua thì có thể nhận được tiền, thuận tiện mình có tiền mua sắm thương phẩm.

Hơn nữa hệ thống giao dịch thương phẩm này còn bổ sung chức năng không gian tùy thân. Có thể đem đồ vật trong hiện thực vào bên trong cất giấu, nhưng chỉ giới hạn đồ không có sự sống, như người, chim chóc là không thể tiến vào không gian.

Không gian là đứng im, lúc đồ vật tiến vào không gian là trạng thái gì thì khi lấy ra là trạng thái đó.



Lâm Vi xem hết sách hướng dẫn, trong miệng thiếu chút phun ra hai chữ "Đm".

Cái này mẹ nó cũng quá đỉnh của chóp, chẳng lẽ đây chính là bàn tay vàng trong truyền thuyết?

Lâm Vi vội vàng mở gói quà lớn của hệ thống.

Một túi gạo, hai mươi quả trứng gà, hai cân thịt heo, một con gà, năm cân bột mì, một túi mì sợi nặng hai cân, các gia vị dầu muối tương dấm mỗi thứ một phần.

Đồ dùng hàng ngày chỉ có bàn chải đánh răng, kem đánh răng, xà phòng, ngay cả khăn mặt và chậu rửa mặt cũng không có.

Lâm Vi xem chừng hệ thống chỉ là đảm bảo cô xuyên qua không bị chết đói, những cái khác thì mặc kệ.

Nhưng mà đồ vật mặc dù ít một chút, nhưng đều thực dụng, mình cũng không có tư cách ghét bỏ.

Số dư trong hệ thống còn một ngàn đồng, Lâm Vi có thể sử dụng số dư đó mua sắm đồ vật mình cần.

Một ngàn đồng không nhiều, không mua được bao nhiêu.

Cho nên cô vẫn phải mau chóng bán sản phẩm lên hệ thống để có được thu nhập, mới có thể chèo chống mình tiếp tục mua sắm thương phẩm.

Vì thí nghiệm có phải thật vậy hay không, Lâm Vi thử lấy đồ vật từ trong hệ thống ra.

Cô vừa nghĩ như vậy, sau đó, trong tay có thêm hai quả trứng gà, chính là đồ vật cô muốn cầm ra.

Trong lòng Lâm Vi nhất thời vui mừng, cái này tốt, có hệ thống giao dịch thương phẩm tùy thân này, tạm thời không cần lo chuyện sẽ chết đói.